Người bên kia gọi cậu không phải Giang Chi thì là ai?
Bà tựa hồ rất bất ngờ khi gặp phải Hác Mộc, xoay người bước nhanh tới.
Hôm nay Giang Chi mặt một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với váy lụa satin, mái tóc gợn dài hơn vai một chút, thiếu đi một chút ôn hòa khi ở nhà, lộ ra ngoài vẻ ưu tú và dày kinh nghiệm của Giang phu nhân.
Rõ ràng ở thế giới này bà là một Omega, nhưng bà lại toát ra khí thế của Alpha.
Không hiểu sao Hác Mộc có hơi khẩn trương, có lẽ là vì chột dạ.
Khách sạn tình nhân đó!
Mặc dù mục đích của bọn họ chỉ đến dùng cơm, chí ít cậu thật sự cho rằng như vậy.
Nhưng bây giờ đứng trước cửa khách sạn, cậu có một loại cảm giác không nói nên lời.
Cậu coi như bình tĩnh, chào đón nói: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”
Giang Chi nói: “Tới quán cà phê đàm phán vài chuyện với người ta.”
Nói xong bà quay đầu nói chuyện với người ở phía sau lưng vài câu, người đó gật đầu vài cái rồi rời đi.
Sau đó bà lại quay đầu mặt đối mặt với Hác Mộc, ánh mắt liếc ra sau một cái, nhìn thấy Lộ Chiêu Hành sau lưng Hác Mộc.
“……”
Hác Mộc thấy rõ ràng đôi mày xinh đẹp của bà chau lại, nhưng không có ngoài ý muốn.
Lộ Chiêu Hành cũng rất tự nhiên chào hỏi: “Cháu chào dì.”
Giang Chi mỉm cười: “Chào cháu.”
Hác Mộc: “……”
Cậu không tốt* đây nè!
* Xin chào người Trung Quốc dùng 你好.
你 là bạn.
好 là tốt.
Giải thích để thấy sự liên kết chứ nghĩa tiếng việt nó lạc quẻ quá.
Cậu đang ảo não vì không dẫn Lộ Chiêu Hành đi “gặp phụ huynh” sớm hơn, lại chột dạ vì đã giấu diếm chuyện kết hôn lâu như vậy.
Rõ ràng cậu đã lên kế hoạch từ trước, nhưng lại bị chuyện của Lộ Sùng và cha nuôi Lộ Chiêu Hành xáo trộn, dẫn đến tình huống xấu hổ như thế này.
Giang Chi nhìn về phía Hác Mộc: “Con tới đây làm gì?”
Hác Mộc nói: “Tới……!Tới ăn cơm.”
“……”
Nếu như cậu không nói lắp, đoán chừng Giang Chi đã tin.
Bà ngẩng đầu quan sát khách sạn trước mắt một chút, trên mặt không có biểu hiện gì, cười nhạt nói: “Đúng lúc mẹ cũng chưa ăn, cùng nhau ăn một bữa được không?”
Hác Mộc có thể nói không sao? Cậu không thể!
Giang Chi lại nói: “Tiểu Lộ không ngại chứ?”
Lộ Chiêu Hành nói: “Tất nhiên là không ạ.”
Giang Chi lại cười cười, bước vào cửa xoay trước.
Hác Mộc sững sờ tại chỗ, cậu còn chưa hồi phục tinh thần từ xưng hô của Giang Chi dành cho Lộ Chiêu Hành.
Lần đó gặp mặt trong bệnh viện, Giang Chi gọi Lộ Chiêu Hành là “Lộ ảnh đế” vừa cứng nhắc lại xa cách, sao lần này lại gọi “Tiểu Lộ” thuận miệng như vậy?
Quả nhiên đã biết cả rồi!
Hác Mộc quay đầu, đang muốn thương lượng với Lộ Chiêu Hành lát nữa phải nói thế nào, nhưng Lộ Chiêu Hành lại dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu về phía cửa sổ thủy tinh, nơi đó phản chiếu con đường đối diện khách sạn, đằng sau một chiếc xe lộ ra đầu một người đang giơ máy ảnh về phía bọn họ chụp lại.
Sắc mặt Hác Mộc trầm xuống, lại thoáng nhìn về phía cửa xoay.
Lộ Chiêu Hành nói: “Ngay từ đầu không phải đến vì chúng ta.”
Người chụp lén vốn dĩ muốn chụp Giang Chi.
Một nữ Omega có sự nghiệp thành công lại đứng đầu trong ngành, loại chuyện sinh hoạt cá nhân của các nhân vật này luôn là đề tài truyền thông bám không buông.
Chắc là người theo dõi cũng không ngờ có thể gặp được hai nhân vật khác, hiển nhiên với họ đây là “niềm vui ngoài ý muốn.”
Hác Mộc lạnh nhạt nói: “Vào trong trước đi.”
Lộ Chiêu Hành nhẹ nhàng gật đầu.
Bóng lưng ba người biến mất sau cánh cửa xoay, người chụp lén cũng thu lại đạo cụ, ngồi trong xe bắt đầu thưởng thức kiệt tác của mình.
Trong khách sạn, ba người tiến vào phòng riêng, yên lặng ngồi xuống.
Tuy nói khách sạn này được gọi là khách sạn tình nhân, nhưng cũng chỉ vì nơi đây phục vụ hạng mục tình nhân tương đối xuất sắc, cũng không phải trừ cặp đôi ra sẽ không tiếp những khách hàng khác, hiện tại có Giang Chi đi cùng, phần ăn tình nhân cũng không thể nào phục vụ, phòng riêng cũng chỉ là phòng VIP thông thường.
Bên ngoài trời đã tối, bàn ăn trong phòng sắp xếp gần cửa sổ vòm kiểu Pháp, đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm ở thành phố Lâm An, nhưng bây giờ không ai có tâm trạng để nhìn.
Một mình Hác Mộc nhận nhiệm vụ gọi thức ăn, cậu biết rõ sở thích và kiêng kị của mỗi người, gọi món cũng không có áp lực gì.
Chỉ là thời gian chờ đợi sau khi gọi món có hơi xấu hổ.
Cậu nên nói gì bây giờ?
Mẹ cậu đã biết quan hệ giữa cậu và Lộ Chiêu Hành, vì sao bà lại không hỏi gì hết?
Không điều tra nhân khẩu sao? Không thể hiện thái độ trưởng bối sao? Không kiểm tra nhân phẩm sao? Không có ý định làm khó dễ một chút sao?
Đứa con trai này thật sự không quan trọng với bà sao?
Tất nhiên không phải!
Từ nhỏ Giang Chi đối xử với mình ra sao Hác Mộc đều biết, cậu sẽ không vô tâm đến mức hoài nghi tình cảm của Giang Chi đối với mình.
Sở dĩ bà có thể bình tĩnh như bây giờ rất có thể là do bà đã điều tra về Lộ Chiêu Hành từ trước rồi!
Vậy thái độ bây giờ của bà……!Là đã thông qua rồi?
Hác Mộc do dự một hồi, quyết định thẳng thắn sẽ được khoan hồng: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
Động tác bưng chén nước của Giang Chi dừng lại, cười như có như không nói: “Chuyện gì?”
“……”
Hác Mộc nhìn Lộ Chiêu Hành một lúc, không biết phải mở miệng làm sao.
Lộ Chiêu Hành còn khẩn trương hơn so với cậu, mặc dù ra vẻ bình tĩnh nhìn cậu, nhưng sắc mặt rất hồi hộp.
Hác Mộc lấy lại bình tĩnh, dũng khí nổi lên: “Thì là……!Con với anh ấy……”
Cậu bất ngờ đưa tay nắm lấy bàn tay của Lộ Chiêu Hành đang đặt dưới gầm bàn, sau đó giương mắt lên nói: “Bọn con đang hẹn hò.”
“……”
Hai bàn tay đang nắm lấy nhau đồng thời siết chặt lại, nhưng ở bên dưới mặt bàn, Giang Chi cũng không thấy.
Bà nhấp một ngụm nước, nhìn vẻ mặt khẩn trương của hai người, im lặng một lát, lạnh nhạt nói: “À, cái này mẹ biết, mẹ không phản đối.”
“……”
“……”
Mặc dù biết kết quả thế này, nhưng mà……
Hác Mộc có hơi buồn cười, vậy là không định giả vờ một chút luôn sao?
Ngược lại cậu giả bộ ngạc nhiên, ấp a ấp úng nói: “Mẹ……!Mẹ biết từ lúc nào?”
Giang Chi chớp mắt nói: “Trước đó không lâu, anh con nói cho mẹ biết.”
Hác Mộc: “……”
Không, cậu tin tưởng anh mình không phải kẻ phản đồ!
Nhưng cậu cũng không vạch trần, trong mắt sáng lên, cái tay còn lại chống lên mép bàn, “Vậy……!Mẹ thật sự đồng ý cho còn với Lộ Chiêu Hành hẹn hò sao? Mẹ không phản đối hả?”
Giang Chi nói: “Phản đối cái gì? Con không có lòng tin với người con xem trong như thế sao?”
Lúc bà nói còn nhìn Lộ Chiêu Hành một cái.
“……”
Hác Mộc cũng nhìn nhìn “người mình xem trọng”.
Người cậu xem trọng ưu tú như thế, mặc dù cậu cũng cho rằng trưởng bối không có lý do phản đối, nhưng sự việc thuận lợi như vậy, cậu ngược lại có chút không kịp trở tay.
Huống chi không phản đối là một chuyện, cậu tiền trảm hậu tấu lại là chuyện khác.
Cậu lén người nhà kết hôn đó!
Hộ khẩu của cậu đã chuyển đến nhà người khác rồi đó!
Bản chất của việc này với việc nói chuyện yêu đương thông thường rất khác nhau!
Nói chuyện yêu đương không sao, tối nay gặp trưởng bối không sao, nhưng chuyện kết hôn……!Mẹ còn có thể bình tĩnh như vậy được sao?
Hác Mộc chớp chớp mắt: “Nhưng mà mẹ ơi, còn có một chuyện.”
Lần này Giang Chi không đáp lời, bà trầm ngâm một lúc, đột nhiên nói: “Mộc Mộc.”
“……!Dạ?”
Lúc đầu Hác Mộc nghĩ Giang Chi sẽ nói chuyện gì đó nghiêm túc, trong lòng hơi thắt lại, nhưng Giang Chi chỉ thản nhiên nhìn cậu: “Con là người trưởng thành rồi, mẹ tin con có khả năng phán đoán của mình, nếu con đã quyết định việc gì, mẹ sẽ luôn ủng hộ con, chỉ cần con cảm thấy đó là chuyện đúng đắn, con không cần phải trưng cầu ý kiến của người khác……!Có điều nếu chuyện đó là do con tự mình quyết định, cho dù có hậu quả thế nào con cũng phải tự mình gánh chịu, hiểu chưa?”
“……”
Hác Mộc nghe bà nói đến mơ mơ hồ hồ, cũng mơ hồ đáp lại: “Con hiểu rồi.”
Tự mình quyết định tự gánh chịu hậu quả, đó là việc đương nhiên.
Nhưng mẹ cậu nói chuyện này với cậu làm gì?
Chẳng lẽ……!Chẳng lẽ mẹ cũng biết chuyện cậu mà Lộ Chiêu Hành kết hôn rồi?
Hác Mộc mở to mắt, “À thì, mẹ, con với anh ấy……”
Cậu còn đang muốn nói ra hết, đột nhiên có người gõ cửa phòng.
Phục vụ bưng món ăn lên, mấy lời Hác Mộc đã sắp xếp bị xáo trộn toàn bộ.
Cũng may nhân viên phục vụ không ở lại bao lâu, rất nhanh đã đi ra ngoài, cậu lần nữa muốn nhắc đến chuyện kết hôn, đột nhiên tay bị kéo kéo, cậu quay đầu nhìn Lộ Chiêu Hành, thấy được ý tứ ngăn cản trong mắt hắn.
Thật ra Hác Mộc cũng thấy phản ứng của Giang Chi không đúng cho lắm.
Bà giống như rất khẩn trương nói hết toàn bộ ra.
Hác Mộc mê mang không hiểu, nhưng cũng không nói tiếp, đúng lúc đồ ăn được mang lên, cậu đứng dậy sắp xếp chén dĩa cho Giang Chi, cười nói: “Hay là ăn cơm trước đi? Con, con có hơi đói.”
Giang Chi giống như thả lỏng, gật đầu nói: “Được.”
Một bữa cơm ăn yên bình, Hác Mộc không ngừng gắp thức ăn cho Giang Chi, nói một ít chuyện thú vị, bầu không khí giữa ba người xem như hài hòa.
Cơm nước xong xuôi từ khách sạn bước ra, chiếc xe chụp lén đối diện đã không còn ở đây, Giang Chi cũng nhìn về phía xe đỗ lúc trước, khiến Hác Mộc hiểu được sở dĩ muốn cùng nhau đi ăn cơm là vì để cậu và Lộ Chiêu Hành nhanh chóng tránh chó săn chụp lén, sau đó cho người đi xử lý người chụp lén.
Cậu thầm mỉm cười, không nói cảm ơn dư thừa, nhìn Giang Chi leo lên xe.
Trên đường về biệt thự, Hác Mộc nghĩ đến sự khác thường của Giang Chi.
“Sao em cảm thấy không được chân thật thế nhỉ?”
Lộ Chiêu Hành ngồi ở ghế lái, nghiêng đầu nhìn cậu: “Tại sao?
Hác Mộc lắc đầu nói: “Em cũng không biết nữa, chỉ là cảm thấy phản ứng của mẹ không đúng lắm.”
Lộ Chiêu Hành suy nghĩ, đột nhiên cười khổ nói: “Bà ấy không nói với anh một câu nào.”
“……”
Đột nhiên Hác Mộc giật mình.
Đúng là vậy, thời gian ăn cơm lâu như vậy, trừ lúc ở ngoài khách sạn chào hỏi Lộ Chiêu Hành, về sau một câu cũng không nói với Lộ Chiêu Hành.
Mặc kệ bà có đồng ý hay không, dù sao bà cũng nên tỏ thái độ, bất mãn cũng phải có cảm xúc, hài lòng cũng phải nhiệt tình hơn một chút, nhưng Giang Chi hoàn toàn xem Lộ Chiêu Hành như không khí!
Hác Mộc cau mày nói: “Anh nói xem mẹ em biết chúng ta ở bên nhau lúc nào?”
Lộ Chiêu Hành nói: “Sau khi em xuất viện đã gặp bà ấy lúc nào?”
Đối diện với ánh mắt của Lộ Chiêu Hành, Hác Mộc lập tức hiểu rõ.
Tin tức tố!
Sau khi cậu xuất viện luôn ở cùng với Lộ Chiêu Hành, trên người toàn là tin tức tố của Lộ Chiêu Hành, Omega luôn mẫn cảm với tin tức tố của Alpha, bà nhất định đã nhận ra từ lâu.
Nhưng bà chưa từng hỏi mình, cũng không như những cha mẹ khác chất vấn mình.
Từ nhỏ đến lớn, hình như Giang Chi chưa từng nặng lời với cậu bao giờ.
Bởi vì không quan tâm sao? Không thể nào vì nguyên nhân này.
Bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, Hác Mộc đột nhiên nói: “Hôm nay em muốn quay về một chuyến.”
Lộ Chiêu Hành hơi giật mình, cười nói: “Được, anh đưa em về.”
……
Trở về nhà họ Hách đã là chín giờ rưỡi tối, lúc ông quản giá mở cửa trên mặt ông hiện ra vẻ không tin được.
“Cậu Mộc, sao cậu lại về muộn như vậy?”
Buổi tối trời mưa rất lớn, Hác Mộc che ô đứng ở ngoài cửa lớn biệt thự, không buồn giải thích với quản gia, nói thẳng: “Chú La, mẹ con đâu rồi?”
Quản gia nhận lấy ô trong tay cậu: “Bà chủ vừa mới về một lúc, đi xem cậu chủ nhỏ, bây giờ trở về phòng mình nghỉ ngơi rồi.”
Hác Mộc gật đầu, đổi giày đi vào biệt thự, đi thẳng đến phòng ngủ lầu hai.
Cậu sợ quấy rầy Tiểu Nhạc, chân bước rất nhẹ, đến gần phòng Giang Chi định gõ cửa, lại phát hiện cửa phòng Giang Chi không khóa.
“Bà chủ, uống ly sữa nóng đi.” bên trong phòng truyền ta giọng nói quen thuộc.
Giang Chi ngồi ở ghế salon cuối giường, gọi một cuộc điện thoại không có ai bắt máy, bà hít một hơi rồi cúp điện thoại, đưa tay nhận lấy sữa, ngẩng đầu lộ ra vẻ mặt mệt mỏi.
Ngoài cửa Hác Mộc đang muốn gõ cửa, chợt nghe Giang Chi mở miệng: “Vú Trương, tại sao đến bây giờ nó mới nói với tôi chuyện quan trọng như vậy?”
“……”
“Có phải là……!Tôi có chỗ nào chưa tốt không?”
[……]
Tác giả có điều muốn nói: Ma Ma cưng chiều Hác Mộc vô lý thậm chí là vô nguyên tắc là có nguyên do nha (°ー°〃).