Cố Tư Nghiệp dừng lại trước mặt Lâm Yên Nhiên, bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt.
“Mắt cậu đỡ hơn chưa?”
Nghe được Cố Tư Nghiệp nói, Lâm Yên Nhiên chú ý tới thuốc nhỏ mắt trong tay hắn.
Thời điểm chị Ming giúp anh trang điểm, Cố Tư Nghiệp có lẽ đứng sau anh vài giây, sau đó đi ra ngoài kiểm tra quy trình.
Anh không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủn như vậy, đối phương lại chú ý tới mắt anh có vấn đề, hơn nữa còn tri kỷ mang theo thuốc nhỏ mắt tới.
“Còn được.”
Lâm Yên Nhiên vừa dứt lời, lại nghe Cố Tư Nghiệp nói, “Càng đỏ hơn.”
Lâm Yên Nhiên chớp mắt vài cái, quả thực cảm thấy mắt mình khô hơn vừa rồi một chút.
“Có lẽ gần đây tôi nghỉ ngơi không tốt.”
Anh gần đây thật sự quá bận, mặc dù không đến mức làm việc điên đảo và nghỉ ngơi không quy luật như trước ở giải trí Day Night.
Nhưng khua chiêng gõ rống mọi chi tiết của thông báo và vũ mỹ sân khấu anh đều phải nhọc lòng, quả thật cơ thể của anh vẫn luôn ở trạng thái phải chịu phụ tải tương đối cao.
“Chú ý nghỉ ngơi.”
Cố Tư Nghiệp nói xong liền giúp Lâm Yên Nhiên mở lọ thuốc nhỏ mắt ra, “Thuốc nhỏ mắt này hiệu quả giải tỏa mệt mỏi khá cao, cậu thử xem.”
Hiện tại mắt anh đã tới trạng thái rất khó chịu, anh thật sự cần thuốc nhỏ mắt để giảm bớt mệt mỏi.
Giờ Cố Tư Nghiệp đã tri kỷ giúp anh mua thuốc nhỏ mắt như thế, Lâm Yên Nhiên cũng không khách khí với hắn, trực tiếp gật đầu đưa tay ra nhận lấy.
Nhưng mà tay anh vừa nâng lên, nam nhân trước mặt lại nói khẽ với anh, “Tôi giúp cậu.”
Tự mình nhỏ mắt cũng không dễ, nên Lâm Yên Nhiên ngồi xuống ngay bên cạnh Kiều Dã.
Cố Tư Nghiệp cuối xuống, ngón tay trái nhẹ nhàng đỡ mi mắt Lâm Yên Nhiên.
Sau khi nhỏ vài giọt thuốc nhỏ mắt ở hai bên nhãn cầu khô khốc nhanh lại nhẹ, nháy mắt thoải mái hơn rất nhiều.
“Nhắm mắt lại nghỉ ngơi vài giây.”
Giọng nói của Cố Tư Nghiệp vang lên phía trên anh, Lâm Yên Nhiên lập tức nhắm mắt lại.
Lúc anh nhắm mắt lại, giọt thuốc nhỏ thừa hòa cùng nước mắt liền theo khóe mắt Lâm Yên Nhiên rơi xuống, nháy mắt để lại hai vệt nước trong suốt.
Kiều Dã lập tức rút hai tờ khắn giấy muốn đưa cho Lâm Yên Nhiên để lau.
Nhưng hắn lại thấy người nam nhân trước mặt đã nhận khăn giấy trong tay, cuối đầu trực tiếp lau hai vệt nước kia cho Lâm Yên Nhiên.
“Cảm ơn.” Cố Tư Nghiệp nói với Kiều Dã.
Kiều Dã rút tay về, lại không tiếp lời.
Hắn cụp mắt mở lại bài hát vừa tạm dừng, đeo tai nghe vào.
Từ khi Cố Tư Nghiệp đến, hắn như một người ngoài cuộc.
Hắn hoàn toàn không xen vào được giữa hai người họ.
Trong phòng trang điểm, hầu hết các thực tập sinh chỉ có một ý tưởng duy nhất khi thấy Cố Tư Nghiệp giúp Lâm Yên Nhiên nhỏ mắt.
Cố lão sư cùng đạo sư của chúng ta quan hệ thật tốt a!!
Ngoại trừ Hạ Tinh Tinh.
Cậu từ thời học tiểu học đã bắt đầu truy tinh, hơn nữa còn là một người thích học hỏi, ngón tay sớm đã cào tường đến run run bởi sự đụng chạm dễ thương này.
Cố lão sư giúp thần tượng nhỏ mắt!!
Đụng chạm thân mật cỡ nào!!
Vừa rồi thấy ánh mắt Cố lão sư nhìn thần tượng, hành động ôn nhu đó…
A
A a
A a a
A a a a a
Nhanh tay loại em đi, em sẽ lập tức thêm CP của Cố Tư Nghiệp X Yên Nhiên vào siêu thoại khi được nhận lại điện thoại!!!
Một màn Cố Tư Nghiệp giúp Lâm Yên Nhiên nhỏ mắt này, bất kỳ người nào thấy và nghĩ cũng sẽ khác nhau.
Bất quá khi Lâm Yên Nhiên nhắm mắt lại, một cảnh tượng tương tự chợt hiện lên trong đầu anh.
Hình như là một hôm anh chơi game về quên làm bài tập, thừa dịp trước khi đại diện lớp tiết tự học buổi tối đến, anh đã đã múa bút thành văn làm bài tập và đang chép bài tập vật lí.
Kết quả bạn tốt của anh ngồi ngay bên cạnh, ném một lọ thuốc nhỏ mắt cho anh.
Còn nửa tiếng nữa là vào học, anh còn phải chép bốn bài thi, Lâm Yên Nhiên hiện tại trong mắt trong lòng chỉ có bài tập vật lí, hai mắt dán chặt vào bài thi căn bản không rảnh quan tâm.
“Làm gì.”
Anh dùng bút trực tiếp đẩy thuốc nhỏ mắt chặn đáp án đi, mí mắt cũng không nâng lên.
Giọng nói lười biếng của đối phương truyền đến từ bên cạnh anh, “Mắt khó chịu, cậu giúp tớ nhỏ mắt đi.”
Lâm Yên Nhiên bận túi bụi, nơi nào còn thời gian giúp cậu nhỏ mắt.
“Tớ bận, cậu để Béo ca giúp đi.”
“Cậu ta mạnh tay.”
“Vậy kêu Lão Cao.”
“Tay cậu ta thô.”
“Cậu kêu……”
Lâm Yên Nhiên lời còn chưa nói xong đối phương đã giật lấy cây bút của anh, tay kia nhét thuốc nhỏ mắt vào tay anh.
“Đừng kêu người khác, tớ muốn cậu giúp tớ nhỏ.”
“Tớ đang chép bài tập.”
Lâm Yên Nhiên không thể tiếp tục làm bài tập, chỉ có thể bị bắt ngẩng đầu nhìn đối phương.
Kết quả phát hiện mắt đối phương rất đỏ.
“Sao mắt lại giống mắt thỏ thế.”
“Tối qua thức đêm không ngủ.”
Tiểu Béo vừa vặn đi ngang qua, nhét một cây xúc xích nóng vào miệng, thuận miệng đáp một câu, “Sao thế Nghiệp ca? Buổi tối không ngủ được, tương tư ai sao?”
Đối phương cười không nói.
Thấy vẻ mặt này của cậu, Lâm Yên Nhiên cũng đùa, “Thật à?”
Đối phương lại trực tiếp duỗi tay sờ đầu Lâm Yên Nhiên một cái, “Đúng vậy, tương tư cậu đấy.”
Nói xong cậu liền kéo Lâm Yên Nhiên lại gần mình, “Mau giúp tớ, xong thì tớ chép cho cậu hai đề.”
Lâm Yên Nhiên thấy vụ mua bán này rất có lời, liền khom lưng giúp đối phương nhỏ mắt.
Nhỏ xong anh thấy đối phương liên tục nháy mắt, liền cùng đối phương nói, “Nhắm mắt lại, thuốc nhỏ mắt đều bị cậu chớp cho lăn hết rồi.”
Hồi ức đến nơi đây ngưng hẳn.
Lâm Yên Nhiên mở to mắt.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua nhãn hiệu thuốc nhỏ mắt trên tay Cố Tư Nghiệp.
Anh phát hiện nhãn hiệu này giống hệt như trong hồi ức của anh.
Lâm Yên Nhiên nhìn lên, dừng tầm mắt trên mặt Cố Tư Nghiệp.
Người trong trí nhớ, là kêu Nghiệp ca sao?
Sau khi nhỏ thuốc mắt, Lâm Yên Nhiên hàn huyên hai câu đơn giản với nhóm thực tập sinh liền cùng Cố Tư Nghiệp đi đến trước đài.
Bởi vì đoạn ký ức ngắn vừa rồi chợt lóe qua, anh liền quay sang Cố Tư Nghiệp để hỏi về nhãn hiệu thuốc nhỏ mắt này.
“Bác sĩ đề nghị. Trước kia, khi tôi quá bận công việc và nghỉ ngơi không tốt, mắt cũng sẽ bị đỏ và khô, ông ấy đề nghị tôi sử dụng cái này.”
Nghe xong lời này, Lâm Yên Nhiên nói không nên lời anh đang cảm thấy gì.
Cùng nhãn hiệu thuốc nhỏ mắt, dường như cũng chỉ là một sự trùng hợp thôi?
Lâm Yên Nhiên đang nghĩ ngợi tới chuyện này, người bên cạnh đã dừng lại, “Giờ mắt có thoải mái hơn không?”
Nói xong đối phương hơi hơi cúi người nhìn vào mắt anh.
“Không đỏ như vậy.”
Cố Tư Nghiệp cao hơn Lâm Yên Nhiên khoảng mười cm, nên khi đối phương nhìn vào mắt anh, tầm nhìn của anh vừa vặn ngang hàng với xương quai xanh của đối phương.
Hôm nay Ming đã tạo hình cho Cố Tư Nghiệp một diện mạo rất ngầu, một thân áo sơmi đen không cài hai nút, khuôn ngực gợi cảm lộ ra hình chữ V.
Phía trên xương quai xanh tinh xảo có hai sợi vòng cổ so le với hai viên trứng hạt châu chuế màu đen và xám nhạt.
Khi Cố Tư Nghiệp cúi người nhìn vào mắt Lâm Yên Nhiên, vì góc nghiêng nên khi hắn đứng lên lần nữa, các hạt châu trên dưới liền đan xen với nhau.
“Anh Cố, vòng cổ của anh bị vướng.”
Lâm Yên Nhiên sau khi nhìn thấy lập tức nhắc nhở đối phương.
Hôm nay đạo diễn chào hỏi qua, vì khán giả đến hiện trường sớm, nên trước khi thi đấu chính thức bắt đầu, khả năng sẽ có một số màn ảnh hậu trường bị cắt.
Mặc dù vòng cổ bị lộn xộn chỉ là một vấn đề nhỏ không ảnh hưởng, nhưng loại đỉnh lưu như Cố Tư Nghiệp, từ khi ra mắt đến nay cơ hồ chưa từng có băng đồ, càng không bị chụp đến tạo hình có vấn đề, Lâm Yên Nhiên vẫn cảm thấy kịp thời nói cho đối phương tương đối tốt.
Cố Tư Nghiệp sau khi nghe được không nhanh không chậm ừ một tiếng, nhưng vẫn đứng tại chỗ không động.
Sau đó, hắn dù bận vẫn ung dung nhìn Lâm Yên Nhiên, hơi liễm khóe môi, cười nói, “Cậu giúp tôi đi.”