S
Cách phát âm của Cố Tư Nghiệp như lời thì thầm bên tai.
Lưu luyến lại ái muội.
Khoảng khắc âm thanh truyền đến tai Lâm Yên Nhiên, anh rõ ràng cảm thấy huyệt thái dương của mình thình thịch nhảy vài lần, thậm chí da đầu cũng có chút tê dại.
Cà vạt trước ngực đã được Cố Tư Nghiệp thắt lại, đối phương còn chu đáo giúp anh sửa sang lại một phen.
Lâm Yên Nhiên rũ mắt xuống nhìn nó.
Rõ ràng vừa rồi khi thắt cà vạt, cách một lớp áo sơ mi, hai người không trực tiếp tiếp xúc da thịt, nhưng anh lại cảm thấy nơi vừa rồi ngón tay đối phương cọ qua, ẩn ẩn có chút nóng lên.
Nhưng mà, đương sự đã làm đảo loạn suy nghĩ của Lâm Yên Nhiên, lại xoay người sóng vai đứng cạnh Lâm Yên Nhiên sau khi thắt cà vạt, thần sắc như thường, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Tống Anh Minh đứng ở rìa sân khấu và chứng kiến hết thảy, đã kích động đến run tay, cái loa trên tay lạch cạch một tiếng rơi xuống mặt đất.
Hình ảnh này, sự tương tác này, thắt cà vạt hoàn hảo này!!
Mật mã lưu lượng, tuyệt đối là mật mã lưu lượng!!!
Ông ta đã có thể đoán trước được độ đề tài này sẽ bùng nổ như thế nào sau khi clip này được biên tập và phát ra.
Đầu óc Tống Anh Minh quay nhanh, không khỏi bắt đầu nghĩ đến số lượt xem của webcast tiếp theo.
Khi đến thời điểm, ông ta sẽ đưa buổi phát sóng này, cái gì mà《 Du lịch bất hảo 》, cái gì mà《 Lịch sử quốc bảo 》tất cả đều đợi đứng sau đi!!
Tổng nghệ webcast số 1 của tuần này chắc chắn sẽ là《 Siêu cấp thần tượng 》của ông ta!
Mà ở một bên khác, sau khi nhìn thấy cảnh Cố Tư Nghiệp chủ động giúp Lâm Yên Nhiên thắt cà vạt, Đường Đường cố gắng kiềm chế xúc động muốn chụp ảnh cắn đường, cười điên cuồng vỗ tay.
“S!!! Cố lão sư thực sự có!!”
Các thực tập sinh phía dưới nghe thấy đánh giá cấp bậc này, nháy mắt cũng hét lên.
Trong đó Hạ Tinh Tinh, một người hâm mộ Tư Nhiên CP, là người kích động nhất.
SSSSSSS!!!!
Con mẹ nó S!!!!
Cố lão sư, anh trêu chọc thần tượng của em trước mặt nhiều người như vậy, thật sự quá quyến rũ! Quá tốt! Quá ngầu!!
Hạ Tinh Tinh được chính chủ đem cẩu lương nhét vào miệng, đã phát điên rồi, cậu kích động đến mức không hình dung được, giờ phút này chỉ có thể hóa thân thành gà điên cuồng hét.
Cậu một tay nắm lấy ống tay áo người bên cạnh, một bàn tay che đi tiểu tâm can đang run rẩy của mình, ánh mắt điên cuồng đảo qua đảo lại giữa khuôn mặt Cố Tư Nghiệp và Lâm Yên Nhiên.
Loại này hình ảnh là thứ mà cẩu CP không tiêu tiền mà có thể nhìn thấy sao?
Hôm nay rốt cuộc là ngày tốt lành gì! Xin mỗi ngày đều tốt như vậy được không!
Hạ Tinh Tinh là một cẩu CP, nhìn cái gì cũng ra bong bóng màu hồng ở khắp mọi nơi.
Nhưng mà Hàn Triết, một người thẳng nam sắt thép, rõ ràng là không chút mẫn cảm nào đối với tình cảm anh em xã hội chủ nghĩa, lực chú ý hoàn toàn đổ dồn vào cấp bậc S mà Cố Tư Nghiệp đã nói.
“Có thẻ S sao? S là có ý gì a?”
Khóe miệng Cố Tư Nghiệp ngậm nụ cười nhàn nhạt, giải thích danh từ cho hắn.
“Chính là ý trên mặt chữ.”
Hàn Triết:?
Này giải thích cái tịch mịch!
Biểu cảm ngơ ngác của Hàn Triết quá buồn cười, các thực tập sinh cũng không nhịn được cười ra tiếng.
Hạ Tinh Tinh che miệng cười điên cuồng, trong lúc lơ đãng quay đầu nhìn Kiều Dã bên cạnh.
Lại thấy hắn, vài phút trước đang mỉm cười xem Lâm Yên Nhiên biều diễn, bây giờ sắc mặt hắn không được tốt lắm.
Hạ Tinh Tinh theo hướng nhìn của Kiều Dã và phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm Lâm Yên Nhiên.
Ánh mắt của hắn dường như rơi vào chiếc cà vạt của đối phương mà Cố Tư Nghiệp vừa thắt xong.
“Dã ca, anh sao vậy?” Hạ Tinh Tinh nhỏ giọng hỏi Kiều Dã.
Kiều Dã thu hồi ánh mắt, khắc chế nội tâm cuồn cuộn, lắc đầu khóe miệng bức lên một cái cười tự giễu, “Không có việc gì.”
Thiếu niên rũ mắt, thầm nhủ trong lòng.
Bản thân hiện tại không đủ tư cách để đứng trước mặt Yên Nhiên lão sư.
Nhưng một ngày nào đó trong tương lai, nhất định hắn sẽ đủ cường đại để kề vai sát cánh cùng anh.
*
Sau phần trình diễn của đạo sư, liền tiến vào một chủ đề khác của buổi quay chụp ngày hôm nay.
Sân khấu hợp tác cuối cùng của thực tập sinh và đạo sư.
Vì sân khấu này không phải tiến hành PK như trước mà chỉ đơn thuần là biểu diễn nên các thực tập sinh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều khi đối mặt với lần phân tổ này.
Thấy Tống Anh Minh vẫn luôn không công bố, các thực tập sinh thậm chí còn thúc giục ông ta tới.
“Tống đạo! Lần này lại muốn phân tổ như thế nào, nhanh nói đi.”
Trải qua phân tổ ở mấy tập trước, mọi người đã thăm dò ra kịch bản của Tống Anh Minh.
Kịch bản của ông ta chính là không tuân theo kịch bản bình thường.
Bất cứ khi nào bạn cảm thấy ông ta muốn thế này, ông ta lại cố tình thế kia.
Vì vậy trong lần phân tổ cuối cùng, mọi người trực tiếp nằm yên, ngồi chờ Tống Anh Minh công bố quy tắc.
Bất quá, lần này mọi người không đợi Tống Anh Minh, mà là bị nhân viên công tác đưa tới một gian phòng.
Căn phòng không lớn, nhưng bàn phía trước lại chất đầy quà.
Để tránh bị kẻ gian nhìn thấu, tổ tiết mục đã gói tất cả quà vào hộp.
Diệp Hi Nguyên nhìn thấy thì huýt sáo, “Oa, đạo diễn, đây là lương tâm của các người trỗi dậy sao, trước lần công diễn cuối cùng muốn tặng quà cho chúng tôi?”
Diệp Hi Nguyên vừa dứt lời, liền nghe thấy giọng Tống Anh Minh truyền đến.
“Diệp Hi Nguyên, cẩn thận lời nói của cậu, chúng tôi luôn là tổ tiết mục có lương tâm!”
Diệp Hi Nguyên bị “cảnh cáo” mới không sợ, trực tiếp cười hì hì nhìn quảng bá phía trên, “khiêu khích” Tống Anh Minh.
“Thật không? Tôi không tin, trừ phi ông lập tức nói cho tôi biết những món quà này là sao.”
Những lười của Diệp Hi Nguyên được các thực tập sinh nhất trí tán thưởng, sôi nổi vì hắn vỗ tay.
Tống Anh Minh phía sau màn hình hít sâu một hơi: Phản rồi phản rồi, sắp kết thúc, những thực tập sinh này cư nhiên càng buông thả bản thân hơn!!
Trong khi Diệp Hi Nguyên nói chuyện cùng Tống Anh Minh, Cố Tư Nghiệp đi vào phòng.
Hắn nhìn thoáng qua hộp quà, trực tiếp nói thật với các thực tập sinh, “Những món quà này là do bốn đạo sư chuẩn bị cho mọi người.”
“Xin nhân viên công tác tiết lộ từng món quà của đạo sư.”
Hình ảnh các thực tập sinh bên này, đồng bộ được chuyển tới nơi hậu trường của các đạo sư.
Nhìn thấy 28 món quà được sắp xếp ngẫu nhiên, Lâm Yên Nhiên mơ hồ đoán được Tống Anh Minh muốn làm gì.
Vài ngày trước, anh nhận được thông báo từ tổ tiết mục, nói là yêu cầu anh chuẩn bị bảy món quà, đến lúc đó đưa cho thực tập sinh cùng tổ.
Vì thế, anh đã đặc biệt chọn một số thứ mà các thực tập sinh thường có thể sử dụng.
Lúc đầu, anh nghĩ là phân tổ xong lại đưa, không nghĩ tới đối phương sẽ dùng cách này để phân tổ.
Quả nhiên, với việc công bố quà, Cố Tư Nghiệp cũng nói quy tắc cho mọi người.
“Những món quà này đến từ những người đạo sư khác nhau, tiếp theo, mời tất cả các thực tập sinh chọn món quà mà mình thích.”
Các thực tập sinh nghe thế nhưng phải chọn đạo sư của mình theo cách như vậy, bắt đầu các loại quỷ khóc sói gào.
Này thậm chí còn khó khăn hơn so với lựa chọn lẫn nhau trước đây.
Nhiều quà như vậy, ai biết được món quà nào là đạo sư mình thích chuẩn bị a!
Quả thực chính là kiểm tra xem mình có phải là tiểu giun đũa trong bụng đạo sư hay không thôi!!
Nhân viên công tác nhanh nhẹn mở quà, chẳng mấy chốc, tất cả 28 món quà đã được trưng bày trước mắt các thực tập sinh.
Bốn dãy kệ chất đầy muôn màu rực rỡ, chất đầy đồ vật đủ loại kiểu dáng.
Có máy chơi game, thú bông, thú bống bản Q, bóng rổ, mô hình ô tô, quả cầu pha lê, đĩa CD, xếp gỗ, bút, notebook, đồ ăn vặt, v.v…
Những món quà này đủ loại kiểu dáng, số lượng lớn và phong cách cũng hoàn toàn khác nhau, khiến mọi người nhìn đến hoa cả mắt.
Sau khi các thực tập sinh xem quà cũng là lúc chọn quà.
Thứ tự lựa chọn dựa trên xếp hạng của lần công diễn trước, bảy người một tổ, tổng cộng bốn tổ.
Kiều Dã lần công diễn trước xếp hạng nhất, vì thế hắn là người đầu tiên được gọi tên vào.
Thực mau, bảy thực tập sinh xếp hạng hàng đầu đã đứng phía trước.
Dưới ánh mắt mong đợi lại tò mò của 21 người còn lại, các thực tập sinh đi vòng quanh kệ chọn quà, đều nghiêm túc ngẫm xem vị đạo sư mà mình muốn hợp tác sẽ tặng món quà gì.
Trong bảy người, Kiều Dã là người duy nhất chọn hộp vitamin C gần mình nhất mà không chút do dự.
Thực tập sinh phía dưới sau khi thấy thì tò mò hỏi, “Dã ca, chọn nhanh vậy sao, tùy tiện chọn đại hay là định trước a?”
Kiều Dã nhìn hộp vitamin C trên tay, không trực tiếp trả lời vấn đề này, chỉ nói, “Cái này có thể thúc đẩy quá trình làm lành vết thương nhanh hơn, tôi tương đối cần cái này.”
Kiều Dã câu kế tiếp liền không nói ra.
Sở dĩ chọn nó là vì hắn rất chắc chắn, đạo sư có thể chuẩn bị món quà cẩn thận như vậy, nhất định là anh.
Hạ Tinh Tinh xếp hạng 15, vừa vặn kẹt ở vòng thứ ba mới có thể lựa chọn.
Cậu căn bản ngồi tại chỗ không được, mắt trông mong nhìn thực tập sinh ở hai vòng trước, trong lòng vạn phần nôn nóng.
Mỗi người đi lấy quà cậu đều quan sát cẩn thận.
Thấy Kiều Dã cần hộp vitamin C,trong lòng cậu chợt lạnh.
Thấy Diệp Hi Nguyên cầm bình giữ ấm yêu quý của mình, trong lòng càng lạnh hơn…
Ngay sau đó, máy mát xa vai cổ và bịt mắt chườm nóng mà cậu đã sơm tìm kiếm cũng bị chọn sạch!
Hạ Tinh Tinh đang trên bờ vực sụp đổ.
Tâm lí cậu điên cuồng hò hét, đừng chọn, đừng chọn, chừa cho bảo bảo một ít!!!
Tiếp xúc với Lâm Yên Nhiên trong vài tháng qua, Hạ Tinh Tinh không phải là thực tập sinh duy nhất ngày càng biết đến anh hơn.
Vì vậy, những ai quyết tâm lập team cùng anh hoàn thành chặng đường hợp tác cuối cùng chắc chắn sẽ không chọn những thứ màu mè đó, mà chọn những thứ thực dụng hơn, là thứ mà hàng ngày bọn họ luyện tập có thể dùng đến.
Mắt thấy những món quà mình chắc chắn ngày càng ít đi, vòng thứ ba đến lượt Hạ Tinh Tinh lên sân khấu, cậu trực tiếp lao đến những viên kẹo ngậm trước mặt, một tay ôm chúng vào lòng! Giống như cướp được thứ gì như bảo bối.
Khung cảnh khá buồn cười.
Ngay sau khi tất cả thực tập sinh đã chọn xong quà, đã đến lúc công bố sự thật.
Trước khi công bố đáp án, tổ tiết mục rất ra dẻ đã bắt các thực tập sinh cầm quà của mình và dùng trực giác để đứng trước vào vị trí có đánh dấu tên của bốn đạo sư.
Sau khi tự phát tổ, tổ của Lâm Yên Nhiên là nhiều người nhất, có mười người.
Tổ Bùi Lạc ít nhất, chỉ có năm người.
Sau đó, bốn đạo sư cùng nhau đi vào gian phòng này.
Lâm Yên Nhiên vừa đứng yên, mười thực tập sinh chọn anh đã nôn nóng vây quanh anh, đem quà mình chọn hỏi anh.
“Yên Nhiên lão sư, em chọn có không!”
Tống Anh Minh một mực theo dõi lập tức nhắc nhở, “Xin đạo sư đừng tiết lộ trước!”
Nghe được giọng của Tống Anh Minh, các thực tập sinh lập tức cơ trí đáp lại.
“Lão sư, anh cho cái ánh mắt cũng được!”
Tống Anh Minh:????
Đáp án bắt đầu công bố từ tổ của Bùi Lạc.
Bùi Lạc đứng trước mặt thực tập sinh trong tổ mình, Cố Tư Nghiệp hỏi hắn, “Bùi lão sư, tổ anh có bao nhiêu người tổ đội thành công?”
Bùi Lạc: “2 người.”
Nghe thấy tin tức này, đám người trong tổ Bùi Lạc nháy mắt biến đổi.
Không chỉ vậy, các thực tập ở ba tổ khác cũng trở nên căng thẳng.
Nếu tỉ lệ phù hợp tổ Bùi Lạc thấp như vậy, kia có nghĩa là tổ bọn họ khẳng định không ít người lấy sai quà…
Quả nhiên, đến tổ Đường Đường và tổ Hàn Triết công bố đáp án, mỗi tổ chỉ có hai ba người tổ đội thành công.
Cuối cùng, đến lượt tổ Lâm Yên Nhiên.
Cố Tư Nghiệp nhìn mười người, tầm mắt đảo qua người bọn họ, “Các bạn cảm thấy mình có thể tổ đội thành công với Yên Nhiên lão sư không?”
Trước khi fan não tàn của Lâm Yên Nhiên Hạ Tinh Tinh lên tiếng, Kiều Dã đã dẫn đầu kiên định nhìn về phía Lâm Yên Nhiên.
“Chắc chắn có thể.”
Cố Tư Nghiệp nhìn lướt qua món quà trong tay Kiều Dã.
Hắn báo tâm tư khác đối với Lâm Yên Nhiên, vì vậy hắn cũng có thể thấy được sự khác biệt trong mắt khi Kiều Dã nhìn Lâm Yên Nhiên.
_Editor: Dữ dậy saoo
Thấy Kiều Dã lần này lại kiên định muốn cùng một tổ với Lâm Yên Nhiên, Cố Tư Nghiệp hơi nhướng mày nhìn đối phương.
Kiều Dã tựa như chú ý tới sự đánh giá của Cố Tư Nghiệp, cũng ngẩng đầu đón nhận ánh mắt, không thoái nhượng nửa phần.
Đây là lần đầu tiên hai người đàn ông trực tiếp đối chọi gay gắt.
Nhưng ngay sau đó Kiều Dã đã dời tầm mắt.
Bởi vì Lâm Yên Nhiên công bố đáp án.
Trên thực tế, trực giác của Kiều Dã quả thật rất chuẩn, cũng đủ hiểu tâm tư của Lâm Yên Nhiên.
Lâm Yên Nhiên chọn hộp vitamin C vì lý do giống nhưu Kiều Dã đã nói.
Các thực tập sinh dễ bị chấn thương và cái này có thể giúp họ phục hồi nhanh hơn.
Ngoài vitamin C, anh còn chuẩn bị bình giữ ấm, kẹo ngậm, bịt mắt chườm nóng, máy mát xa vai cổ và các vật dụng khác cho thực tập sinh…
Lâm Yên Nhiên nhìn thoáng qua mấy món quà mà thực tập sinh lựa chọn, trả lời, “6 cái.”
Sau đó, anh liền công bố sáu món quà này.
Thực tập sinh không lựa chọn tiếc nuối gào khan tại chỗ.
“Yên Nhiên lão sư, vậy cái cuối là gì a?”
Lâm Yên Nhiên ở đây là tổ cuối cùng, sau khi công bố xong, anh có thể trực tiếp công bố các đáp án còn lại.
Vì thế anh nhìn Dễ Văn Hải không thể tổ đội thành công với Đường Đường nói, “Son dưỡng môi.”
Bởi vì chọn bức tranh mà không chọn Lâm Yên Nhiên, Cao Vũ thiếu chút nữa tức chết.
“Trước em còn muốn chọn cái này… haiz…”
Ai có thể nghĩ đến thế nhưng sẽ là son dưỡng môi!
Lâm Yên Nhiên giải thích với hắn, “Tôi thấy các cậu nhiều người bị khô môi, có thể bôi nó.”
Dễ Văn Hải là người chọn son dưỡng môi, chính là vì bản thân khẩn trương liền dễ bị khô môi, vì thế mới chọn cái này.
Cậu ấy vội mờ thỏi son ra bôi lên môi, phát hiện hương vị rất thoải mái, môi dễ chịu hơn rất nhiều.
Dau khi tất cả các thực tập sinh đứng cùng nhau, mọi người hiện tại nhìn những món quà mà Lâm Yên Nhiên chuẩn bị liền có thể dễ dàng phát hiện anh thực sự nghiêm túc trong việc chọn lựa món quà thiết thực phù hợp với mọi người.
Ghi hình nhiều tập như vậy, từ khi anh đưa cho thực tập sinh xô ngâm chân và các loại gói dưỡng sinh trước kia thì mọi người liền biết Lâm Yên Nhiên thực sự rất tinh tế và vì thực tập sinh mà suy xét chu đáo.
Nhưng một lần tự mình cảm nhận được, vẫn là cảm thấy rất cảm động.
Sau khi mỗi mentor công bố quà, buổi ghi hình hôm nay liền hoàn toàn kết thúc.
Lần này đạo sư hợp tác sân khấu, tổ tiết mục không còn ấn định bất luận chủ đề và bài hát nào cho bọn họ.
Thay vào đó, cho các đạo sư một khoảng thời gian để chọn tiết mục cho buổi biểu diễn này theo phòng cách và sở thích của riêng họ.
Lâm Yên Nhiên tập hợp các thực tập sinh sẽ hợp tác với mình lên, hỏi ý kiến và suy nghĩ của họ đối với sân khấu.
Nhưng nhóm người này lại tin tưởng Lâm Yên Nhiên trăm phần trăm, trực tiếp để anh chọn là được, bọn hắn đều có thể làm.
Sau khi thu âm xong, Lâm Yên Nhiên gặp Cố Tư Nghiệp, cố tình chờ anh.
Lâm Yên Nhiên có chút ngoài ý muốn khi Cố Tư Nghiệp vẫn còn ở đây.
Cố Tư Nghiệp không che giấu mục đích của mình, gọn gàng dứt khoát nói, “Chờ cậu.”
Lâm Yên Nhiên hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó lại cảm thấy đối phương sẽ chờ mình cũng không ngạc nhiên như vậy.
Hai người sóng vai mà đi, cùng hướng ngầm gara đi.
Cố Tư Nghiệp giúp anh ấn thang máy, khi cánh cửa đóng lại nói, “Yên Nhiên lão sư, nghe nói cậu viết hành thư rất giỏi.”
Lâm Yên Nhiên cười lắc đầu, “Viết chơi thôi, không được tốt lắm.”
Nói xong, Lâm Yên Nhiên nghĩ đến Cố Tư Nghiệp khẳng định sẽ không vô cớ đề cập đến chuyện này, liền học bộ dáng đối phương gọi mình “Yên Nhiên lão sư” nói, “Cố lão sư có gì muốn nói sao?”
Cố Tư Nghiệp cũng không khách khí, nói thẳng, “Muốn nhờ cậu viết một bộ tự cho tôi.”
Việc này đối với Lâm Yên Nhiên cũng không khó, anh gật đầu nói, “Nội dung viết có yêu cầu gì không?”
Cố Tư Nghiệp ngước mắt, gợi lên đôi mắt đào hoa nửa thật nửa đùa nói, “Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri*, câu này thế nào?”
(*Là một đoạn trích từ “Việt dân ca” (còn đoạn dài nữa mà tui lấy nghĩa hai câu này thoi)
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi
Tâm duyệt quân hề quân bất tri
Dịch nghĩa:
Núi có cây, cây có cành
Trong lòng ta có người, nhưng người lại không hay biết.)
*
Ngày hôm sau khi ghi hình chương trình xong, tổ tiết mục《 Du lịch bất hảo 》đã thành công lừa được Lâm Yên Nhiên, liền vui vẻ đăng ảnh Lâm Yên Nhiên lên trang Weibo, bắt đầu đánh trống khua chiêng tuyên truyền đoạn ghi hình của tập thứ ba, Lâm Yên Nhiên sẽ trở lại.
Tống Anh Minh sáng sớm dậy lướt Weibo, thấy Trương Sơn Phong nỗ lực như vậy, cũng không chịu thua kém, lấp tức bảo hậu kỳ cắt một đoạn trailer, đặc biệt thả ra đoạn clip Lâm Yên Nhiên nhảy khúc chủ đề trong ba giây để thu hút người xem.
Fans và khán giả vừa mở Weibo và các trang web, liền thấy được một cái tin vui một cái phúc lợi, toàn bộ đều nở hoa.
Tống Anh Minh, Trương Sơn Phong, nhanh lên đánh tới!! Đánh càng hăng càng tốt!!