Sau Khi Xuyên Thành Giả Thiếu Gia Ta Bạo Hồng

Chương 75



Lâm Yên Nhiên dựa vào cửa thở hổn hển, nhưng sau khi video được phát, đổ chuổng một lúc lâu đối phương cũng không trả lời.

Cố Tư Nghiệp còn đang bận sao?

Lâm Yên Nhiên đi tới mép giường ngồi xuống, cúi đầu gửi tin nhắn cho đối phương.

Lâm Yên Nhiên: Anh Cố? Bây giờ call video tiện không?

Tin nhắn của anh vừa gửi đi, đối phương liền mời anh qua video.

Lâm Yên Nhiên nhanh chóng nhấp vào chấp nhận.

Màu đen đen dừng lại trong hai giây, sau đó ánh sáng xuất hiện trở lại.

“Ultraman.”

Cái truyền đến đầu tiên trong video là giọng nói của Cố Tư Nghiệp.

Giống như là biết Lâm Yên Nhiên muốn xem cái gì nhất, Cố Tư Nghiệp trực tiếp hướng camera về phía ultraman, đang nằm trong nhà của mình với biểu tình hậm hực.

Nhưng rõ ràng Ultraman là một con chó rất cá tính, nó căn bản lười để ý tới giọng nói của Cố Tư Nghiệp, thậm chí mí mắt còn không thèm nhấc lên, vẫn nằm bất động tại chỗ.

Cố Tư Nghiệp cũng không tức giận với Ultraman ngược lại tốt tính giải thích với nó, “Nhìn xem đây là ai.”

“Ultraman!”

Lần này đến lượt Lâm Yên Nhiên kêu tên nó.

Nghe được âm thanh này, lỗ tai Ultraman đột nhiên dựng thẳng lên, đẩu nhỏ vừa ngẩng, trong nháy mắt lấy lại tinh thần.

Đầu tiên nó nhìn xung quanh, nghĩ rằng Lâm Yên Nhiên sẽ đi ra từ đâu.

Nhưng mà nhìn vài lần, nó căn bản không thể tìm thấy Lâm Yên Nhiên ở đâu cả.

Thấy bộ dáng ngây ngốc của cún con, Cố Tư Nghiệp hơi cuối xuống và đặt màn hình điện thoại trước mặt nó.

“Mày ở chỗ này, phía trước.”

Với sự giúp đỡ của Cố Tư Nghiệp, lần này Ultraman cuối cùng cũng nhìn thấy được màn hình điện thoại!

Khoảnh khắc nó nhìn rõ Lâm Yên Nhiên trên màn hình, bé nó liền bắt đầu khua chân, vẫy đuôi cào sàn nhà để làm nũng, thể như đang nhìn thấy chủ nhân yêu quý của mình.

Ultraman mong đợi hếch cằm lên, vốn dĩ muốn cọ cọ tay của Lâm Yên Nhiên như trước.

Nhưng mà, nó phát hiện mặc kệ chính mình cọ như thế nào, trên mặt nó vẫn một mảnh lạnh lẽo, hoàn toàn khác với cảm giác ấm áp lần trước.

Vì thế Ultraman nghi hoặc nhìn Lâm Yên Nhiên trong video, lại nghiêng đầu nhìn Cố Tư Nghiệp bên cạnh, như thể đang hỏi đây là có chuyện gì.

Editor: em ơi, em thành tinh roài à:))

Nhìn bé nó cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, Lâm Yên Nhiên lúc này mới thoáng yên lòng, đưa tay phải lên màn hình và sờ sờ đầu nó qua màn hình.

“Ngao ngao…”

Sau khi nhìn thấy hành động của Lâm Yên Nhiên, Ultraman cũng mặc kệ có phải là màn hình hay không, liền cách màn hình dùng đầu nhỏ cọ cọ lên.

Sau đó nó lại đặt chân lên màn hình, dùng đôi mắt to đen bóng nhìn chằm chằm Lâm Yên Nhiên, tựa như nói với Lâm Yên Nhiên rằng mấy ngày nay nó phải chịu ủy khuất thật lớn.

Đương nhiên, Lâm Yên Nhiên nhìn thoáng qua đã nhìn ra biểu tình Ultraman có gì đó không thích hợp nên liền hỏi, “Làm sao vậy Ultraman? Như thế nào lại ủy khuất?”

“Ngaoooo.”

Bé nó không biết nói chỉ có thể ngao ngao để biểu đạt cảm xúc của mình với chủ nhân.

Mặc dù Lâm Yên Nhiên nghe không hiểu, nhưng anh có thể cảm nhận được cảm xúc của nó.

An ủi Ultraman một lúc, chờ cảm xúc của nó tốt một chút, mới hỏi Cố Tư Nghiệp.

“Anh Cố, sao anh lại mang Ultraman về nhà? Chẳng lẽ bọn họ không tới nhận chó sao?”

Cố Tư Nghiệp trả lời vấn đề thứ hai trước, “Bọn họ không có tới nhận, nói là đã tìm được chó rồi.”

Khi nói, Cố Tư Nghiệp chỉ muốn di chuyển điện thoại xuống để nhìn Lâm Yên Nhiên.

Kết quả hắn vừa làm như vậy, chân Ultraman lập tức bá đạo đập vào màn hình, kiên quyết không cho Cố Tư Nghiệp động đến.

Cố Tư Nghiệp bất lực, hắn cũng không thể đánh nó, vì thế chỉ có thể ở bên cạnh điện thoại để nói chuyện với Lâm Yên Nhiên.

“Tiểu Lâm nói hai đêm qua nó vô cớ sủa rất lâu, buổi sáng… Tôi phát hiện trên người nó có thương tích, sợ vết thương bị nhiễm trùng nên lập tức mang nó đi.”

Cố Tư Nghiệp nói với Lâm Yên Nhiên những chuyện mà mình biết được.

Nghe Cố Tư Nghiệp miêu tả, tim Lâm Yên Nhiên đột nhiên chậm một nhịp.

Trước khi tới ghi hình chương trình, trong lòng anh luôn có cảm giác không yên tâm, một loại trực giác mãnh liệt khiến anh cảm thấy mình nên lập tức mang Ultraman đi.

Nhưng nề hà là nhân viên công tác không đồng ý, anh lúc ấy thấy Ultraman cũng hoàn hảo vô khuyết, nên nghĩ sau khi trở về lại mang nó đi cũng được.

Nhưng ai có thể nghờ chỉ hai ngày sau, Ultraman đã bị thương.

Sau khi nghe Cố Tư Nghiệp nói, Lâm Yên Nhiên vội vàng hỏi, “Ultraman bị thương nghiêm trọng không? Bị thương như thế nào?”

Cố Tư Nghiệp ở đầu bên kai điện thoại nhẹ nhàng đặt Ultraman vào lòng bàn tay của mình, nhấc mông nó lên đặt bụng của nó trước camera.

Lâm Yên Nhiên ngay lập tức nhìn thấy phía sau bụng của Ultraman đã được băng bó.

Do góc quay vừa rồi của video Ultraman vẫn luôn nằm sắp nên anh không thấy được miếng bông nhỏ này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 165

Bây giờ nó được Cố Tư Nghiệp bế lên, anh mới có thể thấy được rõ ràng.

“Đại khái là một viết thương khoảng 3 cm, chảy máu thấy thịt. Bác sĩ đã băng bó cho nó tránh nhiễm trùng.”

Mặc dù Lâm Yên Nhiên không nhìn thấy vết thương trông như thế nào, nhưng nghemieue tả anh cũng biết Ultraman nhất định rất đau.

Chảy máu thấy thịt… Chẳng trách vừa rồi thoạt nhìn vẻ mặt của nó lại uể oải vậy.

Trong video tiếp tục truyền đến giọng nói của Cố Tư Nghiệp.

“Thế nào bị thương lại không rõ lắm.”

Khi hắn nhìn thấy Ultranman, trên người đối phương đã có vết thương, hỏi một vòng cũng không ai biết tại sao nó lại bị thương, nên hắn cũng không muốn nói bậy, sợ Lâm Yên Nhiên lo lắng.

“Nhưng bác sĩ đã xem qua vết thương trên bụng của nó, may mà chỉ là vết thương ngoài da, cũng không quá nghiêm trọng. Họ đã giúp nó rửa sạch rồi, qua mấy này nữa chắc sẽ khỏi.”

Nói xong, Cố Tư Nghiệp nhẹ nhàng buông Ultraman xuống, đồng thời cũng trấn an Lâm Yên Nhiên, “Hôm nay bác sĩ cũng đã kiểm tra toàn diện cho nó, nói những nơi khác không có vấn đề gì, cơ thể rất khỏe mạnh, nên cậu không cần quá lo lắng.”

Nghe Cố Tư Nghiệp đã giúp kiểm tra Ultraman chi tiết như vậy, Lâm Yên Nhiên vạn phần cảm kích trong lòng thoáng thấy nhẹ nhõm một chút.

“Cảm ơn anh, anh Cố.”

Nếu Cố Tư Nghiệp không cẩn thận phát hiện ra, cũng không biết viết thương của Ultraman có bị nhiễm trùng hay không nếu cứ phát triển như vậy.

Cố Tư Nghiệp cười nhẹ đáp lại, sau đó xoa đầu Ultraman, nói với Lâm Yên Nhiên, “Nhưng Ultraman không biết là do bị thương hay là do di chuyển mà tâm trạng vẫn luôn thấp thỏm.”

Hắn vừa mới nói xong, Ultraman đã lật người lại, vung vẩy móng vuốt trong không trung, giống như cố ý chống lại Cố Tư Nghiệp, tâm trạng cũng được đó.

Cố Tư Nghiệp nhìn cón cẩu giống người này, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

“Được rồi, tôi rút lại những lời tôi vừa nói, nó ở cùng tôi tâm trạng cũng không tốt lắm.”

Cố Tư Nghiệp khi nói giọng đã nhịn không được mang theo ý cười, “Cho nên để tránh nó bị trầm cảm, tạm thời gởi nó ở nhà tôi hai ngày, chờ cậu quay lại lại đem nó đi.”

Ultraman trên mặt đất vẫn luôn dựng lỗ tai nghe Cố Tư Nghiệp nói chuyện, nghe được Lâm Yên Nhiên sẽ rước mình đi, nhanh chóng quay lại, ngẩng đầu lên “Ngao ngao”.

Nhìn dáng vẻ này của Ultraman trong video, Lâm Yên Nhiên không thể không cười.

“Được, vậy hai ngày nữa làm phiền anh rồi.”

Cố Tư Nghiệp xua tay, “Không có việc gì.”

Sau đó, Lâm Yên Nhiên lại nói một lát với Ultraman.

Trong lúc vô tình nhìn vào thời gian ở góc bên phải điện thoại, anh mới nhận ra mình đã call video với Cố Tư Nghiệp gần một giờ.

Dù là cuộc điện thoại hay là gọi video, gọi quá lâu đều không tốt, đặc biệt là vào ban đêm.

Lâm Yên Nhiên sợ  mình làm mất quá nhiều thời gian của Cố Tư Nghiệp, liền kêu Ultraman đi ngủ.

Ultraman mặc dù lưu luyến không rời, nhưng vẫn là rất nghe lời Lâm Yên Nhiên, tự mình chui vào.

“Anh Cố, làm phiền anh lâu quá.”

Lâm Yên Nhiên áy náy nói.

Khi Lâm Yên Nhiên nói chuyện, hình ảnh lại lắc lư vài cái rồi dừng lại.

Chỉ thấy người đàn ông xuất hiện trong màn ảnh mái tóc có chút bù xù, trên người chỉ mặc một cái áo ngủ màu xám đen rộng thùng thình…

Cổ áo bằng lụa hoa văn sẫm màu không được kéo chặt, lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ, rõ ràng là sau khi tắm xong vội vàng tròng lên.

Lâm Yên Nhiên nghĩ đến trước đó mình gọi cho đối phương mà Cố Tư Nghiệp không bắt máy.

Vậy… Lúc đó là đối phương đang tắm?

Cố Tư Nghiệp nhìn Lâm Yên Nhiên trong video, mắt đào hoa hơi cong, thoáng nâng chiếc cằm duyên dáng lên, khàn giọng hỏi, “Trừ chuyện này ra, cậu không còn gì muốn nói với tôi sao?”

Lâm Yên Nhiên, vì biết mình quấy rầy đến đối phương tắm rửa mà có chút áy náy, đột nhiên bị hỏi như vậy, rõ ràng không kịp phản ứng.

Anh gần như theo bản năng thốt ra một âm tiết duy nhất, “Hả?”

Cố Tư Nghiệp nhìn bộ dáng mơ hồ của đối phương trong video, liền nhắc nhở, “Cậu viết xong chưa?”

“Vẫn chưa x…”

Lâm Yên Nhiên sau khi nói xong, lập tức phát hiện mình trả lời như vậy như có chút cho có lệ, khiến Cố Tư Nghiệp hiểu lầm mình không đem chuyện anh nhờ để ở trong lòng, liền nhanh chóng giải thích lại.

“Tôi viết vài lần đều không hài lòng, liền không tiếp tục viết. Chờ quay xong chương trình trở về tôi sẽ viết lại bộ mới.”

Giọng điệu của Cố Tư Nghiệp lười biếng, nhưng lại chỉ nói, “Không cần vội, từ từ viết cũng được.”

Sau khi cúp điện thoại với Cố Tư Nghiệp, Lâm Yên Nhiên đi tắm.

Hôm nay anh đi hái cam, dạy kèm, buổi tối còn làm một bàn đồ ăn lớn, bây giờ thỏ lỏng lại anh cảm thấy hơi mệt.

Khi nằm trên giường, anh nghĩ đến vết thương của Ultraman.

Tham Khảo Thêm:  Chương 161

Ultraman rất ngoan, bình thường nó hầu như không chạy lung tung mà chỉ hoạt động quanh phòng cỡ 20 mét, theo lý mà nói sẽ không có miếng sắt hay những thứ tương tự xung quanh mà có thể cào xước cơ thể nó.

Cho nên, làm thế nào lại có được vết thương đó?

Lâm Yên Nhiên nằm trên giường suy nghĩ vấn đề này, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ anh lại mơ thấy vị Ngiệp ca kia.

Trong mơ, đối phương biết anh vì chuyện Ultraman đi lạc mà canh cánh trong lòng, buổi tối khi hai người ngủ cung một cái lều, cậu nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy bờ vai đang ngủ đến mơ màng của anh, nhẹ giọng nói.

“Hay là tớ giúp cậu tìm con chó sau đó cùng cậu nuôi nó nhé?”

Nửa mê nửa tỉnh, nhưng lúc ấy anh chỉ có một suy nghĩ.

Đồ ngốc, một con chó đã đi lạc nhiều năm như vậy làm sao có thể tìm về được.

……

Khi thức dậy vào sáng hôm sau, Lâm Yên Nhiên phát hiện mình nhận được một bức ảnh và một video ngắn của Ultraman mà Cố Tư Nghiệp gửi tới trên điện thoại.

So với ngày hôm qua, Ultraman và Cố Tư Nghiệp có vẻ thân thiết hơn một chút, nhưng nó vẫn rất kiêu ngạo không cho Cố Tư Nghiệp sờ đầu.

Xem xong video, anh gửi cho Cố Tư Nghiệp một tin nhắn thoại.

Sau khi gửi xong, anh liền chuẩn bị giao điện thoại cho tổ tiết mục.

Hôm qua nói chuyện điện thoại xong muộn quá nên anh quên mất chuyện này, hôm nay không giap thì không tốt lắm.

Anh mới vừa nghĩ như vậy, lại nhìn thấy Cố TƯ Nghiệp bên kia lại gửi một ảnh chụp Ultraman qua.

Hai giây sau, đối phương lại gửi thêm một cái nữa.

Lâm Yên Nhiên:?

Anh Cố mới sáng sớm đã gửi nhiều ảnh chụp chó như vậy là có ý gì?

Nhìn những bức chụp Ultraman trong nhiều pose khác nhau, Lâm Yên Nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.

Anh quay lại, nhìn những bức ảnh Cố Tư Nghiệp gửi một lúc.

Trong khoảnh khắc, Lâm Yên Nhiên dđột nhiên được đả thông hai mạch nhâm đốc, ường như chính mình giống như đột nhiên đả thông hai mạch Nhâm Đốc, get được ý đồ của Cố Tư Nghiệp.

Sau đó, anh bật camera trước điện thoại lên, nghiêm túc chụp một bức ảnh của mình gửi cho Cố Tư Nghiệp.

Hành động này của Cố lão sư, chắc là ám chỉ mình cho chú chó xem đi?

Dù sao thì Ultraman quả thật tương đối dính anh, ban ngày anh lại quay chương trình, không thể luôn gọi video.

Sau khi gửi ảnh chụp, Lâm Yên Nhiên đi ra ngoài và đưa điện thoại cho trợ lý Tiểu Vương.

Ở một bên khác, sau khi nhìn thấy ảnh chụp, Cố Tư Nghiệp lại cười và nhẹ nhàng chặn đầu Ultraman đang muốn tiến lên phía trước.

“Gửi cho tao.” (ý ổng là bé Nhiên gửi cho ổng hỏng phải gửi cho ultraman)

Ultraman:?

*

Khi Lâm Yên Nhiên ra ngoài, Diệp An đã nấu bữa sáng cho mọi người ở trong bếp.

Trong số ít khách mời, Lâm Yên Nhiên đã dậy từ khá sớm, nhưng không ngờ đối phương lại dậy sớm hơn.

Thấy Diệp An đã nấu cháo cho mọi người, anh cũng đi giúp chiên trứng và làm mấy món thanh đạm.

Vì thế năm khách mời còn lại đã quá mệt mỏi vì công việc ngày hôm qua, rời giường ra ngoài, sau đó ăn bữa sáng phong phú do Lâm Yên Nhiên và Diệp An chuẩn bị cho mọi người.

Phó An Kỳ mỹ mỹ uống một ngụm sữa bò nóng, cắn một miếng trứng luộc, cảm khái nói, “Em cảm thấy chính mình thật hạnh phúc a, có các anh ở đây, em sẽ không bao giờ sợ đói.”

Sau khi thời gian ăn sáng yên bình và tốt đẹp trôi qua, Trương Sơn Phong đưa một người đàn ông hơn 40 tuổi đến trước nhà.

Người đàn ông không quá cao, đại khái khoảng 1m7, nước da ngăm đen, nhưng ăn mặc rất chỉnh tề.

Đối mặt với vô số máy ảnh, nét mặt chú ấy thoáng có chút khẩng trương, nhưng lưng lại thẳng tắp, ngực cao thẳng tắp.

Trương Sơn Phong giới thiệu cho mọi người: “Đây là thư ký Quý thôn Hương Ninh của chúng ta. Sau khi làm quen với thôn Hương Ninh ngày hôm qua, mọi người chắc hẳn đã thích cái nơi tuyệt đẹp này rồi. Nhiệm vụ hôm nay chúng ta là đi theo thư ký Quý, để tìm hiểu thêm về những điều khác biệt về thôn Hương Ninh.”

Sau khi Trương Sơn Phong nói xong, thư ký Quý đã tiếp lời.

Bởi vì lần đầu tiên đứng trước máy quay nên chú ấy có vẻ hơi kích động và khẩn trương.

Bất quá, chú lại cố gắng hết sức để kiềm chế giọng nói, tận lực dùng tiếng phổ thông không quá chính tông của mình giới thiệu tình hình của thôn Hương Ninh.

“Thôn Hương Ninh của chúng tôi nằm ở vị trí khá xa xôi, là thôn nghèo khó nhất trong huyện của chúng tôi. Bởi vì kinh tế tương đối lạc hậu, thanh niên trong thôn hầu như đều đã đi làm. Bây giờ những người còn lại trong thôn hầu hết đều là những người già hoặc những đứa trẻ bị bỏ rơi…”

Sau đó thư ký Quý giới thiệu ngắn gọn về tình hình chung của thôn Hương Ninh.

Kỳ thật, không cần thư ký Quý nói, các khách mời có mặt ở đây thật sự có thể cảm nhận được điều đó.

Tham Khảo Thêm:  Chương 37: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (1)

Hôm qua đi dạo quanh thôn vài vòng, còn lại chủ yếu là người già và trẻ em, kinh tế cả thôn gần như đều dựa vào nông nghiệp, đời sống mọi người tương đối khó khăn.

Đừng nhìn vào số tiền lương hùng hục mà các thôn dân ngày hôm qua đưa cho khách mời, thực ra thu nhập của họ cũng không cao, sỡ dĩ đưa nhiều tiền như vậy là vì khách lạ, hiếu khách.

Chính quyền địa phương đã đồng ý hợp tác với《 Du lịch bất hảo 》cũng là hi vọng rằng thông qua hiệu quả chương trình, có thể mở ra một số hướng mới cho du lịch và nông nghiệp ở thôn Hương Ninh, đồng thời thúc đẩy sự phát triển kinh tế ở đây.

Vì vậy, chương trình hôm nay bắt đầu từ một số khía cạnh, để khách mời dẫn dắt khán giả hiểu rõ hơn về thôn Hương Ninh.

Sau khi thư ký Quý giới thiệu xong, Trương Sơn Phong lại dọn chiếc hộp thủy tinh của mình ra.

Rút thăm mấy trăm năm không xuất hiện, hôm nay cuối cùng cũng lên sân khấu!

“Được rồi, các vị khách mời, để hiểu rõ hơn về thôn Hương Ninh, xin mời tiến lên bốc thăm nhiệm vụ hôm nay.”

Đã sớm có ptsd với việc rút thăm – Diệp An lập tức mở to mắt kinh ngạc, “Không phải chứ đạo diễn, lại nữa à???”

Trương Sơn Phong cười tủm tỉm gật gật đầu, “Hôm nay nhiệm vụ đều rất thú vị, tin tôi đi.”

Cao Tử Quá là người tiến lên đầu tiên, với vẻ mặt “tôi mà tin ông mới có quỷ”.

Cậu ta thử thăm dò đụng vào một quả bóng nhỏ bên trong, rồi lại nhìn qua Trương Sơn Phong.

Mười phần không tín nhiệm.

“Người tiếp theo.”

Không đợi Cao Tử Quá nhìn lại, Trương Sơn Phong đã mở miệng.

Sau đó, những người khác lần lượt rút ra nhiệm vụ của riêng họ.

Cao Tử Quá – không một tia tín nhiệm đối với Trương Sơn Phong, là người đầu tiên mở quả bóng nhiệm vụ.

Cậu ta mở tờ giấy bên trong ra.

Lần này không phải giấy trắng, có nội dung viết ở trên.

“Khám phá món ngon thôn Hương Ninh.”

Sau khi đọc nhiệm vụ của mình, Cao Tử Quá lập tức vui mừng ra mặt.

“Nhiệm vụ này tôi thích, Trương đạo, hôm nay ông có vẻ đẹp trai hơn ngày thường một chút.”

Trương Sơn Phong vuốt nhẹ mái tóc lưa thưa của mình, “Không sao, tôi vẫn luôn đẹp trai và tôi biết điều đó.”

Cao Tử Quá:…

Sau khi Cao Tử Quá đọc ra nhiệm vụ vô cùng bình thường của mình, các khách mời khác cũng lần lượt mở quả bóng nhỏ của mình ra.

“Trải nghiệm văn hóa trà ở thôn Hương Ninh!” Tào Chính Bằng vốn dĩ đã cảm thấy hứng thú với văn hóa trà nên cả người đều hưng phấn, “Tôi thích cái này.”

Tôn Nguyệt nghe vậy liền tiếp lời nói tới, “Của tôi cũng rất tốt, tham quan địa điểm du lịch Đào Hoa Cốc!”

Phó An Kỳ: “Của tôi là chăm sóc những đưa bé bị bỏ rơi và đến tham qua các trường học ở nông thôn!”

Diệp An: “Chăm sóc trẻ mồ côi và góa phụ!”

Vương Chấn nghe xong nhiệm vụ của mọi người, có chút không nói nên lời.

So với những nhiệm vụ lần trước, nhiệm vụ của hắn ta căn bản không có điểm sáng nào cả, không dễ dàng như Cao Tử Quá và những người khác, hắn ta cũng không muốn thực hiện những cảnh cảm động như Phó An Kỳ và Diệp An.

Công việc của hắn ta rất rất bình thường, “Làm khuân vác trong một ngày…”

Hôm qua sau khi được trợ lý và người đại diện nói chuyện, hôm nay Vương Chấn không dám tùy ý biểu lộ biểu tình của mình ra ngoài.

Mặc dù hắn ta cảm thấy nhiệm vụ này thật ngu ngốc và thiếu điểm nhấn, nhưng hắn ta vẫn hành động như thể hắn ta rất mong chờ nó.

Sau khi nói xong nhiệm vụ của mình, hắn ta nhìn Lâm Yên Nhiên, muốn nghe xem nhiệm vụ của anh là gì.

Kết quả, dưới ánh nhìn của mọi người, Lâm Yên Nhiên thoải mái đưa tờ giấy ra trước mặt mọi người.

Anh cười nhẹ, “Nhiệm vụ của tôi là một ngày của người bình thường.”

“Hả? Một ngày của người bình thường??”

“Đây là cái gì nhiệm vụ gì vậy?”

Giữa vẻ mặt khó hiểu của người khác, Vương Chấn lại bắt đầu mừng thầm.

Vốn dĩ hắn ta cho rằng nhiệm vụ của mình là rước rưởi nhất, tầm thường nhất, không ngờ còn có người xui xẻo hơn, nhiệm vụ còn nhàm chán hơn của mình.

Một ngày của người bình thường?

Không phải chỉ có ăn, uống tiêu tiểu làm việc nhà nông sao? Mọi người đã xem ngày hôm qua rồi, còn gì để xem nữa đâu?

Khi Vương Chấn nghĩ như vậy, Trương Sơn Phong đã cắt ngang suy nghĩ của hắn ta.

“Được rồi, nhiệm vụ của mọi người đều đã được chọn, tiếp theo xin mời mọi người hoàn thành nhiệm vụ của mình.”

Vì thế vài người liền phân công, đi đến điểm nhiệm vụ của mình.

Khi mọi người tách ra, Vương Chấn còn phá lệ lần đầu tiên chạy đến chỗ Lâm Yên Nhiên hỏi anh,  “Nhiệm vụ hôm nay cậu tính làm thế nào vậy?”

Lâm Yên Nhiên chỉ vào chung quanh các góc núi cười nói, “Tới mấy chỗ đấy xem trước đã.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.