Alpha nhàm chán lắc lắc cái thứ trên cổ tay mình, không muốn để ý đến bạn đời bên cạnh, sợ mình không kiềm chế được mà nói mấy lời cay nghiệt.
Một tuần trôi qua, Vân Khởi bản thân có thể nuôi được cả 1 quán cafe mèo, ragdoll và lông xù là mấy con chiếm diện tích nhiều nhất.
Từ sau lần nói chuyện đó Omega cũng không đề cập lại chủ đề liên quan, giống như cuộc nói chuyện đó chỉ là một giấc mơ của Vân Khởi. Ngược lại, tuần này cách hai người tương tác với nhau càng ngày càng cứng nhắc, Vân Khởi luôn cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa vô danh, và vì thời gian này người duy nhất mà cô có thể giao tiếp chỉ có Lâm Thần và Hề Nhi, làm cô theo bản năng chọn cách kìm nén sự bực bội, bức bối của mình, ngọn lửa này cũng vì vậy mà càng ngày càng bùng cháy.
Lâm Thần nhìn Vân Khởi, trong khoảng thời gian này nụ cười trên mặt Alpha càng ngày càng ít, mà chuyện đối xử lạnh nhạt với nàng thì càng ngày càng nhiều, lúc trước nàng đã từng nghĩ mình có thể chịu đựng được những chuyện này. Lúc trước nàng từng nhìn “Vân Khởi” từ lúc bắt đầu thỉnh thoảng sẽ dịu dàng, nhu tình mật ý mà nhìn mình, cho đến cuối cùng là khuôn mặt đầy chán ghét, nhìn thấy mình liền không ngừng nói ra những lời khó nghe, lúc đấy trong lòng nàng vẫn không có chút gợn sóng nào, buổi tối còn có thể ngoan ngoãn nằm gần “Vân Khởi”, đợi Alpha mắng mệt rồi ngủ thì nàng mới ngủ.
Lâm Thần nhìn gương mặt quen thuộc kia, lộ ra biểu cảm mà nàng vẫn luôn sợ hãi, nhưng trong lòng lại không cảm thấy buồn hay đau khổ như trong dự đoán, cho nên nàng mới cho rằng mình cũng có thể chịu đựng được sự lạnh nhạt của Vân Khởi.
Mặc dù một phần lý do Lâm Thần không cảm thấy gì là vì nàng biết trong cơ thể đó không phải là người mình thích, nhưng nàng nghĩ Vân Khởi cũng sẽ không giống người đó, nói ra nhiều lời bẩn thỉu như vậy với mình, ban đầu Lâm Thần nghĩ mình có thể chịu đựng được.
Chỉ cần có thể đảm bảo Vân Khởi vẫn luôn ở bên cạnh mình, nàng có thể tập làm quen với chuyện đó.
Lúc đầu nàng chỉ cảm thấy có một chút khó chịu, bởi vì nàng phát hiện mình chỉ cần đỏ mắt, lộ ra vết thương trên cánh tay thì thái độ của Alpha sẽ nhanh chóng mềm lại, nhưng hiệu quả của phương pháp này càng ngày càng kém. Buổi tối sau khi Alpha ôm mình ngủ được một lúc, cho rằng mình đã ngủ thì liền buông ra, di chuyển sang bên kia mà ngủ.
Bị buộc phải rời khỏi vòng tay ấm áp, Omega ghét cái giường đột nhiên trở nên trống trải này, thậm chí thời gian gần đây ngay cả giả vờ Alpha cũng không muốn, trước khi ngủ cũng không muốn ôm nàng.
Nếu là cố ý lạnh nhạt thì có lẽ Lâm Thần sẽ dễ chấp nhận hơn một chút. Những lúc Alpha ở bên cạnh mình, trên mặt sẽ luôn vô thức toát ra vẻ lạnh nhạt, có những Alpha cũng không nhận ra, nhưng những lúc Alpha nhận ra thì sẽ đột ngột kéo khóe miệng, tỏ ra thân mật.
Ngay cả Hề Nhi cũng nói gần đây mẫu thân có vẻ lạnh nhạt hơn trước.
Có lẽ nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ phải thực sự mất đi, Lâm Thần nghĩ, nhưng nàng lại không muốn buông tay.
Trong sự giằng co, giống như mấy ngày trước, Lâm Thần một mình ngủ thiếp đi.
Hai người rõ ràng đang nằm trên cùng một chiếc giường, nhưng lại cách nhau rất xa, nằm hai bên mép giường.
……
Ngày hôm sau —
“Leng keng.”
Giữa phòng ngủ yên tĩnh, tiếng kim loại va chạm vang lên cực kỳ rõ ràng, lỗ tai Vân Khởi khẽ động, âm thanh này so với quá khứ còn muốn trong trẻo hơn nhiều, hơn nữa… không phải phát ra từ chỗ Vân Khởi!
Theo âm thanh, Alpha nhìn vào túi áo của người bên cạnh, âm thanh trong trẻo đó chính là phát ra từ đây.
Mà Lâm Thần vẫn đang nói chuyện điện thoại với bạn, nói ra vài thuật ngữ chuyên ngành mà cô có nghe cũng không hiểu, hoàn toàn không để ý đến âm thanh lạ phát ra từ người mình.
Âm thanh này, nghe giống như tiếng va chạm của đồng xu, lại giống như tiếng của chìa khóa.
Vân Khởi nghĩ đến lần trước Lâm Thần dùng nút bấm, chính là lấy ra từ cái túi ở vị trí này, bất quá lần trước là áo khoác ngoài, lần này là áo ngủ.
Giống như nghĩ ra điều gì đó, hô hấp Alpha đột nhiên ngừng lại, cô không thể kiềm chế mà nhìn về phía âm thanh phát ra, cho đến khi bạn đời truyền đến ánh mắt nghi hoặc, mới nhận ra hành động của mình kỳ quặc đến mức nào.
“Chị nhìn cái gì vậy?” Giọng nói của thỏ con mang theo niềm vui, dường như không nghi ngờ hành động của Vân Khởi, ngược lại còn vì bị Vân Khởi nhìn chăm chú mà làm cho hai bên má đỏ bừng.
Thấy thỏ con có phản ứng như vậy, Vân Khởi thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối Vân Khởi thay đổi hoàn toàn, nhão nhão dính dính ôm chặt thỏ con nhà mình không buông tay.
“Không phải mấy ngày trước chị chê nóng không muốn ôm em sao?” Omega vẫn còn bực bội vì sự xa cách của Vân Khởi mấy ngày trước, cố ý lạnh mặt đẩy Vân Khởi ra.
“Thỏ con nhà chúng ta lông xù xù, ôm rất thoải mái, một chút cũng không nóng.” Vân Khởi vòng tay ôm lấy Lâm Thần, vuốt ve thỏ con.
“Chị không nóng, em nóng.” Thỏ con vẫn kháng cự cái ôm này, đẩy Vân Khởi ra.
Nàng là một con thỏ có nguyên tắc, không ăn cỏ quay đầu.
“Ôm lâu sẽ không nóng nữa.” Vân Khởi vẫn tiếp tục ôm lấy Lâm Thần, làm nũng, “Gần đây chị học được một kỹ năng vuốt lông thỏ, muốn biểu diễn cho thỏ con xem.”
“Hừ.” Lâm Thần quay đầu, nhưng cũng không tiếp tục kháng cự nữa.
……
“Thỏ con?” Vân Khởi khẽ gọi.
“Sao vậy? Muộn thế này còn chưa ngủ?” Trong giọng của Omega mang đầy buồn ngủ, còn có khó chịu vì bị đánh thức.
“Không có gì, chỉ muốn gọi thỏ con nhà mình thôi.” Vân Khởi hôn hôn Lâm Thần rồi không nói gì nữa.
Một lúc sau —
“Thỏ con?”
“Đừng gọi em vậy nữa, em có tên mà, đừng….” Tuy Lâm Thần đáp lại nhưng mắt vẫn nhắm, giọng nói cũng là mơ hồ không rõ, những từ sau còn mơ hồ hơn, Vân Khởi cũng không hiểu được.
Có vẻ như đã ngủ rồi, nhưng Vân Khởi vẫn muốn đợi thêm chút nữa.
“Thỏ con?” Lần này ngoài giọng của Vân Khởi cũng không có âm thanh thứ hai.
Vân Khởi lén lút đưa tay vào túi áo ngủ của thỏ con, thỏ con có chút khó chịu động đậy, doạ cho Vân Khởi sợ hãi dừng tay.
Cô cũng không biết tại sao mình phải lén lút lấy, rõ ràng lúc thỏ con còn thức cô dùng sức mạnh cũng có thể cướp lấy được.
Sau đó Vân Khởi lại tự an ủi mình, là do cô sợ mình đã đoán sai, nếu bên trong không phải là chìa khóa mà là đồng xu hoặc là thứ gì khác, hành động đó của cô có thể làm cho Lâm Thần sinh nghi, sau này khả năng lấy được sẽ giảm đi vô hạn.
Lúc Vân Khởi gần thành công, Lâm Thần đặt tay lên cổ tay cô, chiếc xích trên tay cũng vì vậy mà phát ra tiếng động nhỏ.
Alpha giả làm tượng đá một lúc, thấy bạn đời không có động tĩnh gì khác mới lén nhìn một cái, hóa ra nàng cũng chưa tỉnh, lúc nãy cũng chỉ là một động tác vô ý khi ngủ.
Thở phào nhẹ nhõm, Vân Khởi nhẹ nhàng lấy tay thỏ ra khỏi cổ tay mình, đưa tay vào túi, sờ vào xem hình dạng của món đồ ở bên trong, đúng là một cái chìa khóa!
Cẩn thận lấy ra, Vân Khởi đưa chìa khóa vào lỗ khóa trên xích.
Trong mấy ngày bị nhốt ở phòng ngủ, cô đã vô cùng quen thuộc với món đồ này, hình dạng mỗi một chỗ của nó, nhắm mắt cô cũng có thể tưởng tượng ra được.
Theo tiếng “cạch” nhẹ, cánh tay trở lại trạng thái nhẹ nhàng trước đây.
“Đừng… đi… được không?” Lâm Thần đang ngủ đứt quãng bĩu môi lẩm bẩm vài tiếng, không biết có phải đã cảm nhận được chuyện gì hay không.
Khôi phục lại tự do như trước, tâm trạng của Vân Khởi thẳng tắp bay lên, sự bực bội với con thỏ hư trong lòng cũng giảm đi nhiều.
Vân Khởi nhìn thỏ con đáng thương trong lòng, tổng thể trông rất yên tĩnh, dường như đang ngủ rất ngon. Nhưng nếu bạn nhìn vào chính diện của nàng, bạn sẽ không nghĩ như vậy.
Hai móng vuốt thỏ nắm chặt lấy áo ngủ của mình, biểu cảm cũng là buồn bã, thoạt nhìn đau khổ lại tuyệt vọng. Vân Khởi nhận thấy phần áo ngủ gần trước ngực của Lâm Thần đều nhăn nheo, màu sắc cũng khác với những chỗ khác, nhìn như bị nắm chặt rất lâu, chắc chắn không phải mới nắm đây.
Còn có miệng của Lâm Thần, hơi mở ra, giống như đang gọi gì đó, rồi lại như không nói nên lời, làm cho người ta có cảm giác nàng đang chìm trong nỗi buồn không thể tưởng tượng nổi.
Mấy ngày trước… Lâm Thần có phải đều ngủ như vậy không? Mà câu hỏi này Vân Khởi không biết câu trả lời, bởi vì mấy ngày trước cô cũng không chú ý nhiều, một phần vì muốn kiềm chế lửa giận trong lòng, không muốn trút lên Lâm Thần, một phần vì chỉ cần nhìn thấy Lâm Thần thì lại nghĩ đến lý do mình rơi vào tình cảnh này. Cho nên khoảng thời gian gần đây cô luôn cố tình lạnh nhạt với Lâm Thần.
Cũng không biết là vì cái gì, một tay Vân Khởi chen vào giữa tay thỏ con và áo ngủ của nàng, sau đó tay thỏ con cũng vì vậy mà nhanh chóng buông áo ngủ ra, nắm chặt lấy tay cô, so với lúc nãy nắm cổ tay cô lực còn mạnh hơn.
Hai bàn tay thỏ giống như có thể giao tiếp với nhau, nhanh chóng, bàn tay thỏ còn lại cũng tiến lại gần, nắm lấy tay cô.
Giống như sợ cô sẽ rời đi, Vân Khởi nghĩ.
Mấy ngày gần đây trong những cuộc cãi vã giữa cô và Lâm Thần, hình như Lâm Thần vẫn luôn nhắc đến điểm này, lặp đi lặp lại rằng nếu không có cái này thì cô sẽ rời đi. Ngay cả trong giấc mơ cũng vì những suy đoán vô căn cứ này mà bất an sao?
Hai người các nàng luôn chiến tranh lạnh với nhau vì chuyện không thể xảy ra này.
Bởi vì yêu, Vân Khởi sẵn sàng ở nhà chơi những trò này với thỏ con bất an của mình vài ngày, nhưng chỉ giới hạn trong vài ngày, cô không thể chấp nhận ở trong căn phòng chật hẹp này cả đời, cả đời không được giao tiếp với người khác.
Alpha đổi động tác, bóp bóp cái tay thỏ đang nắm chặt lấy mình.
“Thỏ hư.” Vân Khởi nhỏ giọng nói, rồi lại tính trả thù bằng cách xoa xoa mặt thỏ con.
Lúc không còn những thứ phiền phức trên tay, những suy nghĩ nhỏ nhặt trong lòng Vân Khởi lại sống dậy.
Mấy ngày nay cô bị nhốt ở trong nhà, trong khi thỏ con thì vẫn chăm chỉ ra ngoài mỗi ngày, dù biết rằng thỏ con ra ngoài là để làm việc quan trọng, Alpha vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.
Vân Khởi bắt lấy một cái tay thỏ, đưa lên miệng rồi nhẹ nhàng cắn một ngụm.
Lâm Thần vẫn chưa tỉnh, ngược lại nhờ những cử chỉ âu yếm của Vân Khởi mà biểu cảm trên mặt trở nên thư thái hơn rất nhiều.
Chờ sau khi Vân Khởi đặt lại tay thỏ vào chỗ cũ, bàn tay cũng không còn nắm chặt lấy áo nữa, buông ra đặt ở trước ngực, nhìn thuận mắt cùng xinh đẹp hơn hẳn.
Thỏ con của cô, làn da trắng mịn mềm mại, trơn bóng giống như lụa thượng hạng, cảm giác lưu luyến trên đó cả đời có lẽ cô cũng không thể chán nổi. Da dẻ trên gương mặt tròn trịa đó còn dễ xoa hơn, chỉ là gần đây hình như thỏ con đã gầy đi một chút, hai bên má có phần nhỏ hơn trước. Nghĩ đến đó, tay của Vân Khởi lại chạm vào má Lâm Thần.
Cảm giác này khiến Vân Khởi nhớ lại đêm đầu tiên, Omega lúc này giống hệt như đêm đó. Đêm đó cô lén lút vào phòng Omega để bôi thuốc cho nàng, thỏ con cũng giống như bây giờ, dù đang ngủ say nhưng vẫn không quên dụi vào tay cô.
Nhớ lại kỷ niệm đầu tiên ấy, tình cảm non nớt ngày xưa như đang quay lại trong lòng, Vân Khởi nhẹ nhàng lén nhích lại gần Lâm Thần, cúi xuống, hôn nhẹ lên má nàng, giống như một cặp tình đầu đang yêu nhau. Sau khi hôn trộm xong, Vân Khởi cảm thấy hình như gò má mình có chút nóng lên.
“Đừng…” Lâm Thần chưa kịp nói hết câu, Vân Khởi đã hôn lên đôi môi luôn làm cô say đắm, chặn lại những lời còn dang dở.
Cô biết thỏ con lại định lặp lại những lời đã nói trước đó. Cô sao có thể rời xa thỏ con của mình được chứ, sao có thể rời xa bảo vật quan trọng nhất đời mình?
Nhưng mà Vân Khởi lại nghĩ đến việc Lâm Thần có lẽ đang cân nhắc mối quan hệ giữa cô và đế chế. Nếu Lâm Thần là đại công tước của đế quốc, còn cô lại là một kẻ phản nghịch, cô cũng sẽ hoài nghi, cũng sẽ bất an. Không biết liệu Lâm Thần có vì lý do này mà hận cô, liệu có muốn rời xa cô?
Trong lòng Vân Khởi không có nhiều tình cảm với đế chế. Mặc dù sau khi đến đây cô lại có cảm giác quen thuộc kỳ lạ với nhiều thứ, nhưng đối với Đế quốc, cô cũng không có nhiều tình cảm. Việc đế quốc bị tiêu diệt cũng không ảnh hưởng nhiều đến cô.
Kiến thức từ kiếp trước của cô cũng không vì lần xuyên không này mà mai một, ngay cả khi không có danh phận đại công của hiện tại, cô vẫn có thể dùng kiến thức trong đầu để sinh sống ngoài kia. Cô cũng có thể tự tin rằng mình có thể tự nuôi thỏ con của mình trở nên tròn trịa, bóng mượt.
Mặc dù giai đoạn đầu có thể sẽ khó khăn hơn một chút, phải làm quen với kiến thức và hệ thống của thế giới này.
“Sẽ không rời đi đâu, sẽ luôn ôm thỏ con và thỏ nhỏ nhà chúng ta.”
“Con thỏ ngốc nhà chúng ta, nếu lúc chị không có ở đây mà bị người khác bắt nạt thì phải làm sao?”
Thỏ con đang ngủ không có phản ứng, Vân Khởi cũng không tiếp tục, cũng đã rất muộn rồi, cô không muốn làm Lâm Thần thức dậy.
Chờ sau khi Vân Khởi nằm trở lại rồi ngủ thiếp đi, Lâm Thần mới mở mắt ra.
Alpha, như tưởng tượng, không bận tâm tới chuyện tại sao nàng lại đặt chìa khóa vào túi áo ngủ, có lẽ là do bị nhốt quá lâu cho nên Alpha chỉ chú ý đến khát khao tự do, khát khao này lớn đến mức áp đảo mọi sự phi lý.
Lúc nãy khi Vân Khởi lấy chìa khóa, nàng theo bản năng bắt lấy tay Vân Khởi, lúc đó là do nàng không kìm chế được, thậm chí nàng còn liên tưởng đến tội phạm Vân Khởi sau khi được mở trói sẽ lén bỏ trốn mất. May mắn là nàng giả vờ ngủ nhanh, cho nên Vân Khởi cũng không nghi ngờ.
Từ sau ngày hôm qua Lâm Thần đã nghĩ đến chuyện này. Thái độ của Alpha càng ngày càng lạnh nhạt, sự kiên nhẫn với nàng cũng càng ngày càng ít. Lâm Thần cảm thấy không thể tiếp tục trạng thái này nữa, nhưng nàng cũng không muốn tự mình đưa chìa khóa cho Vân Khởi, sợ rằng lúc đó bản thân sẽ không nỡ, giống như lúc nãy sẽ theo bản năng vô thức mà bắt lấy tay Vân Khởi. Cho nên nàng đã nghĩ ra việc đặt chìa khóa vào túi áo ngủ, tùy thuộc vào việc Alpha có nhận ra hay không.
Nàng làm vậy với hy vọng Vân Khởi sẽ chú ý, nhưng khi nói chuyện với Nam Nguyệt nhận thấy ánh mắt của Vân Khởi, nàng vẫn theo phản xạ muốn che túi, cũng may là Vân Khởi không chú ý đến động tác che túi, chỉ là nhìn thấy khuôn mặt đỏ lên của nàng.
Thỏ con chờ “khẩu phần ăn” ngủ rồi mới xoay người gắt gao ôm chặt lấy “khẩu phần ăn”.
Đối với những hành động lúc nãy của Vân Khởi nàng cũng thật thích, nhưng nàng vẫn muốn ôm Vân Khởi ngủ, làm như vậy sẽ giúp nàng cảm thấy an toàn.
Nhưng mà…. Alpha thực sự không quan tâm đến sự sụp đổ của đế quốc sao?
……
Sáng hôm sau Vân Khởi bất ngờ thức dậy muộn, có lẽ là do hôm qua thức khuya.
Điều làm cô ngạc nhiên là thỏ con cũng đang yên yên tĩnh tĩnh ngủ trong lòng cô. Vân Khởi nhìn ra ánh nắng ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn vào đồng hồ báo thức, xác định không phải cô dậy sớm.
“Đừng đụng emm.” Thỏ con không kiên nhẫn đẩy đẩy cánh tay đang quấy rầy mình ra, đôi mắt vẫn còn chưa mở.
“Hôm nay em không đi làm sớm sao?” Lâm Thần không phải là nhân vật quan trọng trong cuộc phản loạn lần này sao, hôm nay không bận sao? Người đang nằm trên giường như con thỏ nướng này là ai?
“Em xin nghỉ.” Lâm Thần cắn vào cái tay cứ luôn quấy rầy mình, tức giận gặm gặm.
Nghe vậy Vân Khởi cũng không tiếp tục quấy rầy nữa. Thực ra cô định sáng nay sẽ giả vờ một chút, để Lâm Thần nghĩ rằng mình vẫn bị khóa, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến tâm trạng của Lâm Thần ngày hôm nay. Chờ sau khi Lâm Thần trở về, cô sẽ kể hết mọi chuyện, buổi tối có nhiều thời gian, cô có thể nói chuyện với Lâm Thần, nói về đế quốc, nói về mối quan hệ giữa Lâm Thần và nguyên chủ.
Mối quan hệ giữa Lâm Thần và nguyên chủ luôn là một cái gai trong lòng Vân Khởi, nhưng vì trước đây có những chuyện phiền phức hơn cho nên Vân Khởi vẫn luôn gác lại chuyện này vào góc khuất trong lòng. Bây giờ những chuyện phiền phức đó đều đã được giải quyết, cô cũng có tâm trạng để suy nghĩ về những chuyện này.