Có lẽ Alpha mặc quân phục vừa xuất hiện đã kiểm soát được Không Doanh cùng người đàn ông bên cạnh cô, nên về sau bữa tiệc Vân Khởi cũng không gặp phải trở ngại nào, cũng không có ai kỳ kỳ quái quái đến quấy rầy Lâm Thần.
Còn Lâm Giác thì có biểu hiện hơi kỳ lạ, trước đây khi thấy Vân Khởi bà ta sẽ liền tiến lại gần, nhưng lần này trong bữa tiệc bà ấy luôn đứng ở góc, biểu hiện rất yên tĩnh, thỉnh thoảng Vân Khởi sẽ thấy ánh mắt bà ấy nhìn về phía omega bên cạnh mình.
Vân Khởi nghĩ rằng cơ thể của bà ấy có thể đã bắt đầu có vấn đề, trong cốt truyện gốc bà ấy không sống đến khi Lâm Thần và Mục Mộ gặp nhau.
Còn về Lâm Dao Dao, sau trò hề vừa rồi cô ta đã quay lại bên mẹ mình, không tụ tập với các omega khác, có lẽ là bị xa lánh?
Tuy nhiên Vân Khởi không quan tâm, cũng không định nói phát hiện của mình cho Lâm Thần, để cái tên xui xẻo phá hỏng tâm trạng tốt của nàng.
“Đã gần đến giờ rồi.” Bạch Danh Xu nhìn đồng hồ trên tường.
Nghe thấy vậy, những người hầu lấy ra một tấm thảm vuông, trải trên sàn, sau đó rải các mảnh giấy lên thảm. Trên các mảnh giấy có tên mà Vân Diệp, Bạch Danh Xu và những người khác đã đặt cho Nhuận Nhuận.
Nhà họ Vân luôn có một truyền thống, khi đứa trẻ mới sinh ra, cha mẹ sẽ đặt cho nó một cái nhũ danh, đến khi đứa trẻ được 1 tuổi, các trưởng lão sẽ viết tên mà họ thích lên giấy, sau đó sẽ để đứa trẻ tự chọn.
“Chúng ta để Nhuận Nhuận tự chọn tên nhé.” Bạch Danh Xu dỗ dành đứa trẻ trong lòng, nhẹ nhàng đặt nó xuống đất.
“Nhuận Nhuận đi về phía bên trái, đi về phía bên trái đi.” Năm mảnh giấy bên trái đều là tên mà Bạch Danh Xu viết, tên nào bà ấy cũng thích nên đã đặt tất cả lên.
Ngay cả Vân Lan đại công cũng biểu hiện phong phú hơn thường lệ, ông chăm chú nhìn hành động của cháu gái mình. Ông không thích những cái tên mà Bạch Danh Xu đặt, ông cho rằng những cái tên đó quá yếu đuối, không phù hợp để làm tên của một Alpha.
Sau khi được đặt xuống thảm, Nhuận Nhuận không như người lớn tưởng tượng chộp lấy giấy trên sàn, mà bò về phía Vân Khởi, khi bò đến chân Vân Khởi, còn muốn kéo quần của Vân Khởi để leo lên.
Sợ đứa trẻ ngã, Vân Khởi bế Nhuận Nhuận lên, sau đó đặt lại xuống thảm, nhưng Nhuận Nhuận vẫn kiên trì bám riết không tha bò về phía Vân Khởi.
Vân Khởi không quen bế trẻ con, ở thế giới cũ cô luôn bận rộn với công việc, cũng không có cơ hội tiếp xúc với trẻ con.
Khi bế Nhuận Nhuận, Vân Khởi cảm thấy mình không biết nên dùng lực thế nào, cảm giác trên tay quá mềm mại, cô sợ mình dùng lực quá mạnh sẽ làm Nhuận Nhuận đau, lần trước khi Bạch Danh Xu đưa đứa trẻ cho cô, cô cũng không biết cách bế trẻ con.
Cũng may Bạch Danh Xu đã đến giải vây, bế Nhuận Nhuận trở lại.
“Nói với bà nội, tại sao con luôn bò về phía cô?” Bạch Danh Xu kiên nhẫn dỗ dành Nhuận Nhuận.
“Chị…. đẹp….” Lời nói ngây thơ của tiểu Alpha khiến mấy vị thái thái xung quanh đều cười phá lên, trong số họ có vài người đã nhìn Vân Khởi lớn lên, ví dụ như bạn thân của Bạch Danh Xu, Phương phu nhân.
“Nhuận Nhuận của chúng ta vẫn là cái tiểu sắc quỷ nha, giống hệt ông nội của nó.” Vân Lan đại công cảm thấy mình vô duyên vô cớ bị trúng một mũi tên, tai bay vạ gió.
Vân Khởi khi còn nhỏ rất ngoan ngoãn hiểu lễ nghĩa, khuôn mặt tinh xảo như búp bê nhưng lại thích giữ khuôn mặt nghiêm nghị giống như cha mình. Những người lớn tuổi này thích trêu chọc những đứa trẻ như vậy, khi các tiểu Alpha khác coi Vân Khởi là Omega thì họ đứng một bên mà cười, nhìn Vân Khởi tức giận nhưng vì giáo dưỡng mà không nói gì.
Tất nhiên, họ không biết Vân Khởi đã trả thù những tiểu Alpha nói năng không kiêng nể đó như thế nào.
Vân Khởi không có ký ức về thời thơ ấu của nguyên chủ vì vậy cô không hiểu tại sao sau khi Nhuận Nhuận nói những lời này, nhóm phu nhân lại che miệng cười, thậm chí Lâm Thần cũng cười tới khóe mắt cong cong.
Ký ức thời thơ ấu thật đẹp, Lâm Thần rõ ràng cũng nhớ lại những cảnh tượng đó.
Mẹ mặc cho nàng chiếc váy đẹp nhất, nói sẽ đưa nàng đi chơi với các chị rồi đưa cô đến một ngôi nhà đẹp.
Khi họ đến, ở cửa đứng một dì xinh đẹp, dắt theo một cô bé. Lúc đó nàng đã nghĩ rằng đối phương cũng là Omega như mình, coi cô bé như chị em của mình.
Mỗi khi mẹ chơi với dì xinh đẹp đó, nàng lại chia sẻ với người bạn mới này những chiếc váy nhỏ đẹp, những món trang sức nhỏ mà nàng thích. Phản ứng của đối phương có chút lạnh nhạt, nàng chỉ nghĩ rằng cô bé vẫn đang ngại ngùng, cho đến khi nàng chia sẻ một số chuyện riêng tư giữa các Omega, tưởng tượng về Alpha của mình sau này sẽ như thế nào, cô bé đỏ mặt ngăn nàng lại, nói rằng Omega nên chia sẻ những điều này với bạn bè Omega, chứ không phải với một Alpha. Lúc đó nàng mới biết chị em của mình vậy mà lại là một Alpha.
Mẹ và dì xinh đẹp đó vẫn luôn biết nàng đã hiểu lầm Vân Khởi là Omega nhưng không nói gì, chỉ cười xem náo nhiệt.
Khi mới quen Alpha vẫn rất ngại ngùng, nàng thích trêu chọc cô ấy, thích nhìn Alpha đỏ mặt.
Khi nàng lớn hơn một chút, mẹ nói với nàng rằng chị gái thường chơi với nàng đã đính hôn với nàng, Lâm Thần liền ngượng ngùng không dám trêu chọc Alpha nữa nhưng Alpha cũng thay đổi, trở nên thích bắt nạt nàng.
Trước mặt mẹ Alpha vẫn giữ hình ảnh hiểu lễ nghĩa, không nói cười bừa bãi nhưng sau lưng mẹ lại luôn bắt nạt nàng, thích bất ngờ làm rối tóc mà nàng đã dành nhiều thời gian để chải. Còn đến bên nàng sau khi nàng chơi với những người khác, hung tợn nói nàng đừng để người khác ôm nàng thân mật như vậy. Hoặc là khi nàng đang ăn, cô sẽ cười nhạo nàng ăn như một con lợn nhỏ……
Nhưng dù cô thay đổi thế nào cũng không thay đổi nhiều bằng thay đổi sau khi trưởng thành.
Từ sau khi Vân Khởi tỉnh lại, cô không còn đến tìm nàng nữa. Lúc mẹ vừa mất, nàng còn lén chạy đi tìm tiểu tỷ tỷ của mình, nhưng đối phương lại biểu hiện ghét bỏ, chỉ nói một chữ… “cút”….
Sau đó, những việc cô ấy làm với nàng càng ngày càng quá đáng…
Vân Khởi cảm nhận được cảm xúc của Omega bên cạnh thay đổi, rõ ràng vừa rồi còn là một cái tiểu hồ ly lén cười trộm, nhưng chỉ một lúc sau khóe miệng đã phẳng lại, trở nên không biểu cảm.
“Cười gì mà cười, chuyện vừa rồi ta vẫn chưa quên đâu.” Các trưởng bối không tiện nói gì nhưng với Lâm Thần, người bạn đời có cũng được mà không có cũng không sao thì cô vẫn có thể nói được mà?
Ngoài mình ra ai cũng cười, đại công có cảm giác ai cũng hiểu chỉ một mình mình không hiểu, vì thế đem lửa giận trút lên Omega bên cạnh.
Giọng nói đó kéo Lâm Thần ra khỏi hồi ức, người trước mắt này có chút trùng khớp với Alpha trong giai đoạn thứ hai của ký ức, giọng điệu vẫn hung dữ như vậy nhưng trong mắt lại đầy sự quan tâm. Khi còn nhỏ, nàng chỉ coi đó là sự bắt nạt còn bây giờ thì nàng đã hiểu được tình cảm trong đó.
Hoặc có khi là nàng đã hiểu được từ lâu, hiểu được từ khi còn bé rồi. Bằng không vì cái gì ngoài miệng thì nói người ta bắt nạt mình nhưng đến khi mẹ mất lại chạy đi tìm người ta đầu tiên?
Lấy lại tinh thần nàng cảm nhận được một tầm mắt, nàng nghĩ đó là em gái “tốt” của mình hoặc là Không Doanh, nhưng hóa ra lại là Lâm Giác, bà ấy dường như… đang lo lắng cho nàng?
Sao có thể? Chờ đến khi Lâm Thần quay đầu nhìn lại, phát hiện Lâm Giác là đang nói chuyện với Lâm Dao Dao, cho nên vừa rồi quả nhiên chỉ là ảo giác.
Lâm Thần thu lại tầm mắt của mình.
“Ngày vui sao lại khó chịu?” Vân Diệp không đồng tình nhìn em họ của mình, anh vốn nghĩ Vân Khởi đã thay đổi nhưng bây giờ xem ra vẫn cần phải tiếp tục cải thiện.
【Giá trị cặn bã +30.】
Anh cũng từng giống như Vân Khởi, làm tổn thương người mình yêu nhất, cuối cùng phải mất rất nhiều công sức mới dỗ dành được, hoặc có thể nói nếu không có sự ra đời của Nhuận Nhuận, anh có thể sẽ mãi mãi mất đi Omega của mình.
Nhìn hành động của Vân Khởi giống như mình trước đây, làm cho anh nhớ lại bản thân đã từng không nhìn rõ tình cảm của mình, cái này làm cho anh muốn đánh tơi bơi “Vân Diệp” của quá khứ.
Đại công bĩu môi, dưới ánh nhìn của bá phụ nên không dám cãi lại anh họ, làm cho bầu không khí có chút ngưng đọng.
“Được rồi, được rồi, Nhuận Nhuận vẫn chưa chọn tên của mình mà.” Bạch Danh Xu bước ra để làm dịu bầu không khí.
Nhuận Nhuận trong lòng bà cũng rất hợp tác, kêu oa oa, muốn xuống thảm, không muốn bị gò bó.
“Phải nhặt một mảnh giấy nhỏ, sau đó để cô cô ôm bao lâu cũng được, không thể trực tiếp bò đến chỗ cô cô biết không?” Vân Lan đại công nói với cháu gái của mình, biểu cảm nghiêm túc thành công làm tiểu Alpha vừa tròn 1 tuổi sợ hãi.
Khi Nhuận Nhuận được đặt xuống thảm, cô bé nhặt mảnh giấy gần nhất đưa cho ông nội, Vân Tùng, là tên do Vân Lan đại công đặt, ông hài lòng cười.
“Cái này không tính, Nhuận Nhuận của chúng ta bị ông dọa sợ, mảnh giấy gần nhất là của ông viết sao có thể tính được?”
Mặc dù Bạch Danh Xu thực không vui, nhưng tên chính thức của Nhuận Nhuận cũng đã được quyết định, Vân Diệp chỉ có thể lén nhìn cha mình, thầm mắng đối phương là cáo già.
Nếu tên cũng đã chọn xong, bữa tiệc cũng nên kết thúc, Vân Khởi cũng đưa Lâm Thần về nhà.
……
Trên xe–
“Không Doanh là một học tỷ của em, vào phòng thí nghiệm trước em, lúc đó thầy giáo bảo chị ấy dẫn dắt em.” Vân Khởi tuy không hỏi, nhưng Lâm Thần vừa lên xe liền bắt đầu giải thích.
“Lúc đó chỉ là mối quan hệ bình thường giữa học tỷ và học muội, sau đó chị ấy thông qua em mà quen biết Dao Dao, sau đó thích Dao Dao, lúc tỏ tình bị từ chối. Chị ấy nghĩ là do em khiến Dao Dao từ chối cho nên lúc đó đã có chút không vui trong phòng thí nghiệm. Sau đó cả hai cũng không liên lạc với nhau nữa, hôm nay em cũng không biết tại sao chị ấy lại đến tìm em.”
“Những gì ta nghe được trong phòng nghỉ hình như không giống như vậy a.” Đại công âm dương quái khí nói, “Trước đây em rõ ràng không phải như thế.” Cô lặp lại những gì mình nghe được, dùng giọng điệu của Không Doanh.
“Trước đây chị ấy phát hiện một bức thư tình viết tên người gửi là em, gửi cho chị ấy nhưng bức thư đó không phải em viết. Xong sau đó chị ấy hiểu lầm em thích chị ấy, nghĩ rằng em vì ghen tuông mà không cho Dao Dao đồng ý chị ấy. Tiếp đó không biết tại sao lại tìm đến nói thực ra vẫn thích em, còn nói chỉ coi Dao Dao là em gái, lúc trước là do nhầm lẫn tình cảm.” Nghĩ một lúc, Lâm Thần tiếp tục giải thích.
Thực ra giữa họ còn có chút rắc rối, Không Doanh từng đánh cắp ý tưởng của nàng nên họ mới hoàn toàn cắt đứt, nhưng điều này có lẽ không quan trọng với Vân Khởi cho nên nàng không định nói ra. Nói ra sợ Vân Khởi hiểu lầm là nàng tự nguyện đưa ý tưởng cho Không Doanh.
Có một số Omega bị tình yêu làm mờ mắt, họ tin rằng sau khi kết hôn Omega không cần làm việc nữa nên tự đưa thành tựu của mình cho Alpha, coi như góp một viên gạch cho sự nghiệp của Alpha. Nhưng sau đó họ bị bỏ rơi, còn Alpha kia thì thành công rồi lại cưới một Omega khác, trẻ trung xinh đẹp, ngoan ngoãn đáng yêu.
Vì vậy, Omega bị bỏ rơi bắt đầu tranh giành quyền sở hữu thành tựu học thuật của Alpha, nhưng lại không có bằng chứng xác thực, chỉ có thể đành bỏ đi.
Lâm Thần biết cơ hội thắng của mình rất nhỏ, hơn nữa có chuyện bức thư tình trước đó, có thể người khác sẽ nghĩ chính nàng là người gây rối nên không điều tra sâu, tất nhiên còn một lý do quan trọng nhất, đó là một số ý tưởng trên bản thảo có những khuyết điểm chết người, nếu làm theo ý tưởng đó, thuốc chế tạo ra sẽ có tác dụng phụ, ban đầu không rõ nhưng sau này sẽ xuất hiện.
Vì vậy nàng cũng mặc cho Không Doanh đánh cắp bản thảo đó.
Còn lý do tại sao bây giờ Không Doanh lại tìm nàng, nàng cũng mơ hồ biết một số lý do.
Vân Khởi tin tưởng Lâm Thần, hệ thống đưa cho cô cốt truyện tuy không đầy đủ, nhưng đều xoay quanh hai nhân vật chính, về tuyến tình cảm của Lâm Thần luôn rất đơn giản, ngoài người bạn đời tồi tệ ban đầu là “Vân Khởi” thì chỉ có Mục Mộ sau này. Ngoài ra không còn Alpha nào khác.
Nhìn Vân Khởi nhắm mắt cũng không hỏi thêm gì, Lâm Thần chỉ nghĩ rằng cô ấy đã tin, cho nên từ từ dựa vào người Vân Khởi.
Trên xe trở lại sự yên tĩnh ban đầu.