Sau Trọng Sinh, Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 94: 94: Nụ Hôn Đầu Tiên



Edit: Hà Thu
Thẩm Nghi Thu đi theo thái giám dẫn đường tiến vào hành cung chính điện phía đông Hỉ An điện – nơi Thái tử ngủ lại.
Nàng vừa bước vào đại sảnh, nhìn thấy bàn ăn đã được dọn xong.

Uất Trì Việt cười nói:
– Mấy ngày liên tiếp chỉ toàn ăn cơm với rau dưa rồi.

Tuy bên trong hành cung này cũng không có sơn hào hải vị gì, nhưng cách chế biến thức ăn lại phong phú hơn dịch quán rất nhiều.
Thẩm Nghi Thu ngồi vào chỗ, liền có cung nhân tiến lên bày đồ ăn.

Nàng liếc mắt nhìn một cái, phải có đến năm sáu món là đồ bình thường nàng thích ăn.

Hiểm nhiên là do Thái tử cố ý phân phó nhà bếp làm.
Uất Trì Việt nói:
– Cách làm thịt dê nướng ở đây có phần hơi khác so với ở Trường An, nàng nếm thử đi.
Vừa nói vừa gắp thức ăn tới cho nàng.
Thẩm Nghi Thu ăn một miếng, gật đầu nói:
– Đúng là thế, hình như là còn tươi ngon hơn một chút.
Thái tử cực kì vui mừng:
– Vậy ăn nhiều thêm mấy miếng nữa đi.
Nói vậy nhưng bản thân hắn lại không động đũa, chỉ ngồi im không chớp mắt mà quan sát nàng một hồi, hơi nhíu mày nói:
– Mới có mấy ngày đã gầy đến như vậy, tiểu Hoàn sắp biến thành que củi đến nơi rồi.
Thẩm Nghi Thu thừa biết bất cứ lúc nào có cơ hội là hắn sẽ lấy tên nhũ danh của mình ra trêu ghẹo, nếu càng để ý thì sẽ càng khiến hắn có thêm hứng thú.

Nàng chỉ làm như không nghe thấy, giương mắt nhìn hắn nói:
– Điện hạ cũng gầy đi.
Bởi vì sắp tới Uất Trì Việt phải ở lại Linh Vũ mấy ngày để thị sát quân Sóc Phương, nên chuyến đi này mười phần vội vàng.

Trên đường đi bọn họ cơ hồ không hề nghỉ ngơi chút nào, mỗi ngày đều xuất phát từ sáng sớm.

Cả ngày rong ruổi trên đường, đến chiều tối mới tìm dịch quán để nghỉ tạm.
Trên đường đi tàu xe mệt mỏi, dù là thân thể Thái tử cường tráng khỏe mạnh cũng không tránh khỏi gầy đi một chút.
Uất Trì Việt nghe nàng nói như vậy, chỉ cho rằng nàng đang quan tâm tới mình.

Khóe miệng hắn bất giác cong lên, rồi lại nhanh chóng đè xuống:
– Nói bậy, đi trên đường cả ngày chẳng có việc gì.

Còn thoải mái hơn ở kinh thành rất nhiều, làm sao gầy đi được.
Vừa nói vừa gắp thịt vào bát nàng chất thành một ngọn núi nhỏ:
– Ăn nhiều một chút, ăn cơm xong chúng ta trèo lên Thông Thiên đài.
Thẩm Nghi Thu nghe xong, sắc mặt liền tái mét.

Không cần hỏi xem cái lầu đó vào bao nhiêu, nghe được hai chữ “Thông Thiên” là biết được kết quả rồi.
Thần sắc nàng uể oải, lầm bầm nói:
– Nhất định phải đi sao?
Uất Trì Việt nhéo nhéo búi tóc trên đỉnh đầu nàng:
– Đã đến Cam Tuyền cung sao có thể không lên Thông Thiên đài chứ.

Thông Thiên đài này chính là nơi Tần Hán tế trời, cao chừng ba mươi lăm trượng thôi.
Thẩm Nghi Thu nghe xong câu “có ba mươi lăm trượng”, sắc mặt đang từ màu trắng liền chuyển sang màu xanh.
Thái tử nói tiếp:
– Cô nghe người ta nói, ngày mưa dông mà đứng trên đỉnh của Thông Thiên đài, mây trời đều giống như là mọc ở dưới chân.
Thẩm Nghi Thu tự nhủ trong lòng rằng ngày mưa dông còn trèo lên cao như vậy, không sợ sét đánh trúng người hay sao? Nhưng những lời này chỉ có thể giữ ở trong lòng, tuyệt đối không thể nói ra được.
Uất Trì Việt thấy nàng vẫn không có hứng thú lắm, lại dụ dỗ nói:
– Tới cũng tới rồi, nàng không muốn leo lên cũng không sao, để ta tới cõng nàng cũng được.
Bốn chữ “tới cũng tới rồi” hình như có một loại uy lực khó diễn tả bằng lời.

Tham Khảo Thêm:  Chương 157

Thẩm Nghi Thu nghe xong, nghĩ lại thấy đời này bản thân chắc cũng chỉ tới Cam Tuyền cung có một lần này thôi.

Nếu không đi lên, khó tránh khỏi sau này sẽ cảm thấy tiếc nuối.

Nàng đành gật gật đầu.
Dùng xong bữa tối, hai người liền leo lên xe liễn, đi về hướng Thông Thiên đài.
Thẩm Nghi Thu không dám để Thái tử kim tôn ngọc quý tới cõng nàng lên, cũng không muốn kêu cung nhân thái giám dùng bộ liễn khiêng, đành phải cắn răng tự mình bò lên.

Còn cách khoảng bốn năm trượng, nàng đã cảm thấy kiệt sức, thở hổn hển nói:

– Điện…!điện hạ…!Dừng…!dừng lại…!thiếp muốn nghỉ…
Lời còn chưa dứt, đã thấy dưới chân không còn chạm đất, thân mình lơ lửng, bị Uất Trì Việt bế ngang hông lên.
Thẩm Nghi Thu nhẹ giọng hét lên một tiếng.

Càng bước lên bậc thang trên cao, nàng càng thêm sợ không dám nhìn xuống dưới chân nữa, bất giác ôm chặt cổ người nam nhân.
Uất Trì Việt cười khẽ một tiếng, cố ý nói:
– Bậc thang này đúng là cao thật đấy, không cẩn thận mà ngã cắm đầu xuống dưới thì không biết sẽ ra sao nhỉ?
Thẩm Nghi Thu biết rõ là hắn đang trêu đùa mình thôi, nhưng cũng không khỏi cảm thấy khẩn trương:
– Để thiếp tự mình đi đi.
Uất Trì Việt lại không chịu buông nàng ra, nói tiếp:
– Tiểu Hoàn không sợ “tròn tròn” sẽ lăn trực tiếp xuống dưới luôn sao?
Thẩm Nghi Thu nghe thấy hắn vẫn có ý đùa giỡn mình, nàng không thèm để ý tới hắn nữa, tự lừa mình dối người mà nhắm mắt làm ngơ.
Một lát sau, nàng cảm thấy hình như Thái tử dừng bước rồi, không khỏi tò mò mở mắt ra.
Lần mở mắt này khiến nàng vô cùng kinh ngạc, không nhịn được mà kêu lên một tiếng, sau đó lập tức nín thở, nhìn quanh khắp nơi.

Chỉ thấy sao sáng đầy trời, gần ngay trước mắt, phảng phất như chỉ cần đưa tay ra là có thể với lấy.
Uất Trì Việt cũng chưa vội buông nàng xuống, mà ôm nàng xoay tròn hai vòng liền.

Thành ra sao trời trước mắt cũng xoay vòng, tình cảnh này đẹp tới mức khiến người ta hít thở không thông.
Thẩm Nghi Thu bị cảnh đẹp này làm cho chấn động, trong lúc nhất thời cũng không nói được câu gì.
Ngẩn ngơ được một lúc, rốt cục Uất Trì Việt cũng đem nàng thả xuống mặt đất.
Thẩm Nghi Thu đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy nơi xa kia có vô số những ngọn đèn đuốc, điểm xuyết như những vì sao, tựa như những con đom đóm giữa bầu trời đêm:
– Kia là…
Uất Trì ôm nàng từ phía sau lưng, cúi đầu khẽ hôn lên vành tai nàng:
– Đó là Trường An của chúng ta.
Nói rồi giữ lấy đầu vai nàng, khiến nàng nghiêng người sang một bên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 116

Ánh mắt hắn rơi trên khuôn mặt nàng, dịu dàng y hệt những vì sao ngoài kia.
Trong lòng Thẩm Nghi Thu khẽ động, có một cảm giác xa lạ đang lan tràn trong trái tim, khiến nàng có chút bối rối.
Còn chưa đợi nàng phân biệt rõ ràng, bờ môi hơi lạnh của người nam nhân đã rơi xuống môi nàng.
Hành động này của Uất Trì Việt hoàn toàn dựa vào trực giác, tựa hồ như dưới bầu trời đầy ánh sao tỏa sáng này, đương nhiên là phải làm như vậy, cũng chỉ có thể làm như vậy mới đúng.

Lúc này hắn mới cảm giác được người trong ngực đang nhẹ nhàng run rẩy, hơi thở có chút gấp gáp, bên tai có âm thanh thình thịch vang lên liên hồi.

Hắn giống như không cần thầy dạy cũng hiểu, khẽ hé mở đôi môi, dùng đầu lưỡi thăm dò răng môi của đối phương.
Bỗng dưng ý thức được hành động mà bản thân đang làm, hắn chỉ cảm thấy có chút khó có thể tin.

Hắn là người mắc bệnh sạch sẽ rất nặng, ngày thường nếu cốc bát đã bị người khác đụng vào rồi thì hắn cũng không bao giờ chạm vào nữa.

Vậy mà vừa nãy lại làm được chuyện kia, đúng là không thể tin nổi.
Khoảnh khắc ngạc nhiên trôi qua rất nhanh, sự hạnh phúc trong lòng hắn tựa như nước lũ vỡ đê tràn ra, khiến cho thói quen, lý trí…!Tất cả đều bị cuốn trôi hết thảy.
Uất Trì Việt giống như một đứa trẻ lần đầu được nếm thử mật ngọt, bao nhiêu cũng không thấy thỏa mãn, chỉ muốn đòi hỏi càng nhiều càng tốt.
Lúc đầu Thẩm Nghi Thu vừa kinh vừa sợ, thế nhưng sau đó, đầu của nàng dần khôi phục lại ý thức.

Sống lưng căng thẳng dần thả lỏng ra, không tự chủ được mà ngẩng đầu lên.

Nàng chỉ cảm thấy hình như sao trời đều đang xoay tròn rồi rơi xuống.
Không biết qua bao lâu, Uất Trì Việt mới chậm rãi buông tay ra, thay nàng kéo chặt cổ áo lông chồn lại, lại vén mấy sợi tóc ra sau tai cho nàng, giấu đầu lòi đuôi nói:
– Tóc bị gió thổi rối rồi.
Thẩm Nghi Thu còn chưa kịp lấy lại tinh thần, vẫn có chút ngây ngẩn như cũ.
Đó là cái gì? Nàng làm người hai đời, ngay cả việc động phòng cũng không phải là chưa từng trải qua, thế nhưng việc vừa rồi nàng lại chưa từng làm qua bao giờ.

Sau khi sợ hãi qua đi, bây giờ lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Hai người cùng tựa vào lan can bên trên, ngầm hiểu lẫn nhau mà giả bộ quên đi chuyện vừa rồi.
Uất Trì Việt chỉ vào một chỗ nói:
– Nhìn thấy chỗ đèn đuốc chi chít kia không? Chỗ đó nhất định là Bình Khang phường*.
* Lầu xanh
Thẩm Nghi Thu cũng rất phối hợp, chỉ vào chỗ khác nói:
– Vậy chỗ đó chính là Đông cung.
Hai người tựa vào lan can nhìn ra xa một lúc, Uất Trì Việt mới hắng giọng một cái nói:
– Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi xuống thôi, sáng ngày mai còn phải đi sớm nữa.
Thẩm Nghi Thu đồng ý.
Đi tới chỗ bậc thềm, Uất Trì Việt rất tự nhiên nắm lấy tay nàng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 99: Ý Trời

Đầu xuân se lạnh, thế nhưng tay của hai người không hẹn mà cùng thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
—————
Hai ngày sau, rốt cục nhóm người Thái tử cũng đi tới Bân Châu, đây là châu phủ đầu tiên trên đường mà bọn họ đi tới.
Thái tử giá lâm, thứ sử của Bân Châu phủ với một đám quan viên cùng huyện lệnh của huyện Tân Bình đã sớm chờ ở ngoài thành.

Đợi xe ngựa của nhóm Thái tử đi tới ngoại ô, liền tiến lên đón lấy hành lễ vấn an, đưa nhóm người Thái tử tiến vào trong thành.

Đêm đó, Thái tử cùng quan viên đi cùng ngủ lại ở phủ thứ sử.

Thứ sử với một đám quan viên địa phương mở tiệc chúc mừng, đón gió tẩy trần cho nhóm người Thái tử.
Dạng yến tiệc như thế này đương nhiên là phải uống rượu vui chơi.

Thẩm Nghi Thu đã hai ngày liền chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng nên không muốn tham gia, xin Thái tử cho phép vắng mặt.

Nàng nhanh chóng trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi rồi ngủ một giấc tới khi mặt trời lên cao.
Rửa mặt xong xuôi, nàng đi ra khỏi viện lạc, cùng nhóm “huynh đệ” dùng đồ ăn sáng.

Vừa đi tới sảnh đường bên trong, liền nghe thấy hai vị giáo thư lang trẻ tuổi đang nhỏ giọng trò chuyện:
– Nghe nói đêm qua Lư thứ sử thiết yến khoản đãi Thái tử điện hạ, lại triệu thêm bốn hay năm mươi kỹ nữ đến để hầu hạ.

Có một tiểu nương tử còn to gan lớn mật, vậy mà lại dám dựa vào người điện hạ, lúc đó điện hạ đen mặt ngay tại chỗ…
Người còn lại nói:
– Chậc chậc, xem ra là tiểu nương tử này chắc cũng chẳng xinh đẹp gì cả.

Mà cũng phải thôi, một địa phương nhỏ như Bân Châu thì kiếm đâu ra được mỹ nhân cơ chứ.
Người lúc trước lại nói:
– Vậy cũng chưa chắc.

Nghe bọn họ nói tiểu nương tử kia bình thường đã đẹp tới mức chim sa cá lặn, quyến rũ cực kỳ.

Ai ngờ Thái tử đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái đó chứ.
– Ta nói này, Lư thứ sử cũng quá không cẩn thận rồi.

Gọi những bốn năm mươi người có phải là quá nhiều rồi không? Trong bữa tiệc thì cùng lắm cũng chỉ có mười mấy vị khách, bây giờ mỗi người được chia tận bốn năm người, làm sao mà ứng phó hết được?
Người lúc đầu cười nói:
– Cũng không biết nữa.

Chắc là đang năm mới muốn thăng chức, để được hồi kinh.

Khó khăn lắm mới gặp được cơ hội như thế này, đương nhiên là phải dồn hết sức để lấy lòng điện hạ.

Ai ngờ lại đá phải ván sắt chứ?
Thẩm Nghi Thu cười nhạt, đang muốn ngồi vào chỗ thì thấy có một thái giám nhanh chân bước tới, mời “Lâm đãi chiếu” tới trong viện của Thái tử dùng đồ ăn sáng.
Hai người kia liếc nhìn bóng lưng thanh tú của “Lâm đãi chiếu”, cùng nhìn nhau rồi rơi vào trầm tư..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.