Sau Xuyên Sách Tôi Đè Luôn Công Chính

Chương 3: 3: Hoa Cát Cánh Trắng



29
Tôi từng tới công ty Cố Văn Tranh vài lần, lúc đầu trợ lý còn nhìn tôi bằng ánh mắt kính sợ, hiện giờ đã bình tĩnh như nước.

Trông anh chàng trợ lý này không lớn lắm, ấn tượng đầu tiên của tôi đối với người này không khác gì Cố Văn Tranh, đều là mặt than, người lạ chớ gần.

Nhưng tôi đã bác bỏ suy nghĩ này khi chúng tôi bước vào thang máy, Cố Văn Tranh chỉ giơ tay chỉnh cổ áo cho tôi một chút thôi mà tên này đã trưng vẻ mặt vừa sợ vừa nể, làm tôi tới giờ vẫn không quên được.

Không biết Cố Văn Tranh dặn hắn gì mà mỗi lần hắn vào phòng đưa văn kiện đều ra vẻ cẩn thận, không dám liếc nhìn sofa tôi ngồi một cái.

Đành chịu thôi, ai bảo Cố Văn Tranh là O giả A, không toả hơi lạnh làm sao làm tổng tài?
30
Tôi nhớ nguyên tác có nói thụ chính và công chính đều có cuộc sống không dễ dàng.

Như mấy bộ truyện ngược kinh điển khác, thụ chính có một người cha ham rượu chè cờ bạc, sau khi anh phân hoá thành Omega đã đem anh tới sòng bạc gán nợ.

Thụ chính không nhịn được kiện ông ta ra toà, rồi giả A, thay đổi thân phận trốn chủ nợ, sau đó thi đậu Đại học F, cuộc sống dần dần đi vào quỹ đạo.

Còn công chính lại là một câu chuyện xưa khác, y sinh ra trong gia đình giàu có, mẹ ruột mất sớm, tiểu tam tiểu tứ nghênh ngang vào nhà, người trong gia tộc đấu nhau sức đầu mẻ trán tranh giành tài sản, y dùng thủ đoạn tàn nhẫn máu lạnh san bằng chướng ngại, trở thành người cầm quyền của gia tộc.

Bởi vì máu lạnh lục thân không nhận, người trong giới lén gọi y là chó điên, thấy ai cũng cắn, nhưng ngoài mặt không ai dám khoa tay múa chân với ngọn núi lớn của thành phố F, ai gặp cũng tất cung tất kính.

Tuổi thơ cả hai đều bất hạnh như nhau, khó trách sau này có thể chữa lành cho nhau.

Nhưng tất cả không liên quan gì đến công phản diện như tôi, tôi chỉ cần hoàn thành cốt truyện là được, không cần quan tâm quá khứ công thụ chính.

Hơn nữa tôi rất ghét truyện chữa lành, càng không có hứng thú chữa cho ai.

31
Nếu phải dùng một loại động vật hình dung Cố Văn Tranh, tôi cảm thấy anh giống như động vật họ mèo, thần bí nguy hiểm lại biếng nhát mê người.

Phải biết rằng, lũ mèo trông lạnh nhạt và dữ dằn nhưng lông và đệm đều rất mềm, huống chi Cố Văn Tranh còn là não yêu đương.

32
Có đôi khi tôi rất muốn nói với Cố Văn Tranh rằng đừng suốt ngày chỉ lo yêu đương, tập trung sự nghiệp không tốt hơn sao?
Nếu đem sự yêu thích đối với công phản diện đặt vào sự nghiệp thì làm gì đến mức công ty phá sản chúng bạn xa lánh?
Có tiền có thế, muốn dạng Alpha nào trong tiểu thuyết mà không có?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, tôi vẫn há miệng ăn miếng pudding Cố Văn Tranh đút cho.

Tham Khảo Thêm:  Chương 152

Cố Văn Tranh rất dính người, như bị chứng khao khát da thịt ấy, có cơ hội là dính lấy tôi miết.

Ví như hiện tại.

Sáng thứ sáu không có tiết, lẽ ra tôi nên ở phòng ngủ thoải mái để vẽ, hiện giờ lại cứng nhắc đi theo Cố Văn Tranh đến văn phòng.

Cố tình người này xong việc còn ngồi xem tôi vẽ, thỉnh thoảng đút một vài món ăn vặt vào miệng tôi.

Tức nha!
Mới quen được hai tháng tôi đã bị anh vỗ béo một ký, tôi có lý do hoài nghi anh có ý xấu!
Không biết Cố Văn Tranh có đam mê gì, anh rất thích quan sát tôi ăn, như làm vậy tâm trạng tốt hơn ấy.

Mỗi khi tôi muốn từ chối, thấy đôi mắt xinh đẹp kia lại do dự.

Cố Văn Tranh có vẻ đẹp sắc sảo, chẳng qua mặt mày lạnh nhạt, khí thế độc đoán khiến người khác thường hay bỏ qua ngũ quan diễm lệ kia.

Nhưng dẫu vậy, mỗi khi đút tôi ăn xong mặt mày sẽ giãn ra.

Vẫn là gương mặt lạnh lẽo kia, nhưng tôi cảm nhận được tâm tình sung sướng từ đuôi mày, khóe miệng anh.

Ôi chao, ai thấy mà không ngẩn ra, ai thấy mà không muốn dỗ dành chứ?
Cuối cùng tôi đã hiểu rõ mức độ mê sắc đẹp của mình, nếu ở cổ đại, chắc chắn tôi sẽ là hôn quân phóng hoả hí chư hầu.

Thế nên chuyện từ chối đút ăn, tôi chỉ có thể nói: Lần sau đi.

33
Khi tôi và Cố Văn Tranh đi ngang qua khu thương nghiệp lại gặp anh chàng lạnh lùng Giang Thư Kỳ, cũng chính là công chính.

Y vừa thấy chúng tôi là hai sáng mắt lên, song khi nhìn thấy hai bàn tay đang nắm lấy nhau của tôi và Cố Văn Tranh, chúng bỗng dưng ảm đạm, nếu trên đầu có lỗ tai chắc nó đã cụp xuống theo.

Thấy thế tôi vô thức buông tay Cố Văn Tranh ra.

Ai ngờ không giãy ra được.

Khi bị Cố Văn Tranh phát giác, anh nắm chặt hơn trước.

Thoáng liếc thấy Cố Văn Tranh hơi mím môi, ánh mắt lành lạnh, tôi thỏa hiệp.

Làm ơn, đằng trước mới là công chính của anh có được không? Anh nắm tay công phản diện lắc lư trước mặt người ta như vầy, tôi thật sự lo cho tương lai của anh, dù gì ở đây cũng là chợ hoa, nơi mà chỉ cần ghen một cái cũng có khả năng bị lôi ra bịch bịch!
Trở lại chuyện chính, vẻ ngoài lạnh lùng thì có lạnh lùng đó, nhưng sao tôi cứ cảm thấy tính cách của người này không đúng lắm, không giống đoá hoa cao lãnh bằng vị bên cạnh nữa, chẳng lẽ là vì chưa chính thức lên sàn?
Trong nguyên tác không viết đoạn này, tôi đoán có lẽ hiện giờ Giang Thư Kỳ có hảo cảm với Cố Văn Tranh, nếu không sẽ không có vẻ mặt này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 68: C68: Một âm thanh giòn tan

Bởi mới nói, Giang Thư Kỳ, tính chiếm hữu của anh đâu? Không phải nên giành lại vợ sao, anh như vậy hèn gì dư ra một thằng chồng cũ!
Tôi cảm giác mình hệt như mẹ già độc ác chia rẽ uyên ương, còn Cố Văn Tranh và Giang Thư Kỳ chính là đôi uyên ương ấy, làm công phản diện hợp cách ở chợ hoa thật khó quá đi.

Dời mắt từ Giang Thư Kỳ sang Cố Văn Tranh hoàn toàn không biết gì cả, tôi lặng lẽ thở dài.

Đây không phải là chiến trường Tu La sao?
Đáng tiếc hết thảy chỉ có mình tôi nhìn thấu, cuộc sống của người mang buff thật cô đơn.

34
Nếu đây là game công lược, khi tôi chọn đáp án chính xác, độ hảo cảm của Cố Văn Tranh tự nhiên sẽ cao lên.

Quan hệ của tôi và Cố Văn Tranh tăng vọt kể từ ngày tôi tặng hoa cho anh.

35
Tôi và Cố Văn Tranh, một người phải đi học, một người phải đi làm, huống chi thỉnh thoảng cuối tuần tôi còn phải đuổi kịp tiến độ bản vẽ, không rảnh hẹn hò với anh.

Thế nên dù đã bên nhau hai tháng, tôi và Cố Văn Tranh vẫn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hai người ít trùng thời gian rảnh.

Không biết có phải vậy không mà Cố Văn Tranh vội vã muốn có con trong nguyên tác không hề có dấu hiệu muốn kết hôn nào hết.

Tôi cảm thấy không ổn, bèn tiếp tục dùng chiến lược yêu đương trên mạng: Bất ngờ có thể giúp cả hai kéo gần khoảng cách.

Người có tiền như Cố Văn Tranh không thiếu thứ gì, chắc chắn sẽ thích những thứ có lòng.

Tôi lật xem nguyên tác, thấy thụ chính từng tặng công chính hoa cát cánh trắng, tôi đoán Cố Văn Tranh cũng thích cát cánh trắng, bằng không sao lại tặng loại hoa hiếm thấy đó?
Tôi bận ôn thi tháng nên không có thời gian gặp anh, tôi nhẩm tính thời gian, một ngày tặng một bó tới công ty, tới cuối tuần là vừa kịp.

Tôi chôm chi tiết xúc tiến tình cảm của thụ chính và công chính thì có sao? Có buff không xài mới là đồ ngốc!
36
Cuối tuần tôi không nhờ người giao hoa mà tự mình cầm một bó cát cánh trắng đến công ty Cố Văn Tranh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1025: Một đêm dài (10)

Quả nhiên không uổng công tôi tới, Cố Văn Tranh thật sự dính chiêu này.

Không hổ là chiến lược yêu đương được yêu thích nhất trên mạng, quả nhiên không có Omega nào không thích hoa.

Khoảnh khắc anh ôm bó hoa nhìn tôi cười, tôi thừa nhận tôi bị mê hoặc rồi.

Dường như nghe thấy tiếng HP-1-1-1-1!
Phiền quá à! Cố Văn Tranh cười đẹp như thế với công phản diện làm gì?
Tôi nhịn không được nhìn thêm vài giây, không thể không nói, khó trách Cố Văn Tranh là thụ chính, người đẹp ngoài lạnh trong nóng như thế này, có ai không bị mê hoặc?
37
Cố Văn Tranh thậm chí còn mua một bình hoa đặt lên bàn làm việc của mình.

Nhìn bình hoa không biết triều đại nào kia, tôi im lặng.

Ngại quá, là hoa của tôi không xứng.

38
Tôi cảnh cáo bản thân: Phương Nghi An, đừng để sắp đẹp mụ mị đầu óc, không thể chống lại cốt truyện đâu, mày chỉ là công phản diện, thế giới của mày có tiền có nhà lại tự do thoải mái, cần gì ở đây làm phản diện, hãy nghĩ đến các cô vợ bên kia của mày đi!
Nhìn Cố Văn Tranh nghiêm túc cắm từng đoá hoa vào bình, tôi nhắm mắt lại.

Xin lỗi nha, các cô vợ 2D của tôi ơi, tôi chỉ tham sắp đẹp Cố Văn Tranh thêm một giây nữa thôi!
Chỉ một giây thôi!
! !
Cùng lắm hai giây, không thể nhiều hơn!
39
Cùng Cố Văn Tranh phát triển rất thuận lợi, sinh hoạt ở đại học cũng rất thích ý.

Hiển nhiên không bao gồm toán cao cấp.

Người có đôi mắt hồ ly mà tôi gặp được ở nhà hàng hôm nọ là đàn anh của Cố Văn Tranh, cũng là thầy dạy toán cao cấp cho tôi.

Có lẽ vì từng gặp một lần, ổng hay chú ý tôi trên lớp, thường gọi tôi lên giải đề.

Quả nhiên những kẻ thích cười híp mắt đều không phải người!
Điều này làm tôi ghét môn toán cao cấp hơn.

Trước khi tôi xuyên qua tôi là sinh viên khoa mỹ thuật, không vì gì cả, chỉ vì tôi không thích toán.

Không ngờ xuyên qua nơi khác vẫn phải học toán cao cấp.

Tôi tức giận nhìn đám vi phân tích phân xấu xí đó, đáng ghét.

Ước gì trên đời này không có môn toán.

*
【 Bút ký công tác của Cố Tổng – Trích đoạn 2】
Phương Nghi An thật giỏi trêu hoa ghẹo nguyệt, mấy Omega trong trường thì thôi đi, sao ngay cả Giang Thư Kỳ chỉ mới thấy một lần cũng bị em ấy mê hoặc rồi?
Muốn cạy góc tường của mình? Không có chuyện đó!
Hết chương 3.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.