Say - Đa Nhục Ngư Hoàn

Chương 18



Hứa Tri Ý tỉnh lại đã là buổi chiều, cô mê man ngủ gần cả ngày, thân thể như là bị một chiếc xe tải lớn cán qua, đau nhức không thôi, hạ thân cũng cảm giác như bị xé rách, sưng tấy đau đớn.
Nhìn sang bên cạnh, Tông Diễn đã thức dậy từ sớm, cô đứng dậy xuống giường, chân mới vừa chạm xuống đất đã ngã uỵch trên sàn nhà.
Cửa phòng bị đẩy ra, Tông Diễn bưng một ly nước đi vào, thấy cô ngồi quỳ trên mặt đất, vội vàng đi đến bế cô lên.
“Bảo bối dậy rồi?”
Hứa Tri Ý vừa thấy anh liền nhớ đến mọi chuyện xảy ra vào tối hôm qua, anh vô tình như một cái máy đóng cọc, chỉ biết mạnh mẽ làm cô, không hề quan tâm đến việc sống chết của cô thế nào.
Vành mắt của cô ửng đỏ, khoé miệng xụ xuống, không muốn đáp lại anh.
Tông Diễn ôm Hứa Tri Ý vào trong ngực, trên người cô không một mảnh vải, vừa mềm mại vừa nhỏ bé, dáng vẻ tủi thân cực kỳ đáng thương.
Vì là lần đầu tiên khai trai, việc anh không thể kiềm chế là điều khó tránh khỏi, lúc chạm vào cơ thể cô đêm qua, cả người anh như phát điên, trong đầu chỉ nghĩ muốn làm cô, chờ đến khi khôi phục lại lý trí, anh mới phát hiện ra Hứa Tri Ý đã ngất xỉu từ sớm, dấu hôn lớn nhỏ phủ kín trên người cô, hồng, xanh, tím đều có đủ.
Anh lập tức hoảng sợ, bế Hứa Tri Ý vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ, trời vừa sáng liền chạy đi mua thuốc, sau đó bôi lên người cùng bên ngoài huyệt nhỏ của cô.
Tông Diễn hôn vài cái lên trán dỗ dành cô, giọng nói chân thành: “Xin lỗi bé cưng, tối hôm qua anh không kìm lại được, lần sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.” Hiện tại Hứa Tri Ý không muốn chấp nhận lời xin lỗi của anh, dựa trong ngực anh vùng vẫy một cái, tức giận nói: “Buông em ra, em muốn đi vệ sinh.”
“Anh ôm em đi.”
Không đợi cô trả lời, Tông Diễn đã ôm cô đến phòng tắm, khi đi ngang tấm gương, Hứa Tri Ý vô tình thoáng nhìn thấy những vết bầm chồng chất trên người mình, cô thầm mắng một tiếng “Cầm thú.”
Tông Diễn bế cô trong tư thế xi tiểu cho trẻ con, rồi bình tĩnh nói: “Tiểu đi.”
Khuôn mặt trắng nõn của Hứa Tri Ý nóng rực trong nháy mắt, cô xấu hổ nói: “Anh điên hả? Để em tự giải quyết!”
Cô không thể nào tiếp nhận việc xấu hổ thế này đâuuu!
“Em tiểu đi, anh sẽ không nhìn.”
“Không được, anh thả em nhanh! Bằng không từ nay về sau em sẽ không để ý tới anh nữa.”
Giọng Hứa Tri Ý mang theo tiếng khóc nức nở, Tông Diễn không còn cách nào khác ngoài đặt cô lên bồn cầu.
“Vậy khi nào tiểu xong thì gọi anh.”
Rốt cuộc anh cũng xoay người đi ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại tử tế.
Buổi tối, Tông Diễn xuống bếp nấu vài món Hứa Tri Ý thích ăn, cả ngày nay cô vẫn chưa ăn gì, đói lả từ sớm.
Tông Diễn nhớ đến ngày mai phải đi học, bèn nói: “Ngày mai anh xin nghỉ phép hai ngày cho em, hai ngày này cứ ở trong nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần lo lắng đến việc học, anh sẽ bổ túc cho em sau.”
Anh xem xét, tuy bây giờ Hứa Tri Ý có thể đi lại, nhưng giữa hai chân vẫn còn đau, nên tư thế đi đứng sẽ có hơi kỳ lạ, vì lo lắng cho cơ thể của cô, anh mới nghĩ biện pháp này.
Nghe vậy, Hứa Tri ý thấp giọng đáp lại, rồi sau đó lại bất mãn nói lèm bèm: “Đều tại anh.”
Tông Diễn khẽ cười, cũng không phủ nhận: “Ừm, đều do anh.”
Sau khi ăn xong, anh rửa sạch chén đũa, rồi ôm Hứa Tri Ý đang làm ổ trên sofa về phòng.
Trong lòng Hứa Tri Ý cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, cặp đùi thon gọn đá lung tung: “Anh làm gì đó? Mau thả em xuống!”
“Bôi thuốc cho em.”
Sau đó thả cô xuống giường, cởi quần lót cô ra.
Có thể mơ hồ thấy được hai cánh bướm múp máp bị chà đến sưng đỏ, đáng thương dán vào nhau, che chắn trước cửa huyệt nhỏ hẹp.
Anh đẩy hai cánh bướm ra, rũ mắt nhìn chằm chằm cửa huyệt đang khép lại, miệng nhỏ không ngừng đóng mở.
Đôi mắt Tông Diễn đen kịt u ám, anh bôi thuốc lên toàn bộ ngón trỏ, sau đó chậm rãi đẩy vào.
“Ách… A…… Đau……”
Ngày hôm qua rõ ràng đã làm lâu như vậy, nhưng nơi này vẫn siết chặt muốn chết, điên cuồng hút lấy anh.
Hứa Tri Ý cảm nhận bản thân trở nên cực kỳ dâm đãng, anh chỉ đút vào nhẹ như vậy mà huyệt nhỏ đã bắt đầu chảy ra dâm dịch.
Tay Tông Diễn vẫn không nhúc nhích, cô phát hiện nước xuân trong huyệt đang tưới lên ngón trỏ của anh, đợi vài phút trôi qua, khi cảm giác thuốc đã gần như hấp thu hoàn toàn, ngón tay bên trong mới rút khỏi.
Lúc rút ra, ngón trỏ còn kéo ra một sợi chất lỏng trong suốt, cửa huyệt non mềm vẫn đang co rút một cách đói khát, dâm mĩ đến cùng cực.
Tông Diễn lại bình tĩnh bôi thuốc vào môi âm hộ của cô rồi mới thu tay lại.
Hứa Tri Ý cảm thấy phía dưới vừa đau lại vừa ngứa, trống rỗng vô cùng, nhưng dường như Tông Diễn không định giúp cô, khiến cô thấp giọng hô lên: “Tông Diễn……”
Giọng điệu mang theo sự khẩn cầu, nhìn anh bằng đôi mắt ướt át.
Nhưng giờ phút này Tông Diễn lại giữ mình khư khư, dù hạ thân đã cương cứng từ lâu, cứng đến phát đau, anh vẫn gằn từng chữ như cũ: “Không được, anh vì nghĩ đến thân thể của em mới không làm gì em đấy.”
Hứa Tri Ý: “……”
Thế sao tối hôm qua anh không nghĩ như vậy?
“Thuốc này mỗi ngày bôi ba lần, sáng và chiều anh sẽ bôi giúp em, giữa trưa thì em tự làm nhé.”
“Vâng.”
……
Sau khi ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, nơi riêng tư của Hứa Tri Ý rốt cuộc cũng hết đau, lúc này mới đi học lại được.
Trần Tiên Tiên đã hai ngày không gặp cô, nên vô cùng nhớ nhung, cô nàng quan tâm hỏi: “Nghe Tông Diễn nói là cậu bị bệnh, hiện tại sức khoẻ thế nào rồi?”
“Gần như đã ổn.”
Hứa Tri Ý bỏ cặp xuống.
Thời tiết ở thành phố Du Giang mỗi ngày một lạnh hơn, vì muốn giữ ấm nên cô đã mặc một chiếc áo cổ lọ, cũng nhờ vậy mà có thể che được những dấu hôn vẫn chưa tan hết trên cổ, bớt đi một chút rắc rối.
Bỗng dưng, điện thoại trong cặp cô rung lên vài cái, Hứa Tri Ý click mở, nhìn thấy tin nhắn của Văn Hằng gửi đến.
【Văn Hằng】: Tôi nghe Chu Ngạn nói cậu bị bệnh, thân thể đã khá hơn chút nào chưa?
【Zzzy】: Ổn rồi.
【Văn Hằng】: Tôi có thể mời cậu ăn một bữa cơm vào thứ bảy này không? Trước kia cậu từng giúp đỡ tôi, nhưng tôi vẫn chưa có cơ hội để cảm ơn đàng hoàng, cũng sẵn dịp này đưa lại món đồ cậu đã làm rơi ở chỗ tôi.
Hứa Tri Ý ngẫm nghĩ, cuối cùng trả lời “Được.”
【Văn Hằng】: Tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu trước hôm đó.
Hứa Tri Ý gửi lại một icon, rồi tắt điện thoại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 117: Giới hạn 5 tiếng (Phần 1)

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.