Lê Tiếu nhìn sang Thương Tung Hải, cười khẽ lắc đầu: “Dạ chưa đi bao giờ.”
Nếu không phải vì quen biết Thương Úc, chắc đời này cô cũng chắng để ý đến Parma.
Sự nhắc nhở của Thương Tung Hải lại gọi lên sphongdhờ trong cô.
Thương Tung Hải nhấp ly hồng trà, cảm khái: “Hóa ra là chưa từng đi…”
Không đợi Lê Tiếu đáp lại, ông vuốt ve ly trà, cặp đôi mắt có thâm ý khác xuống, than khẽ: “Nếu có cơ hội, cháu nên về thăm một chuyến.”
Lúc này, không ai phát hiện Đoàn Thục Viện vẫn luôn yên lặng bỗng trở nên hồi hộp.
Lê Tiếu vẫn luôn chú ý đến Thương Tung Hải, nghe ông nói thế thì vẻ ngạc nhiên vụt lướt qua đáy mắt cô.
“Cháu nên về thăm một chuyến.”
Những lời này dường như có ý nghĩa khác.
Tại sao không phải là “Có thời gian đến thăm một chuyến” mà lại là “Về thăm một chuyến”.
Giữa cô và Parma, ngoài hôn sự từ bé khó hiểu, lẽ nào vẫn còn mới quan hệ không muốn người biết?
Đúng lúc này, Lê Quảng Minh vội từ trên lầu xuống.
Trong tay ông cầm một hộp gấm hình vuông màu đỏ, trông rất có cảm giác cổ xưa, nhưng được gìn giữ rất tốt.
Lê Quảng Minh nắm chặt hộp gấm, đưa cho Thương Tung Hải: “Ông cụ Thương, đây là thư đính hôn năm ấy.”
Thái độ vẫn nhún nhường như trước.
Thương Tung Hải nhận lấy hộp gấm, quan sát vài lần rồi nhìn qua Lê Quảng Minh: “Anh giữ nó tốt như vậy, thật có lòng.”
Lê Quảng Minh cười cứ như được khen mà sợ: “Ông cụ Thương nói chi điều ấy, đây là chuyện phải làm.”
Nói đến đây, dường như hôn sự khó hiểu này đã được giải trừ hoàn toàn.
Nhưng trong lòng Lê Tiếu lại gọn sóng vì lời nói của Thương Tung Hải.
Thư đính hôn đó viết gì?
Đối với cô thì Parma có mối liên hệ thế nào?
Lúc này, Thương Tung Hải nhìn đồng hồ đeo tay, vừa đứng dậy vừa nói: “Đi thôi, tôi đã cho người đặt tiệc ở Thủy Tinh Uyển.
Anh em chúng ta đã nhiều năm không gặp, thừa dịp hôm nay cùng nhau ôn chuyện.
Dù đã từ hôn, nhưng giao tình giữa chúng ta không hề bị ảnh hưởng.”
…
Thủy Tinh Uyển, trong phòng bao Bồng Lai Cư.
Qua ba tuần rượu, Thương Tung Hải và Lê Quảng Minh ngồi ở vị trí đầu vẫn nâng ly tâm sự.
Đoàn Thục Viện ngồi cạnh, thinh thoảng chen vào đôi câu, tâm tình không yên.
Cùng lúc đó, sân sau Nội Cảnh Các, mưa nhỏ rơi rả rích khiến bầu tròi như phủ màn sương.
Lê Tiếu nghiêng người dựa vào cổng tròn gần hành lang dài, đút tay vào túi, vẫn đang nghĩ ngợi gì đó.
Trong chốc lát, có tiếng bước chân truyền đến.
Dưới hiện tránh mưa, bóng người màu đen của Thương Úc từ từ xuất hiện.
Lê Tiếu nhìn thẳng anh, khẽ nhếch môi: “Cảm ơn Diễn gia đã hoàn thành tâm nguyện của tôi.”
Anh đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, tóc rơi phủ trán trông khá tùy tiện lại hoang dã: “Một mình chạy đến đây là để nghĩ cách cảm ơn tôi thế nào à?”
Lê Tiếu ngẩng đầu, nhìn đôi mắt sâu thẳm như mực của Thương Úc, khẽ cười: “Cũng không hoàn toàn đúng.
Tôi còn một thắc mắc nữa cần Diễn gia giải thích giúp.
Chính là chuyện liên quan đến thư đính hôn, trước đó anh đã từng xem qua chưa?”
Thư đính hôn là một bất ngờ trong hôn sự này.
Nhiều năm như vậy, cô có hôn ước, nhưng chưa từng biết đến sự tồn tại của thư đính hôn.
Xem như đã từ hôn, nhưng một vài chi tiết kỳ lạ vẫn có vẻ không hề đơn giản.
Dù là thái độ của Lê Quảng Minh đối với Thương Tung Hải, hay là câu nói Thương Tung Hải với cô cũng vậy.
Thương Úc kéo thẳng cổ áo sơ mi, yết hầu lên xuống, khẽ nhếch môi: “Chưa, đến hôm nay tôi cũng mới biết có thư đính hôn.”.