Khoảng cách hai người gần trong gang tấc, hơi thở cũng đan vào nhau.
Lê Tiếu ổn định tinh thần, ngắm đôi mắt sâu thẳm của anh, trực giác cho cô biết không thể tiếp tục đề tài này nữa.
Mắt cô chọt lóe lên, tự ý đưa tay phải ra, vô tội mà nhìn: “Diễn gia, em lạnh.
“
Vừa rồi nắm tay trái, giờ nên là tay phải, không thể được đây mất đó.
Mặt mày Thương Úc vốn không vui, nhưng nhìn thấy động tác của Lê Tiếu thì vẻ lạnh nhạt lập tức bị nụ cười bao phủ.
Anh nhìn Lê Tiếu, ngón cái đè cằm cô, mỉm cười: “Lạnh còn không biết mặc dày vào?”
Đây là từ chối nắm tay sao?
Nhưng theo lời anh nói, tay phải của Lê Tiếu đã được bọc bởi lòng bàn tay to rộng của anh.
Đôi mắt Lê Tiếu lúng liếng.
Hóa ra chỉ là nắm tay thôi, cũng có thể khiến nhịp tim đập loạn.
Bước vào thang máy, Lê Tiếu đứng bên cạnh Thương Úc, nhìn bàn tay vẫn còn đan vào nhau qua kính chiếu tường, nghĩ mãi không thôi: “Diễn gia, anh nói! giờ quan hệ của chúng ta là gì?”
“Em cho là quan hệ gì?” Thương Úc không đáp mà hỏi ngược lại, nhìn Lê Tiếu trong gương.
Có mấy lời trước đó không nói, vì còn chưa nắm chắc được lòng của nhau.
Nhưng qua một thời gian dài, dù ngoài miệng không nói ra, những tâm tư đều hiện qua đáy mắt.
Lê Tiếu hiểu rõ một chuyện, cô thích Thương Úc, ngay từ lúc ban đầu đã thấy sắc nảy lòng tham.
Đến giờ! cô lại muốn nhiều hơn nữa.
Dù mọi người đều nói anh máu lạnh cố chấp, nhưng cô cảm thấy anh như thế mới là độc nhất vô nhị.
Nghĩ đến đây, Lê Tiếu nghiêng đầu nhìn Thương Úc bên cạnh, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc chưa từng có: “Em cho rằng, đã nắm tay thì phải chịu trách nhiệm.
”
Nếu tình cảm cần người đi bước đầu, Lê Tiếu không ngại trở thành người đó.
Trong buồng thang máy rất yên tĩnh, thậm chí chẳng nghe được tiếng động thừa thãi nào.
Lê Tiếu nhìn Thương Úc không chớp mắt.
Gương mặt vô cùng anh tuần trước mặt, dù đã nhìn bao nhiêu lần cũng vẫn khiến tâm hồn cô tung bay.
Không gian ái muội mơ hồ dường như sẽ bị phá vỡ.
Ánh mắt họ giao nhau, đáy mắt đều ngưng tụ ánh sáng nhạt.
Sau đó, tay Lê Tiếu bị buông ra.
Lê Tiếu: “?”
Sự hồi hộp thoáng chốc qua đi, thay vào đó là sự thất vọng ập đến.
Lê Tiếu cảm nhận hơi ấm còn sót lại trên đầu ngón tay, mím môi an ủi mình: Dục tốc bất đạt.
Nhưng bả vai của cô bỗng dưng bị siết chặt, ngay lúc ngẩng đầu thì cả người đã bị kéo đến trước mặt anh.
Lúc này họ đứng đối diện nhau, cánh tay phải của Thương Úc ôm choàng qua vai Lê Tiếu, tay kia chậm rãi nâng cằm cô, gương mặt anh tuấn cúi xuống, hơi thở lành lạnh, giọng khàn khàn mang ý cười: “Bé ngoan, có mấy lời phải để đàn ông nói.
“
Lê Tiếu bị ép ngước nhìn Thương Úc, ngây người hiếm thấy.
Đây là lần đầu tiên cô nghe anh gọi mình như vậy.
Bé ngoan.
Hơi thở Lê Tiếu rồi loạn, nhịp tim cũng chẳng khá hơn bao nhiều.
Trong hơi thở đều là hương vị của anh, mùi thuốc lá nhàn nhạt xen lẫn hormone nam tính nồng đậm.
Lê Tiếu nhìn Thương Úc trong khoảng cách gần, ngón tay cuộn tròn bên hông, cố ra vẻ bình tĩnh mà gật đầu: “Ừ, vậy anh nói đi.
“
Anh ôm vai cô, vỗ nhẹ, sau đó giơ tay đặt trên đỉnh đầu cô, giọng dịu dàng hiếm thấy: “Vẫn chưa đến lúc.
”
Vẻ mặt Lê Tiếu cứng đờ, sau khi tinh táo thì buồn bã đáp lại: “Ờ! ”
Cô vô thức lui về sau một bước, cố kéo giãn khoảng cách của hai người, sau đó dựa vào vách thang máy, cúi đầu hỏi lại: “Diễn gia đang dùng kế hoãn binh sao?”.