Hóa ra là trả máy ảnh!
Lê Tiếu liếc nhìn bàn trà ở khu nghỉ ngơi, quả nhiên trên đó có đặt hộp máy ảnh Leica 0-series.
Nhưng cô vẫn không nói gì, nhìn lại màn hình máy tính, bắt đầu ngẩn người.
Nên lựa chọn phòng thí nghiệm hay Thương Úc đây?
Chà, có tốt có xấu, không dễ lựa chọn.
Lúc này, Thu Hoàn lại gõ tường, nghiêm túc quan sát Lê Tiếu mấy bận, sau đó buông chân xuống, nhích lại gần Thương Úc, hỏi: “Cô ấy sao thế? Tâm sự nặng nề vậy, đến tháng à?”
Thương Úc vuốt ve tách sứ trong tay, chăm chú nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Lê Tiếu, chau mày rậm, rồi liếc nhìn Thu Hoàn: “Cậu đi được rồi.”
Thu Hoàn: “???”
Anh ta lại nhìn Lê Tiếu tiếp, sóng mắt chợt lóe, xấu tính hỏi: “Cũng không đúng lắm! Lẽ nào… hai người cãi nhau?”
Ồn chết đi được!
Lê Tiếu vốn đang rối rắm, trong phòng làm việc lại không ngừng truyền đến tiếng lèm bèm của Thu Hoàn.
Cô mất kiên nhẫn, gập máy tính xách tay rồi đứng dậy ra ngoài.
Thu Hoàn sợ hết hồn. Nhìn bóng lưng bước nhanh ra ngoài của Lê Tiếu, cửa phòng bị sập mạnh, anh ta rướn cổ quan sát thông qua tường kính, lẩm bẩm như thật: “Đúng là đến tháng mà, ghé phòng vệ sinh rồi.”
…Mười phút sau, Lê Tiếu quay lại.
Trong phòng làm việc yên tĩnh đã không còn bóng dáng Thu Hoàn.
Thương Úc vẫn ngồi trên sofa, cầm hồ sơ trong tay, thỉnh thoảng lật trang xem xét.
Nghe tiếng cửa mở, anh nhướng mày ngẩng đầu, giọng nói ôn hòa: “Khó chịu à?”
Lê Tiếu dừng bước, lắc đầu, tầm mắt khó tránh khỏi lơ đãng, cố gắng né tránh ánh nhìn của anh.
Quá khác thường.
Thương Úc không nói gì thêm, chỉ chăm chú nhìn Lê Tiếu, ánh mắt nặng nề.
Một tiếng đồng hồ kế tiếp, phòng làm việc yên ắng lạ thường.
Lê Tiếu không yên lòng nhìn màn hình máy tính, thỉnh thoảng liếc trộm bàn làm việc, nhanh chóng dời tầm mắt đi.
Không thể nhìn nữa, càng nhìn càng không nỡ.
Hơn hai mươi năm cuộc đời, Lê Tiếu chưa từng rối rắm như lúc này.
Cô vốn lười biếng, hầu hết đều yên phận tùy duyên.
Trước khi gặp Thương Úc, chỉ có nghiên cứu thí nghiệm sinh vật và các loại đề bài là thứ khiến cô hứng thú.
Nhưng sau khi gặp Thương Úc, cô thà bỏ qua thời gian thí nghiệm, chạy đến Diễn Hoàng làm một trợ lý nhỏ nhặt.
Hôm nay, thời gian làm việc theo cảm tính nên kết thúc rồi.
Cuối cùng cô cũng phải về phòng thí nghiệm, tiếp tục công tác chuyên ngành của mình mà vẫn chưa chờ được câu nói kia của anh, cũng không thể nắm tay anh đường đường chính chính.
Cứ thế mà rời khỏi Diễn Hoàng thì có quá nhiều biến số.
Lê Tiếu phiền não, chẳng có lòng dạ làm việc hay suy tính, đếm thời gian tan tầm.
Ba giây…
Hai giây…
Một giây…
Đến giờ tan tầm, Lê Tiếu nhích chuột tính tắt máy. Cô cần tìm một chỗ để truy ra đầu mối.
Nhưng Thương Úc lại nhìn Lê Tiếu chằm chằm với ánh mắt sâu xa, đầu ngón tay gõ mặt bàn, giọng ấm áp: “Em đến đây.”
Động tác tắt máy tính của Lê Tiếu thoáng ngừng, cô nghiêng đầu nhìn Thương Úc, ngẫm nghĩ rồi đứng dậy đi đến: “Diễn gia?”
Anh dựa lưng ra ghế, đánh giá vẻ mặt phiền muộn của Lê Tiếu: “Có tâm sự sao?”
Nghe thế, Lê Tiếu vô thức lắc đầu: “Không…” Còn chưa dứt lời, cô đã ngậm miệng.