Chiều hôm ấy, Lê Tiếu ngồi ở bục thí nghiệm kiểm tra thuốc thử hóa học dẫn đến đồ thị nhiễm sắc thể biến hóa có quy luật.
Một lúc sau, Liên Trinh cầm báo cáo số liệu, kéo ghế ngồi xuống: “Sư muội, em nhìn cái này đi.”
Lê Tiếu ngẩng đầu khỏi thiết bị kiểm tra, nhìn kết quả phân tích hóa nghiệm trong tay Liên Trinh: “Nguyên tố phi kim Asen?”
Liên Trinh nghiêm túc gật đầu: “Mười hai lần phân tích hóa nghiệm hôm trước đã có kết quả hết rồi. Dựa vào tình huống hiện giờ, tình hình nhiễm sắc thể biến dạng của Quan Minh Ngọc có liên quan đến Asen. Em xem này, căn cứ vào kết quả phân tích được…”
Trong vòng vài phút, Liên Trinh nói ra toàn bộ suy đoán và cách nhìn của mình.
Lê Tiếu nhìn báo cáo phân tích, híp mắt: “Asen thường được sử dụng cùng các chất tổng hợp trong thuốc trừ sâu hoặc thuốc diệt cỏ. Nếu do nguyên tố này dẫn đến nhiễm sắc thể biến dạng thì cũng không phải là không thể.”
“Sao em lại nói thế?” Động tác uống nước của Liên Trinh thoáng ngừng, khó hiểu nhíu mày.
Lê Tiếu ngẫm vài giây, đặt báo cáo xuống: “Trước kia Quan Minh Ngọc sống ở nông thôn, đúng là có khả năng tiếp tục với thuốc trừ sau hay thuốc diệt cỏ.”
Dứt lời, hai người đều im lặng, vì họ biết rõ, chưa hẳn do thuốc trừ sâu dẫn đến biến dạng mà cũng có thể là trúng độc Asen.
Không lâu sau, Liên Trinh bỗng nghĩ đến gì đó, nhưng chưa kịp nói, điện thoại trong áo blouse đã đổ chuông.
Lê Tiếu nhìn sang hướng khác, tiếp tục lật báo cáo ra xem. Cô bỗng dưng cảm thấy căn bệnh của Quan Minh Ngọc có thể chứa ẩn tình khác.
Đến sẩm tối, Lê Tiếu vẫn còn bận bịu.
Phí Chí Hồng ở Cục cảnh sát Nam Dương bỗng gọi điện cho cô, giọng hơi nóng vội: “Tiếu Tiếu, con ở đâu thế?”
Lê Tiếu cầm điện thoại đến hành lang, dựa vào góc tường khẽ nói: “Con đang ở phòng thí nghiệm, sao thế ạ?”
Phí Chí Hồng bình tĩnh lại, ngón tay vẫn đang ấn chuột máy tính: “Đang làm thí nghiệm sao? Con vẫn chưa biết tin đúng không? Đoạn video ở quốc lộ ven sông kia bị người ta đăng lên mạng rồi. Trước hết con có thể nói cho ba nuôi biết ai là kẻ tố cáo không? Chuyện này ảnh hưởng rộng lắm, người tung tin còn đăng cả nội dung thư tố cáo nữa. Giờ cộng đồng mạng đang hỏi tiến triển sự việc dưới trang Weibo Cục cảnh sát, tình hình hơi mất khống chế rồi.”
Thân là Cục trưởng, chắc chắn Phí Chí Hồng phải đích thân ra mặt xử lý ổn thỏa chuyện này.
Đặc biệt khi đã đăng lên mạng thì bao nhiêu cộng đồng mạng đang nhìn chăm chăm vào họ.
Một khi xử lý không kịp, hình tượng Cục cảnh sát bị ảnh hưởng, Cục trưởng là ông cũng không tránh khỏi liên quan.
Nghe lời giải thích của Phí Chí Hồng, nét mặt bình thản của Lê Tiếu chợt phủ tầng sương lạnh.
Cô cúi đầu nhìn chân mình, ánh mắt tối tăm: “Video đăng lên lúc nào thế ạ?”
Phí Chí Hồng vào trang chủ, tìm một lúc mới ra được chủ Weibo: “Ba giờ rưỡi chiều. Rốt cuộc người tố cáo có xích mích gì với con thế? Giờ đối phương làm to chuyện như vậy, Cục cảnh sát buộc lòng phải công khai tất cả tình tiết ở quốc lộ ven sông đêm hôm đó. Trước mắt thì vụ án còn đang được điều tra, trước không nhắc chuyện dễ dàng bứt dây động rừng, nhưng hành động này đúng là cố tình gây thêm phiền hà.”
Trong quá trình điều tra người đàn ông bị Lê Tiếu đánh, họ bất ngờ phát hiện hình như sau lưng đối phương dính líu đến một tập đoàn tài chính lớn.
Hơn nữa tên này còn từng buôn lậu ma túy, nên nội bộ cục quyết định muốn âm thầm tiến hành điều tra sâu hơn, nhưng giờ tình hình lại trở nên phức tạp.
Lê Tiếu lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn vầng sáng ngoài cửa, mím môi nói: “Ba nuôi chờ tin của con.”
Thư tố cáo do Đoàn Diệc Tuyên gửi đến hộp thư Cục cảnh sát, thế nên video cũng là do cô ta làm.
Bà chị họ này đúng là ngu hết đường cứu chữa.
Mấy phút sau, Lê Tiếu xin nghỉ với Viện sĩ Giang, lái xe thẳng đến phòng tranh danh viện.
…
Sáu giờ, ở đường Hàn Giang Nam Bộ.
Lê Tiếu đỗ xe trước cửa phòng tranh danh viện, ngồi trong xe nhìn cửa phòng tranh. Chưa đến ba phút sau, Đoàn Diệc Tuyên ra ngoài.
Cô ta đứng ở cửa nhìn quanh, nghe tiếng mở cửa thì chạm phải ánh mắt lạnh nhạt của Lê Tiếu.
Cô ta bĩu môi, hời hợt hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”
Cùng lúc đó, Thương Úc ở Tập đoàn Diễn Hoàng nhận được cuộc gọi từ Âu Bạch.
Hình như anh ta đang ở trường quay nên trong điện thoại khá ồn, sau khi đi mấy bước thì mới oán giận nói: “Tôi lăn lộn bao năm trong giới giải trí, chưa từng gặp qua người thu hút sự chú ý lớn đến vậy.”
Thương Úc dựa vào lưng ghế, co chân dài, biếng nhác hỏi: “Sao lại nói thế?”
Âu Bạch cười lạnh, hung tợn trừng người đại diện của mình: “Còn không phải tai họa của cô gái nhà cậu à? Thiếu Diễn, cậu có thể quản chặt cô nhóc chút được không? Người ngoài giới giải trí mà cứ dăm ba ngày lại lên hot search, vậy có ổn không?”
“Tên đần đại diện của tôi ấy, cả chiều nay chẳng làm gì ngoài qua lại hỏi thăm tin tức cô gái nhà cậu. Tôi thấy cậu ta muốn tìm cô nhóc ký hợp đồng rồi. Cậu bảo xem, đây là chuyện con người làm sao?”
Âu Bạch cáu lắm, nếu không phải cần duy trì hình tượng ở trường quay thì anh ta đã hất cà phê lên mặt người đại diện rồi.
Nguyên nhân quan trọng hơn là, anh ta có dự cảm, nếu người đại diện thật sự kéo Lê Tiếu ký hợp đồng, anh ta rất có thể sẽ khó giữ được địa vị nhan sắc cấp bậc thần thánh của mình.
F*ck!
Mấy triệu fans của anh ta lần trước cũng do Lê Tiếu mà bay mất mấy chục nghìn.
Thương Úc nghe Âu Bạch than phiền trong điện thoại thì mắt tối sầm: “Được rồi, cúp đây.”
Âu Bạch: “???”
Trước khi cúp máy thì cậu phải nói chính xác cậu có chịu quản chặt không chứ?
…
Ngay cổng phòng tranh danh viện, Lê Tiếu tựa lên thân xe.
Cô hất cằm với Đoàn Diệc Tuyên, thái độ tùy ý lại khinh thường: “Gửi thư tố cáo còn chưa đủ, còn phải đăng lên cả Weibo?”
Dường như Đoàn Diệc Tuyên đã chuẩn bị đầy đủ.
Cô ta cầm khăn giấy ướt lau thuốc màu trên tay, sau đó khó hiểu ngẩng đầu: “Weibo gì? Lê Tiếu, hôm cuối tuần ở bệnh viện cô đã nói năng khó hiểu rồi, sao hôm nay vẫn như thế hả?”
Lê Tiếu khẽ nhếch môi, cụp mắt che đi ánh sáng lạnh lẽo nơi đáy mắt, muốn bước đến nhưng điện thoại trong túi lại vang lên.
Cô lấy ra nhìn rồi nhận máy, nhưng đôi mắt trong trẻo lạnh lùng lại nhìn Đoàn Diệc Tuyên không chớp mắt.
Trong điện thoại là giọng nói êm ái của Thương Úc: “Xem tin tức rồi chứ?”
Lê Tiếu bĩu môi, nhìn Đoàn Diệc Tuyên: “Xem rồi, đã cho người ém xuống.”
Lê Tiếu dứt lời thì Đoàn Diệc Tuyên kín đáo tập trung lại, đầu ngón tay hơi co lại, muốn xem điện thoại, nhưng chợt nhớ ra điện thoại của mình còn đặt trên bàn vẽ trong phòng tranh.
Thương Úc khẽ thở phào, dường như đang hút thuốc nên giọng càng trầm: “Biết ai làm sao?”
“Biết.” Lê Tiếu chau mày, giọng ngang ngược: “Một kẻ không có đầu óc.”
“Ừ, xử lý cho sạch sẽ. Nếu lần sau lại lên hot search thì chắc anh phải cân nhắc giấu em đi mất.” Giọng Thương Úc vẫn như thường ngày, nhưng sự bất mãn và bá đạo ngầm trong đó khiến Lê Tiếu chợt bật cười.
Một video quay cảnh đánh nhau cũng khiến cộng đồng mạng sôi nổi. Ôi, cô đúng là nằm yên cũng trúng đạn.
Thật ra thì trước khi đến tìm Đoàn Diệc Tuyên, Lê Tiếu có xem Weibo. Mà đoạn video quốc lộ đăng trên mạng thì cô đã xem qua ở Cục cảnh sát Nam Dương rồi.