Thương Úc đang xem điện thoại, tán ô trên đầu phủ bóng râm lên mặt anh, cả quầng thâm xanh đen nhạt dưới mí mắt cũng dần rõ ràng hơn.
Lê Tiếu tập trung lại, muốn nói gì đó lại thôi.
Nhìn vẻ mặt là biết tối qua anh không nghỉ ngơi đầy đủ.
Có thể do chuyện ở ký túc xá nên anh canh cánh trong lòng, cần thời gian để bình ổn những cảm xúc tiêu cực.
Lê Tiếu nghĩ vậy, nên sau cùng cũng không hỏi gì, đặt ly nước xuống nhìn ra xa xa.
Sự kiêu ngạo và nhạy cảm cùng tồn tại trong tim Thương Úc, có vài việc tự hiểu là được, không cần phải truy tìm nguồn gốc.
Một lúc sau, Lạc Vũ xuất hiện trong tầm mắt.
Cô ta đứng một mình gần bãi cỏ sườn núi, kẹp điếu thuốc không ngừng nhả khói.
Lạc Vũ hút thuốc rất nhanh, hết điếu này sang điếu khác, dường như đang phiền lòng. Cả gương mặt rắn rỏi kia cũng lộ ra sự căng thẳng.
Lê Tiếu trầm ngâm trong chốc lát, tốc độ hút thuốc của Lạc Vũ vẫn không giảm, rơi vào trạng thái nóng nảy trước đó chưa từng có.
Cũng ngay lúc này bên tai cô truyền đến giọng nói quyến rũ của Thương Úc: “Mấy năm nay Lạc Vũ quá thuận lợi, sau đợt sát hạch này khó tránh cảm giác thất bại.”
Lê Tiếu nhìn Thương Úc, ngón tay gõ nhẹ tách trà, ánh mắt ranh ma: “Cũng là anh cố ý sắp xếp sao?”
Thương Úc đặt điện thoại lên bàn, dựa vào lưng ghế: “Không đúng hẳn, là chính cô ta kiêu ngạo tự phụ mới tạo thành thất bại hôm nay.”
Sáng nay kết thúc bốn mục sát hạch, Lạc Vũ tạm xếp thứ ba, thành tích này quá tầm thường rồi.
Lê Tiếu nhìn ánh mắt sâu xa của Thương Úc, nhếch môi cười đùa: “Nếu Lạc Vũ nghe anh đánh giá như vậy chắc sẽ hút hết bao thuốc kia luôn.”
Thương Úc cười châm biếm, sau đó anh cúi người về phía trước, đẩy điện thoại đến trước mặt Lê Tiếu: “Em nhìn cái này xem.”
Lê Tiếu khó hiểu, vừa cầm điện thoại lên xem thì nghe anh bổ sung: “Ảnh chụp nữ thần cổ phiếu, Charles tìm được rồi.”
Nhịp tim Lê Tiếu chợt đập rộn lên.
Cô vốn không để lời khách sáo của Charles trong lòng. Dù gì cũng là ông trùm tài chính của Đế quốc Anh, bận rộn trăm bề, chưa hẳn sẽ nhớ đến lời thỉnh cầu nho nhỏ của cô.
Không ngờ Charles lại đáng tin như vậy, thật sự gửi ảnh qua.
Lê Tiếu ngước nhìn Thương Úc, thấy anh dịu dàng rũ mi mắt mà không khỏi nhìn về phía điện thoại với cảm giác khó hiểu.
Trên màn hình là một tấm ảnh trắng đen đã ngả màu.
Một người phụ nữ búi tóc ngồi trước đàn piano kiểu cũ, ngón tay đang lướt phím, nghiêng đầu nhìn ống kính, nhướng mày cười mỉm.
Tư thái đánh đàn cao quý tao nhã, nhưng vẻ mặt nhướng mày cười mỉm lại lộ rõ sự kiêu ngạo và tùy ý.
Lê Tiếu cẩn thận quan sát tấm ảnh, có lẽ cũ lắm rồi, nhiều chi tiết cũng nhòe đi.
Điều duy nhất đáng để quan sát kỹ là đường nét gương mặt của Lê Tiếu và người kia có hơi tương đồng, nhưng cũng chỉ vậy thôi.
Nếu nói là giống thì cũng chỉ dừng lại ở ánh mắt kiêu ngạo và tùy ý kia.
Nếu nói là khác thì mặt nghiêng và đường nét gương mặt hai người đều có vẻ đẹp riêng biệt.
Lê Tiếu nhìn một lúc lâu, sau đó đặt điện thoại bên tai mình, nhíu mày với Thương Úc: “Diễn gia, giống không?”
Chẳng biết anh mồi thuốc lúc nào mà miệng phun ra làn khói mù, tay kẹp điếu thuốc gật đầu với cô: “Không giống. Em là độc nhất vô nhị.”
Lê Tiếu cụp mắt, phì cười.
Cô đặt điện thoại xuống nhìn lại, sau đó đưa cho Thương Úc, nói: “Có thể gửi ảnh cho em chứ?”
Thương Úc nhận lấy điện thoại, thuận tiện gửi ảnh qua.
Lê Tiếu nhìn ảnh trong WeChat, dần trầm tư.
Liệu cô và vị nữ thần cổ phiếu này có quan hệ sâu xa gì không?…
Sẩm tối, sáu giờ rưỡi.
Sát hạch bốn trợ thủ đã đi đến mục cuối.
Lê Tiếu vẫn luôn ngồi ở vị trí cách đó không xa quan sát, thoáng nhìn hệ thống tính điểm trong máy tính, không khỏi thở dài.
Lạc Vũ xếp hạng ba.
Nếu không phải Vọng Nguyệt phạm lỗi trong trận tranh tài cận chiến, e rằng Lạc Vũ sẽ xếp chót.
Ba năm trước xếp hạng đầu, giờ lại đếm ngược thứ hai từ dưới lên, chênh lệch như vậy không biết Lạc Vũ cảm thấy thế nào.
“Em lo cho cô ta sao?” Thương Úc vẫn luôn im lặng ở bên cạnh bỗng nhìn Lê Tiếu hỏi, giọng nói như nghiền ngẫm lại như chế nhạo.
Lê Tiếu tự biết anh đang nhắc đến ai, nhướng mày cười nhạt: “Chưa đến mức lo lắng, em lại cảm thấy kết quả này chưa hẳn là xấu với cô ấy. Nói không chừng cô ấy sẽ thắng đẹp lần sát hạch tiếp theo.”
Lạc Vũ kiêu ngạo như vậy, sẽ không cho phép bản thân thất bại quá lâu.
Thương Úc sâu xa nhìn Lê Tiếu, nhếch môi nói: “Vậy ba năm sau… mỏi mắt mong chờ.”
Lời ước hẹn ba năm được anh nói ra bình tĩnh như vậy, giống như không hề lo lắng ba năm sau bọn họ còn ở bên nhau hay không.
Lê Tiếu rung động, ánh mắt sáng ngời nhìn gò má anh, mím môi đáp lại một chữ “Ừ”….
Đêm trăng sáng tỏ, khắp biệt thự rực ánh đèn mông lung.
Bên cạnh bãi cỏ bên sườn núi, bóng lưng quyết đoán ngồi trên bậc thang, bên chân là thuốc lá và bật lửa, khói mờ tỏa từ miệng cô ta, trên đất cũng vương vãi bảy tám tàn thuốc.
Phía sau vang lên tiếng bước chân lại gần.
Lạc Vũ kẹp điếu thuốc ngửa về sau, khuỷu tay chống bậc thang trên, giọng rất khàn: “Đừng làm phiền tôi, để tôi ngồi một lúc.”
Lê Tiếu thản nhiên đến sau lưng Lạc Vũ, đút một tay vào túi, bình thản hỏi: “Muốn tôi đưa thêm một bao thuốc lá không?”
Ánh mắt Lạc Vũ nặng nề, cô ta quay đầu lại nhìn thấy Lê Tiếu thì vội đứng dậy cúi đầu: “Cô Lê, sao lại là cô?”
Cô ta còn tưởng đám Lưu Vân nên nói chuyện không hề cố kỵ.
Lê Tiếu nhìn tàn thuốc đầy đất, nhếch môi: “Tôi không đến thì cô tính hút mãi à?”
Lạc Vũ cúi đầu, giấu điếu thuốc kẹp trong tay ra sau lưng, rồi lại dùng mũi chân đá văng tàn thuốc trên đất, trầm giọng: “Để cô Lê chê cười rồi.”
“Đây không phải là chê cười.” Lê Tiếu nhìn Lạc Vũ, nhếch môi ra hiệu về hướng bậc thang phía dưới: “Đi dạo với tôi chứ?”
Lạc Vũ nhìn Lê Tiếu, ném điếu thuốc trong tay, gật đầu: “Được, mời cô.”
Đêm rất tối, đèn dưới đất gần bậc thang kéo dài bóng lưng hai người.
Lê Tiếu đi thong thả, Lạc Vũ thì lạc ở sau nửa bước, thỉnh thoảng ngẩng đầu đánh giá bóng lưng cô.
“Một mình cô ngồi đây đã hai tiếng, không chấp nhận nổi kết quả sát hạch hôm nay sao?” Không lâu sau, Lê Tiếu lên tiếng hỏi.
Lạc Vũ cụp mắt, thoáng trầm ngâm, tự giễu nói: “Dù không thể chấp nhận cũng không thể thay đổi. Đúng là kỹ năng của tôi không bằng người ta.”
Lê Tiếu nghiêng đầu nhìn Lạc Vũ: “Cô đã nghĩ đến nguyên nhân chưa?”
“Nguyên nhân gì?” Lạc Vũ không hiểu, yết hầu trượt lên xuống, giọng khô khốc.
Lê Tiếu nhíu mày nhìn dãy núi chìm trong bóng đêm ở xa, từ từ đứng lại: “Không phải kỹ năng của cô không bằng người ta, mà vì cô háo thắng quá.”