Thương Quỳnh Anh nghe cách giải thích của Thương Phù thì mắt sáng lên, nhìn ra ngoài cửa.
Bà ta nâng tay sờ hoa tai ngọc trai, cười như có điều suy nghĩ: “Vậy sao? Lơ là cảnh giác mà cháu nói là lén cô chạy vào núi Nam Dương báo tin cho nó?”
Thương Phù căng thẳng, nhưng nhanh chóng bình ổn lại: “Cô Út nghĩ nhiều rồi. Đúng là tối qua cháu đến núi Nam Dương, nhưng đã nhanh chóng quay lại. Toán lính đánh thuê thất bại thì cô cũng không thể đổ lỗi cho cháu được.”
“Tiểu Phù, chắc cháu còn nhớ, hôm nay cháu đến đây là bằng cách nào?”
Thương Quỳnh Anh kín đáo nhìn Thương Phù, tuy nét mặt hiện ý cười, nhưng lại khiến cô ta cảm thấy rất bất an.
Thương Phù cúi đầu với Thương Quỳnh Anh, giọng càng cung kính: “Cháu luôn nhớ rõ sự đề bạt của cô Út.”
“Ừ, biết thế thì tốt, nếu không… Cô cũng không muốn nuôi một đứa vô ơn. Ông Lý, lái xe đi.”
Thương Quỳnh Anh nói dứt câu thì lại cầm tạp chí lên tiếp tục lật xem.
Mà lời này không khác gì đang cảnh cáo Thương Phù. …
Sẩm tối, Lê Tiếu ngồi trực thăng rời khỏi biệt thự Nam Dương.
Xe cô vẫn còn đỗ ở lối vào quốc lộ Bàn Sơn, vì gần quốc lộ đã giăng cảnh giới.
Lê Tiếu xuống trực thăng rồi ngồi xe về phòng thí nghiệm.
Bên kia, Thương Úc đứng ở ban công nhìn cô rời đi, đến khi trực thăng băng qua đỉnh núi mới chậm rãi xoay người, anh nhìn Lưu Vân ở sau, trầm giọng dặn dò: “Trong ba ngày phải bức Thương Quỳnh Anh và Thương Phù về lại Parma.”
Lưu Vân gật đầu: “Lão đại… cứ thế bỏ qua cho Thương Quỳnh Anh sao?”
Dám cho toán lính đánh thuê ám sát lão đại, vị trí gia chủ tạm thời này của dòng thứ chắc sắp kết thúc rồi.
Thương Úc chắp tay đứng đó, nhìn ra núi xa, gương mặt hờ hững: “Không vội, toán lính đánh thuê sẽ làm thay.”
Lần này toán lính đánh thuế tổn thất nặng nề, Vân Lệ và Vân Lăng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Lưu Vân lặng lẽ nhìn bóng lưng Thương Úc, không khỏi thương cảm cho Thương Quỳnh Anh và Thương Phù.
Chắc họ không biết, sáng sớm khi Thương Quỳnh Anh thuê toán lính đánh thuê, lão đại đã biết tin rồi.
Đừng nói một Vân Lăng, dù thêm mười toán lính đánh thuê nữa cũng không thể động vào lão đại. …
Trưa hôm sau, biệt xá Tông Lư.
Lê Tiếu đỗ xe ngoài cửa, xách trái cây vào trong.
Sẩm tối hôm trước cô vốn định đến bệnh viện thăm ông ngoại, không ngờ lại trì hoãn do chuyện ở núi Nam Dương.
Vừa hay trưa qua Đoàn Cảnh Minh đã ra viện, Lê Tiếu nhân lúc nghỉ trưa ghé thăm ông cụ.
Vào trong, cô đưa trái cây cho quản gia rồi đi vào đình uống trà sau vườn.
Buổi chiều trời dịu gió êm, ông cụ đang ngồi ghế xích đu tập trung nghe kinh kịch, thỉnh thoảng ngâm theo.
Lê Tiếu nhẹ kéo chăn rũ trên đất lên đùi ông và gọi: “Ông ngoại.”
Đoàn Cảnh Minh nghiêng đầu mở mắt, vừa thấy Lê Tiếu thì cười vui vẻ: “Ôi chao, Tiểu Tiếu đến rồi, mau ngồi xuống, ăn trưa chưa cháu?”
Lê Tiếu gật đầu: “Dạ ăn rồi. Dạo này ông thấy thế nào?”
“Tốt, tốt lắm.”
Đoàn Cảnh Minh ngồi dậy khỏi ghế xích đu, cầm tách trà trên bàn trà đưa cho Lê Tiếu: “Cháu không phải lo cho ông. Nghe mẹ cháu nói dạo này cháu đang làm thí nghiệm, cực lắm đúng không? Nhìn cháu xem, mệt mỏi gầy đi rồi.”
Lê Tiếu nhận tách trà nhấp một ngụm, khẽ cong môi: “Không cực, công việc thôi.”
Đoàn Cảnh Minh vốn ưu ái Lê Tiếu, nghe cô nhắc đến công việc thì không nhịn được nhiều lời hơn: “Ôi chao, cháu còn chưa tốt nghiệp mà, vội làm gì. Nghe ông đi, cháu hãy nhân lúc còn trẻ mà đi nhiều nơi, hưởng thụ cuộc sống. Chúng ta có điều kiện, chuyện công tác cứ để mấy thằng anh lo. Nếu không, đợi lúc cháu đến độ tuổi của ông, muốn đi cũng không được. Còn nữa…”
Đoàn Cảnh Minh lải nhải cả buổi, chỉ muốn Lê Tiếu đừng vì công việc mà quên hưởng thụ cuộc sống.
Lê Tiếu phụ họa theo, nhưng căn bản đều nghe tai trái ra tai phải.
Cô trò chuyện với ông cụ hai mươi phút, thấy ông có vẻ buồn ngủ thì nhìn đồng hồ, đỡ ông về phòng nghỉ trưa. …
Chưa đến một giờ rưỡi, Lê Tiếu đã rời biệt xá, vừa lấy chìa khóa xe, chiếc Cadillac đã đỗ trước mặt cô.
Cửa kiếng xe hạ xuống để lộ sườn mặt Đoàn Thục Hoa.
“Dì Cả.” Lê Tiếu gật đầu với bà, xoay người tính rời đi.
Nhưng Đoàn Thục Hoa đã đẩy cửa xuống xe, tựa khung gọi cô lại: “Tiếu Tiếu, cháu đợi đã.”
Lê Tiếu đứng trước đầu xe, nhíu mày nhìn Đoàn Thục Hoa: “Dì có việc sao?”
Tính ra thì quan hệ giữa Lê Tiếu và Đoàn Thục Hoa không mấy thân thiết.
Trưởng bối phía ngoại chỉ có Đoàn Nguyên Huy là cưng chiều Lê Tiếu nhất.
Đoàn Thục Hoa kín đáo liếc qua bên trong biệt xá, đóng cửa xe đến cạnh Lê Tiếu: “Giờ cháu có rảnh không? Dì muốn trò chuyện đôi câu với cháu.”
“Có.” Lê Tiếu đáp.
Đoàn Thục Hoa nhìn quanh, ra hiệu về phía bờ sông Nam Dương: “Vừa đi vừa nói nhé.”
Bờ sông cách đó không xa, hai người đi khoảng ba phút, Đoàn Thục Hoa mới nói: “Tiếu Tiếu, nghe nói gần đây nhà cháu hợp tác thành công với Tập đoàn Diễn Hoàng?”
Lê Tiếu dừng chân.
Nhà họ Lê hợp tác với Diễn Hoàng?
Đây là lần đầu cô nghe nói.
Ánh mắt Lê Tiếu lơ đãng, thầm liếc Đoàn Thục Hoa: “Cháu không biết. Dì Cả cũng biết trước giờ cháu không tham dự vào việc làm ăn của gia đình.”
“Vậy sao?”
Đoàn Thục Hoa nhếch môi, cười hơi gượng gạo: “Dù không tham dự chắc cũng đọc tin chứ? Mấy ngày nay truyền thông đưa nhiều tin tức về việc nhà họ Lê và Tập đoàn Diễn Hoàng sắp cùng nhau sáng lập hạng mục công nghiệp y dược mới.”
Lê Tiếu nhìn Đoàn Thục Hoa: “Đúng thật cháu không đọc tin… vậy nên, rốt cuộc dì Cả muốn nói gì?”
Một người không quá thân thiết bỗng dưng bắt đầu quan tâm sự biến đổi sản nghiệp của gia đình cô thì đúng là lạ mà.
Nghe vậy, Đoàn Thục Hoa dừng bước, xoay người đối mặt với Lê Tiếu, do dự mãi mới nói: “Tiếu Tiếu, ý dì là, nhà cháu đã giàu nhất Nam Dương còn trèo lên cành cao Tập đoàn Diễn Hoàng, về sau nhà cháu càng nhiều tiền hơn nữa, có phải cháu không nên tranh tài sản để lại của ông cụ với mọi người không?”
Tài sản để lại!
Đoàn Thục Hoa vừa nhắc đến, Lê Tiếu liền hiểu ngay mục đích cuộc trò chuyện hôm nay của bà ta.
Lúc trước ở phòng bệnh, ông ngoại đã nói giữ lại bảy phần tài sản của ông cho cô.
Nếu dì Cả đột ngột nhắc đến, hẳn là đã nghe lén được.
Đoàn Thục Hoa thấy Lê Tiếu im lặng thì không kìm được áp sát cô: “Tiếu Tiếu, tài sản nhà cháu đếm không hết, nếu đặt chút tiền của ông cụ trước mặt, nhà cháu chắc cũng chẳng buồn nhìn đâu.”