Câu trả lời này khiến Lê Tiếu không tìm được cớ phản bác.
Thật vậy, dùng ba mươi tỷ để đấu giá “Tự truyện Thần cổ phiếu”, dù sao đi nữa cô cũng phải biết rốt cuộc bên trong viết cái gì.
Cô dựa vào vai anh, ngẫm nghĩ: “Anh đã cho bác trai xem qua tự truyện rồi?”
“Ừ, nhưng ông ấy không nói cho anh biết nội dung. Dù sao đó cũng là đồ của em, đến lúc đó em có thể hỏi thẳng ông ấy.”
Thương Úc nói thế này khiến Lê Tiếu không biết nên khóc hay nên cười: “Rõ ràng là anh đấu giá được mà.”
“Anh đã tặng nó cho em, đương nhiên nó là của em.”
Anh ôm lấy eo cô rồi hôn lên má cô, sau đó tắt chế độ lái tự động của du thuyền, cứ thế ôm cô trong lòng, đổi hướng và lái về bến cảng. …
Hai mươi phút sau, du thuyền cập bến.
Lê Tiếu và Thương Úc tay trong tay đi ra khỏi khoang điều khiển.
Vừa ra đến boong chính, cô liền ngây người.
Dưới đất vô cùng bừa bộn, hoàn toàn không có chỗ để chân.
“Cái này…”
Lê Tiếu nhìn mấy thứ vốn ở trên bàn giờ đây đã nằm rải rác khắp nơi trên boong tàu, ngay cả khăn trải bàn cũng rớt xuống.
Gió biển lớn như vậy sao?
Sau đó, cô nghe được giọng cười trầm ấp quyến rũ cùng câu hỏi của Thương Úc: “Lúc tàu lướt trên biển, em không nghe thấy tiếng động nào khác sao?”
Lê Tiếu chớp mắt ngơ ngác, chỉ giữ im lặng.
À, không phải do gió biển, hóa ra là do cô.
Cô không lên tiếng, nhíu mày đi theo Thương Úc lên bờ.
Lúc đi ngang qua khu nghỉ ngơi kiểu trũng, hoa quả trên bàn trà ở đó cũng vương vãi đầy đất.
Cô sơ suất rồi.
Mà sau khi lên bờ, áo sơ mi của đám Lưu Vân đều ướt sũng, gió biển thổi qua, lạnh thấu xương.
Cô Lê không phải lái du thuyền, mà con m* nó lái phi thuyền.
Đêm đó, Lê Tiếu lê cơ thể đầy mùi tanh của biển trở về phòng thí nghiệm.
Sau khi tắm xong, cô vừa lau tóc vừa mở điện thoại, đăng nhập vào diễn đàn của trường mà lâu rồi cô không vào.
Lễ tốt nghiệp là vào thứ Sáu tuần sau, đúng lúc cũng là ngày chấm điểm thi tốt nghiệp trung học.
Cô xem sơ qua diễn đàn rồi nhanh chóng thoát khỏi giao diện.
Đã gần mười giờ tối, có lẽ việc lướt du thuyền trên biển khiến cô quá phấn khích nên không thấy buồn ngủ.
Chốc lát sau, Lê Tiếu bỏ khăn mặt xuống, mở hệ thống ICC của Hội quốc tế.
Tài khoản đăng nhập là Vân Lăng.
Cô nhấp vào lịch sử nhận đơn, thấy rằng đơn hàng của Thương Quỳnh Anh đã bị đánh dấu thất bại.
Lê Tiếu nhíu mày, nheo mắt nhìn cột ghi chú, sau đó gõ một hàng chữ.
Nếu đi Parma, cô ắt sẽ phải gặp mặt Thương Tung Hải.
Không biết lúc đó, cô có thể gặp được gia chủ dòng thứ nhà họ Thương – Thương Quỳnh Anh hay không?
Lê Tiếu cười hờ hững khi nhìn dấu ghi chú được thêm trên giao diện điện thoại. …
Cùng lúc đó, tỉnh bang Nia, tại trụ sở chính của lính đánh thuê nằm ở ranh giới chung giữa thành phố và sa mạc.
Nghe nói, hai ngày trước, nơi này đã xảy ra một vụ nổ do rò rỉ đường ống dẫn dầu, khiến toàn bộ tòa nhà gần như bị phá hủy hoàn toàn, chỉ còn trơ khung thép, trông rất kinh khủng.
Giờ khắc này, trước trung tâm huấn luyện trên tầng cao nhất, một người đàn ông cao ráo cường tráng đang đứng lặng ở cửa sổ.
Đứng sau anh ta là Vân Lăng đang bị thương ở cổ tay.
Anh ta đứng chắp tay sau lưng, mái tóc ngắn được chải gọn gàng, tóc mai cực ngắn, là kiểu tóc vừa trưởng thành lại phong độ.
“Anh, là em khinh địch.”
Vân Lăng ủ rũ cúi đầu, nhìn bóng lưng ở trước cửa sổ với vẻ mặt tăm tối.
Người nọ vẫn không quay người lại, mà cúi đầu nhìn mấy ngón tay của mình, cất giọng trầm thấp mê ly: “Nói đi, cậu đã gặp ai?”
Ánh mắt Vân Lăng run lên, nói ấp úng: “Là… một cô gái có hệ thống ICC. Anh, em nói thật, nếu cô ta không cản trở, em nghĩ là em đã có thể giết được Thương Thiếu Diễn.”
Gã vừa dứt lời, trong phòng yên lặng thật lâu.
Người đàn ông từ từ xoay người, bóng dáng ngược sáng khiến người ta không nhìn rõ mặt: “Sao cậu biết cô ta có hệ thống ICC?”
Vân Lăng giật mình.
Hôm đó gã dùng điện thoại của mình để đăng nhập vào hệ thống của cô, và hình như… đã quên thoát ra. …
Ngày hôm sau, thứ Sáu.
Lê Tiếu ở vùi trong phòng thí nghiệm để chỉnh sửa các tài liệu đơn xin cho đại hội giao lưu với các thành viên trong nhóm.
Viện sĩ Giang và Liên Trinh vừa đến Sở nghiên cứu, nghe nói là đi tìm hiểu tin tức.
Đến gần trưa, Lê Tiếu sắp xếp và lưu trữ các tài liệu đã phân loại, đúng lúc gặp được Phó Luật Đình, nên cô hỏi anh ta về tình hình gần đây của Cửu Công.
Hai người đang trò chuyện thì bảo vệ sải bước đi tới từ phía bên kia hành lang.
Anh ta đi thẳng đến trước mặt Lê Tiếu, gật đầu và nói một cách cung kính: “Cô Lê ngoài cổng có một người đàn ông, tự xưng là nhà đầu tư, muốn bàn chuyện hợp tác với phòng thí nghiệm. Xin hỏi… cô có muốn gặp anh ta không?”
Nhà đầu tư?
Lê Tiểu và Phó Luật Đình nhìn nhau, vẻ hoài nghi lóe lên trong mắt cả hai.
Từ trước đến giờ, phòng thí nghiệm không mở cửa cho người ngoài ra vào, cũng như không dựng bất cứ biển hiệu nào.
Người kia lai lịch thế nào mà biết đây là phòng thí nghiệm?
Lê Tiếu trầm tư một lát, rồi ôn tồn hỏi: “Anh ta còn nói gì khác nữa không?”
Bảo vệ lắc đầu: “Anh ta chỉ nói là muốn bàn chuyện hợp tác, không nói thêm gì khác ạ.”
Lê Tiếu lơ đãng mím môi: “Tôi không gặp, anh nói với anh ta là phòng thí nghiệm không cần hợp tác.”
“Vâng, cô Lê.”
Bảo vệ nghe thấy thế liền rời đi, răm rắp nghe theo lời Lê Tiếu.
Phó Luật Đình nhìn về hướng hành lang, cau mày nói: “Sao đột nhiên lại có nhà đầu tư tìm đến đây? Cô nói xem… liệu có phải là bạn của thầy không?”
Lê Tiếu tập trung lại, không nói gì.
Thế mà cô lại quên mất mối quan hệ này.
Dạo gần đây, bạn của thầy cô quả thật quá nhiều.
Thấy Lê Tiếu im lặng, Phó Luật Đình lại bổ sung: “Tôi chỉ buột miệng nói vậy thôi. Nếu là bạn của thầy thật, anh ta đã không tùy tiện đến đây.”
Lê Tiếu nhìn anh ta, không lấy làm lạ nữa, mà tiếp tục hỏi thăm tình hình của Cửu Công. …
Loáng cái đã hai giờ chiều, Viện sĩ Giang vẫn chưa về.
Lê Tiếu tranh thủ gửi tin nhắn cho Thương Úc lúc rảnh rỗi.
Sau đó, nhân viên bảo vệ ở tầng dưới lại đi lên.
Lê Tiếu đi ra khỏi phòng nghiên cứu, còn chưa lên tiếng thì bảo vệ đã đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Cô Lê, cái này là người đó đưa cho tôi.”
Cô cúi đầu nhìn, sau đó ngạc nhiên nhíu mày.
Là danh thiếp của Viện sĩ Giang.
Đúng lúc này, Phó Luật Đình cầm báo cáo từ trong văn phòng đi ra, nghe được cuộc nói chuyện của họ thì hỏi: “Là bạn của thầy thật sao?”
Lê Tiếu sờ trán, nhìn về cửa kính bên cạnh, nói: “Anh đưa anh ta vào phòng họp trước đi.”
Sau khi bảo vệ rời đi, Phó Luật Đình nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Lê Tiếu, cười nói: “Cô có muốn hỏi xem khi nào thì thầy về không?”
“Để tôi gọi cho thầy.”
Lê Tiếu vừa nói vừa xoay người đi vào văn phòng kế bên.
Cô dựa vào cạnh bàn, lấy điện thoại trong túi áo blouse ra gọi cho Viện sĩ Giang.
Cuộc gọi thứ nhất ông không bắt máy.
Cô gọi lại lần nữa, giọng nói vội vã của Viện sĩ Giang truyền đến: “Tiếu Tiếu à, có chuyện gì vậy?”
“Thầy, khi nào thì thầy về?”
Cô vừa dứt lời, Viện sĩ Giang liền che micro nói thầm: “Hôm nay có thể thầy không về được. Thầy và Liên Trinh đang hỏi các đồng nghiệp ở Sở nghiên cứu về chi tiết đại hội giao lưu. Nếu có việc gì thì trò xử lý trước đi nhé, thầy cúp máy đây.”