Nam Hân cắm ống hút vào ly, đưa đến trước mặt Lê Tam: “Tôi còn có thể nương nhờ ai, ban đầu là anh nhặt tôi về mà. Lão đại, anh là ba mẹ tái sinh của tôi đấy.”
Sao cụm từ “ba mẹ tái sinh” này nghe con m* nó nhức tai đến thế.
Lê Tam nhìn ly nước trước mắt, liếc Nam Hân, nhếch môi cau mày: “Không uống, mang đi đi.”
Nam Hân khó hiểu, nhưng vẫn đặt ly nước xuống, thử thăm dò: “Giận à? Tôi đùa thôi.” Lê Tam không nói, chậm rãi nhắm mắt.
Lúc hôn mê, rõ ràng anh nghe cô nói thích anh, chẳng những thế còn hôn lén anh nữa.
F*ck! Lẽ nào thần trí mơ hồ, đều do tự anh tưởng tượng sao?
Phòng bệnh lại rơi vào yên ắng.
Lê Tiếu đợi thêm mấy giây mới chậm rãi bước vào.
Nam Hân ngồi ở đầu giường, một tay chống quai hàm, phác họa đường nét Lê Tam qua ánh mắt.
Nghe tiếng động, cô nàng vội đứng dậy như có tật giật mình.
“Honey, em đến rồi.” Lê Tiếu nhìn đối phương, ánh mắt ranh mãnh.
Lê Tam cũng mở mắt ra ngay lúc này, u ám liếc Nam Hân.
Bầu không khí giữa hai người này có gì đó là lạ.
Lê Tiếu mím môi, lấy mấy chai thuốc thử nghiệm đưa cho Nam Hân: “Đây là thuốc đặc hiệu do phòng thí nghiệm nghiên cứu, có loại khép miệng vết thương, có loại thoa ngoài da, chị nhớ dựa theo hướng dẫn sử dụng.”
Nam Hân nhận lấy một đống chai thuốc nhỏ màu trắng, trên đó không dán ký hiệu gì, chỉ có ghi chú màu xanh.
Cô gật đầu: “Được.”
Lê Tiếu nhìn vẻ mặt tức giận của Lê Tam lại nhìn ánh mắt của Nam Hân, khoát tay xoay người ra ngoài, đồng thời nói thêm: “Em còn có việc, đi trước đây, hai người tiếp tục.”
Tiếp tục gì cơ? Nam Hân liếm môi, cảm thấy hơi buồn bực.
Cô nghi ngờ, có phải mình đã để lộ gì không.
Lúc này trên giường bệnh vang lên tiếng động, Nam Hân quay đầu nhìn, kinh ngạc nói: “Lão đại làm gì thế? Bác sĩ bảo anh không được đứng dậy.”
Lê Tam lạnh lùng nói ba chữ: “Đi vệ sinh.”
Nam Hân đặt mấy chai thuốc xuống, vội ghì vai Lê Tam lại: “Anh đừng nhúc nhích, để tôi hỏi y tá xem có cắm ống tiểu cho anh được không.”
“Nam Hân!” Lê Tam ghì mép giường, cắn răng nghiến lợi nói: “Em bảo ông đây dùng cái quỷ đó sao?”
“Thế… không thì sao?” Nam Hân chống nạnh.
Mắt Lê Tam như bốc lửa, sau đó anh bình tĩnh lại, nhướng mày với Nam Hân, khóe miệng cười gian: “Em đến đây.” …
Sau khi rời bệnh viện, Lê Tiếu cũng không quay về tòa lầu thí nghiệm.
Cô ngồi trong xe, gọi điện cho Lạc Vũ.
“Cô Lê.” Lạc Vũ bắt máy, cung kính gọi. Lê Tiếu gác khuỷu tay lên cửa xe, nhàn nhạt hỏi: “Diễn gia đang ở biệt thự?”
Lạc Vũ nhìn mấy người đang ngồi trong phòng khách biệt thự, nhỏ giọng đáp: “Vâng, đang ở biệt thự, cậu Thu và cậu Âu cũng có mặt.”
Lê Tiếu nghiền ngẫm. Hôm nay anh Ba tỉnh, chuyện giữa anh và Âu Bạch cũng nên kết thúc.
Lê Tiếu không nhiều lời, cúp điện thoại rồi đến biệt thự Nam Dương một chuyến.
Nhưng giữa đường, cô rẽ vào đường của trung tâm thương mại Tinh Quang Thiên Địa. …
Cùng lúc ấy, trong phòng khách biệt thự Nam Dương, bầu không khí chẳng mấy tốt đẹp.
Ba người Thương Úc, Thu Hoàn và Âu Bạch chia nhau ra ngồi các góc trên ghế sofa, trên bàn trà cẩm thạch vàng đen có bày mấy bộ hợp đồng.
Lạc Vũ và Lưu Vân chắp tay đứng đó không xa, mắt nhìn thẳng.
Âu Bạch nhìn đống hồ sơ, thấy khó tin: “Thiếu Diễn, cậu có ý gì?”
Thu Hoàn bắt tréo chân, kẹp điếu thuốc, nhả khói: “Còn ý gì nữa, bảo vệ cậu khỏi phải chết.”
“Cậu im đi, tôi không có hỏi cậu.” Âu Bạch lạnh lùng liếc Thu Hoàn rồi nhìn Thương Úc: “Tự dưng bảo tôi sang Anh quay phim?”
Vốn dĩ, sau chuyện xảy ra ở biên giới, anh ta tính nghỉ đóng phim một thời gian để lấy sức.
Thiếu Diễn tự dưng bảo anh ta sang Anh là thế nào?
Bóc lột sức lao động sao?
Thương Úc ngồi đối diện Âu Bạch, cổ áo sơ mi mở rộng, giọng trầm thấp: “Không muốn đi?”
Thu Hoàn nhìn dáng vẻ không cam lòng của Âu Bạch cùng vết thương trông rất dữ tợn trên cằm mà đá chân anh ta dưới bàn trà: “Cậu ngốc à? Lần này suýt nữa cậu hại chết Lê Tam, nếu không đưa cậu đi, cậu không sợ anh ta hết bệnh xử đẹp cậu luôn sao?”
Âu Bạch ngây người, rõ ràng chưa nghĩ đến chuyện này.
Anh ta tối tăm mặt mày nhìn Thương Úc, nhất thời không biết nói gì.
Nói là bảo vệ, nhưng thực chất chính là dạy dỗ.
Thấy Âu Bạch không nói gì, Thu Hoàn cũng không đoán được suy nghĩ của đối phương.
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Thương Úc, anh ta bổ sung thêm: “Âu Bạch, không phải anh em lắm miệng, cậu đừng tưởng đưa cậu ra nước ngoài đóng phim là vô ích. Đúng là thế lực của Lê Tam ở Nam Dương không lớn, nhưng chuyện anh ta trúng đạn là do cậu, chắc chắn anh ta không nuốt trôi cơn tức này. Nói thế này với cậu vậy, với loại người như Lê Tam, nếu anh ta muốn nhằm vào cậu thì dù một trăm nhà họ Âu, anh ta cũng chẳng để vào mắt. Thế nên, Thiếu Diễn làm vậy cậu cũng đừng thấy ấm ức, là cậu đã sai nên phải chấp nhận, dù không muốn cách mấy đi nữa.” …
Cửa hàng thời trang TA, khu đồ nam lầu năm, trung tâm thương mại Tinh Quang Thiên Địa.
Lê Tiếu chọn ba chiếc sơ mi màu đen cúc xà cừ cao cấp, quẹt thẻ xong thì ngồi ở khu khách quý, chờ nhân viên đóng túi giúp cô.
Cô cầm tạp chí thương hiệu lật xem, thấy cũng không tồi.
Lê Tiếu không biết bình thường Thương Úc mặc áo sơ mi hãng nào, cũng không am hiểu đồ nam.
Nhưng cửa hàng thời trang cao cấp này có lịch sử hơn hai trăm năm, là thương hiệu hoàng thất châu Âu cổ chuyên dùng.
Một chiếc sơ mi có giá hơn ba trăm nghìn, cắt may khéo léo, rất phù hợp với khí chất kiêu ngạo cao quý của Thương Úc.
Chưa đến mười phút, nhân viên cửa hàng lễ phép xách túi da đưa cho Lê Tiếu, chu đáo tiễn cô ra khỏi cửa: “Chào cô, hoan nghênh cô đến lần sau.”
Lê Tiếu cúi đầu nhìn túi da đen gói áo sơ mi, quả thật rất sang trọng, nói cảm ơn với nhân viên rồi rời khỏi quầy.
Nhân viên cửa hàng nhìn Lê Tiếu rời khỏi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Cô gái này lắm tiền thật, bỏ ra hơn một triệu mua ba chiếc sơ mi nam cùng kiểu dáng.
Lê Tiếu xách túi da vào thang máy, ấn xuống ba tầng.
Khi thang máy xuống được một tầng, cửa mở, hai người đàn ông sóng vai bước vào.
Trong thang máy hiện chỉ có hai người là Lê Tiếu và một nhân viên vệ sinh.
Hai người kia vừa đứng yên liền giật mình gọi: “Cô Lê.”
Lê Tiếu lười biếng ngước mắt, nhìn gương mặt hơi quen nhưng không nhớ ra.
Đối phương thấy ánh mắt mờ mịt xa lạ của Lê Tiếu thì vội giới thiệu: “Cô Lê, cô còn nhớ tôi không? Tôi là Cảnh Thụy An.”
Lê Tiếu nghe tên anh ta thì gật đầu thay lời đáp. Cậu Hai nhà họ Cảnh – một trong năm nhà giàu nhất.