Hạ Khê ngậm điếu thuốc, nói như vô tình đùa vui: “Sao lại ngại được, anh đừng quên, bạn trai em ấy cũng hút thuốc.”
Câu này có lý.
Tuy nhiên, giáng đòn phủ đầu thì khó tránh khỏi khiến người khác khó chịu.
Không biết tính cách của cô ta như thế, hay là cố ý làm vậy.
Lê Tiếu trả lời Hạ Khê với vẻ mặt hờ hững: “Không ngại.”
Hạ Khê cầm bật lửa châm thuốc.
Lúc nhả khói, cô ta còn nhíu mày như đúng rồi, mặt kiểu: “Anh nhìn đi, em đâu có nói sai”.
Họ ngồi im lặng trong giây lát, Hạ Kình rít một hơi thuốc, nhìn Thương Úc bằng ánh mắt mịt mờ, ngập ngừng thấy rõ.
Lê Tiếu bắt gặp ánh mắt của anh ta, có lẽ là ngại cô ở đây nên có vài chuyện họ không tiện nói.
Cô thầm nghĩ, liệu mình có nên tránh mặt không?
Nhận ra điều này, Thương Úc mân mê tay Lê Tiếu, cụp mắt, nói sâu xa: “Muốn nói gì thì nói thẳng đi.”
Nghe vậy, vẻ ngạc nhiên đều lóe lên trong mắt hai anh em nhà họ Hạ.
Thương Úc thật sự không hề đề phòng Lê Tiếu.
Song, hai người họ đã che giấu sự ngạc nhiên của mình bằng cách hút thuốc.
Chốc lát sau, Hạ Kình hắng giọng, phủi tàn thuốc trên ống quần tây, híp mắt nói: “Có cần chúng tôi giúp cậu điều tra thêm vụ tai nạn trưa nay không?”
Động tác hút thuốc của Hạ Khê khựng lại, cô thôi cười: “Ferrarri Enzo không có nhiều ở Parma, điều tra cũng không khó lắm.”
“Không cần.” Thương Úc trầm giọng từ chối lời đề nghị của hai người họ.
Hạ Kình nhíu mày, gật đầu như đã hiểu vẻ mặt lạnh nhạt của Thương Úc: “Được rồi, nếu cần thì cậu cứ nói bất cứ lúc nào.”
Hạ Khê nhìn hai người họ, cúi đầu dụi tàn thuốc vào gạt tàn, nói đùa: “Anh thấy anh ấy cần ai giúp bao giờ chưa? Nếu thật sự cần giúp đỡ, chi bằng cử thêm người bảo vệ tốt cho bạn gái của anh ấy.”
Lê Tiếu ngồi im không nói gì, nhưng khóe miệng lại như cười như không.
Hạ Khê chắc chắn không phải là một cô gái tùy tiện.
Trái lại, tâm tư của cô ta rất sinh động.
Những tưởng cô ta chỉ trêu Lê Tiếu một cách vô tình, nhưng câu nào câu nấy đều có ý riêng, tuyệt nhiên không phải là loại không có đầu óc.
Cô có thể đoán ra được ý đồ của cô ta.
Không có ác ý, tóm lại chỉ là thăm dò.
Lê Tiếu còn chưa lên tiếng phản bác thì Thương Úc đã nhướng mày nhìn Hạ Khê.
Vẻ mặt anh không có vẻ gì là không vui, ngược lại còn nói một cách khó hiểu: “Bạn gái tôi không cần.”
Một câu hai nghĩa.
Là không cần sự bảo vệ của người khác, hay là không cần bảo vệ, điều này thật đáng để nghiền ngẫm.
Hạ Khê mỉm cười, chỉnh váy, chuyển chủ đề như không quan tâm cho lắm: “Em nghe nói, hình như gần gần đây người của Lục Cục đã tới Parma.”
“Khi nào?” Hạ Kình hơi bất ngờ quay sang nhìn cô ta, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Hạ Khê đáp lại, nhưng khóe mắt lại như đang nhìn Lê Tiếu: “Chuyện của mấy ngày nay vẫn chưa điều tra cụ thể. Em đang nghĩ, liệu có phải Parma xảy ra chuyện gì đặc biệt, nên mới khiến bọn họ chú ý hay không?”
Lục Cục là tổ chức gián điệp tình báo.
Họ chuyên thu thập tin tức và bán tin tức, hơn nữa còn cực kỳ bí ẩn.
“Có phải em…” Hạ Kình đang định tiếp tục gặng hỏi thì chợt bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang mạch suy nghĩ.
Anh em nhà họ Hạ nương theo tiếng chuông nhìn qua, chỉ thấy Lê Tiếu áy náy đưa điện thoại ra: “Xin lỗi.”
Hạ Kình mấp máy môi, đang định nói tiếp thì chuông điện thoại của Lê Tiếu lại vang lên.
Không phải điện thoại, tất cả đều là âm báo tin nhắn.
Lê Tiếu lịch sự, không muốn xem điện thoại trước mặt khách, nhưng… tin nhắn cứ liên tục gửi đến, bất đắc dĩ lại khiến người ta đau đầu.