Hạ Khê rủ mi, câm nín nhìn Hạ Kình: “Vì quá xem trọng mới dễ xảy ra chuyện. Thân phận của Thiếu Diễn liệu cho phép sai mấy lần? Anh ấy đường hoàng đưa bạn gái về, chẳng phải đang cho người khác cơ hội ra tay sao?”
“Em thừa nhận Lê Tiếu rất đẹp, nhưng có đẹp mấy cũng vô dụng. Rốt cuộc cô ta có thể đứng cạnh Thiếu Diễn cùng tiến cùng lùi hay không, giờ không ai trong chúng ta nói chắc được. Anh cũng thấy rồi đấy, hôm qua họ mới về, trưa nay đã gặp tai nạn xe, về sau chắc chắn càng không yên ổn.”
Hạ Kình nhìn em gái không chớp mắt, nheo mắt nghi ngờ: “Em chắc chắn mình làm thế không phải vì Thiếu Diễn sao?”
Hạ Khê thoáng ngây ra, nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi mới nhỏ giọng nói: “Lúc trước thích anh ấy, nhưng ai nói với anh giờ em còn thích. Dù em thích anh ấy đi nữa, lẽ nào em nhằm vào Lê Tiếu, chèn ép Lê Tiếu là có thể khiến anh ấy thích em sao? Nếu không thể, sao em phải làm vậy?” Dứt lời, Hạ Khê thản nhiên chớp mắt nhìn Hạ Kình.
Dù cô ta hèn hạ cách mấy đi nữa, cũng không dùng thủ đoạn này.
Vì cô ta khinh thường. Bạn bè của người kế thừa Thương thị ở Parma, dù là nam hay nữ, dù là xấu hay tốt cũng đều quân tử thẳng thắn.
Hạ Kình nghe những lời này thì thầm nhếch môi, vẻ mặt ôn hòa hơn nhiều, anh ta thở dài: “Chỉ mong em nghĩ vậy thật, chứ không phải… già mồm át lẽ phải.”
Dù Hạ Khê nói năng đường hoàng như vậy, nhưng Hạ Kình là nam, vẫn nhận ra tâm tư bất ổn của em gái mình.
Ưu tú như Thiếu Diễn, việc thu hút sự ái mộ của phụ nữ cũng dễ hiểu thôi.
Nhưng Thương Úc đã chọn Lê Tiếu, đương nhiên có cái lý của anh.
Còn về Hạ Khê, dù mất mát cũng đành chịu, vì trước mặt Thiếu Diễn và Lê Tiếu, cô chỉ là người ngoài mà thôi. …
Gần năm giờ, sảnh Tư Yến Bá Tước.
Lê Tiếu, Thương Úc và anh em họ Hạ chậm rãi vào trong.
Đám Lưu Vân và Vọng Nguyệt đứng canh ở cửa phòng, bày trận sẵn sàng nghênh địch.
Sảnh Tư Yến nằm ở khu ngắm cảnh tầng ba mươi khách sạn Bá Tước.
Kiến trúc gác Tư Yến vừa bảo vệ riêng tư vừa có thể hưởng thụ trải nghiệm phục vụ cao cấp.
Mà nhà hàng Bá Tước chính là sản nghiệp nhà họ Hạ.
Vừa vào cửa mọi người đã thấy gác Tư Yến xa hoa rộng rãi cầu kỳ, bên phải bàn tiệc là khu nghỉ ngơi hình cung, còn bên trái có một quầy bar.
Quản lý Tư Yến hướng dẫn mọi người đến gần khu nghỉ ngơi.
Trên bàn trà màu nâu có bày trà quả bánh ngọt.
Ông cung kính khom người hỏi Hạ Kình: “Cậu Cả, giờ lên đồ ăn luôn hay chờ một lúc nữa?”
Hạ Kình nâng tay lên xem đồng hồ: “Nửa tiếng nữa lên đồ ăn.”
Dứt lời, anh ta nhìn Lê Tiếu: “Mang thực đơn cho cô Lê xem qua, nếu có kiêng thứ gì…”
“Không phải phiền như vậy, tôi không kén ăn.” Lê Tiếu gật đầu với Hạ Kình, khéo léo từ chối đề nghị của anh ta.
Thấy thế Hạ Kình cũng không ép, nhỏ giọng dặn dò quản lý thêm đôi câu.
Thương Úc cúi người cầm tách trà trên bàn, lúc đưa qua cho Lê Tiếu thì nhướng mày, trầm giọng giễu cợt: “Không kén ăn?”
Lê Tiếu vô tội chớp chớp mắt nhìn, nâng trà nhấp một ngụm, cố nén cười gật đầu.
Thấy cô biểu hiện như vậy, Thương Úc không khỏi nhếch môi mỉm cười, tùy ý dựa vào sofa, ánh mắt lưu luyến luôn dừng lại trên mặt cô.
Cô uống trà, anh nhìn.
Cô châm trà, anh nhìn.
Sáng rực, chăm chú.
Ánh mắt chăm chăm như vậy khiến Lê Tiếu không thể nào ngó lơ.
Cô lấy nĩa nhỏ trên bàn ghim một miếng bơ, nghiêng người đưa đến bên môi anh.
Thương Úc ngửi hương bơ, cúi đầu cắn một miếng.
Lê Tiếu: “?”
Cô nhìn nửa miếng còn lại, tay lại chìa ra trước: “Không ăn thêm?”
Anh nhai kỹ, mày rậm khẽ nhướng, cười mà không nói gì.
Lê Tiếu hơi khó hiểu, nhìn anh rồi lại nhìn nửa miếng dư, cho vào miệng mình, đồng thời nói: “Phí phạm.”
Bơ Parma ngon ghê.
Vừa thơm vừa ngọt!
Thấy vậy, ý cười trong mắt Thương Úc càng sâu, ngón tay đặt sau gáy Lê Tiếu, vừa vuốt ve vừa hỏi: “Thích ăn bơ sao?”
Lê Tiếu vừa ăn vừa gật đầu, đáp: “Ừ, ngọt.”
Yết hầu anh dịch chuyển, nhìn môi cô mấp máy, nhuộm nước và hương bơ, có lẽ mùi vị còn ngọt hơn cả bơ nữa.
Toàn cảnh màn tình tứ không xem ai ra gì của hai người đều lọt vào mắt Hạ Khê.
Cô ta quen Thương Úc nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng biết được, hóa ra gương mặt luôn lạnh nhạt của anh cũng có nhiều biểu hiện phong phú như thế.
Hạ Khê dời mắt, mượn động tác uống trà giấu đi sự mất mát của mình.
Cô ta thật sự rất thích anh, đã thích rất nhiều năm.
Con gái yêu thích sự ưu việt, không phải chuyện gì mất mặt.
Nhưng con gái vẫn luôn là người hẹp hòi, không thể nào thản nhiên đối mặt với việc anh mặn nồng tán tỉnh người khác.
Cô ta cũng sẽ chua xót, sẽ khổ sở, nhưng chỉ có thể chật vật uống trà, giả vờ như không có chuyện gì.
Chưa đến ba phút, cửa phòng bao Tư Yến lại bị đẩy ra.
Hai người đàn ông xuất hiện, lần lượt là Hoắc Mang và Lục Hi Thụy.
Hạ Kình nghe tiếng, đặt tách trà xuống, nhìn hai người họ, trêu chọc: “Lần nào hai người cũng đến trễ, chưa từng có ngoại lệ.”
Hoắc Mang gật đầu với Lê Tiếu rồi lắc cổ tay đeo đồng hồ với Hạ Kình: “Chẳng phải hẹn năm giờ à? Mới năm giờ kém hai phút.”
Hạ Kình: “…”
Lục Hi Thụy đứng cạnh Hoắc Mang nhìn mọi người quanh khu nghỉ ngơi rồi ánh mắt rơi trên người Lê Tiếu.
Đầu ngón tay Thương Úc cuốn tóc con sau gáy Lê Tiếu, anh ngẩng đầu giới thiệu: “Lục Hi Thụy.”
Lê Tiếu lịch sự đứng dậy, nhìn người đàn ông anh tuấn, nhếch môi: “Chào anh, tôi là Lê Tiếu.”
Lục Hi Thụy híp mắt, nhích một bước tới trước: “Chào cô.”
Anh ta nói rất chậm, ánh mắt đánh giá gợi vẻ xa xăm, dường như đang nhớ đến chuyện gì.
Bất chợt mọi người đều im lặng.
Ai nấy đều nhìn Lục Hi Thụy với vẻ mặt riêng.
Đồng tử Thương Úc co lại, anh kéo cổ tay Lê Tiếu để cô ngồi xuống cạnh mình, cánh tay ôm eo cô lộ rõ sự chiếm hữu, nhướng mày nhìn Lục Hi Thụy: “Cậu đang nhìn gì đấy?”
Quả thật gương mặt của cô rất có tính xâm lược với đàn ông.
Ánh mắt quá chăm chú của Lục Hi Thụy khiến Thương Úc bất mãn.
Hoắc Mang thấy nét mặt nặng nề của Thương Úc, vội tỉnh táo lại, tiến đến quàng vai Lục Hi Thụy: “Thiếu Diễn nói cậu đấy…”
Anh ta còn chưa dứt lời, Lục Hi Thụy đã lấy cùi chỏ gạt Hoắc Mang ra, lại tiến lên một bước, nhìn Lê Tiếu chằm chằm, hơi cúi người hỏi: “Trước đây chúng ta đã gặp nhau đúng không?”
Đám Hoắc Mang: “…”
Đúng là một lời bắt chuyện tiêu chuẩn.
Hôm nay Lục Hi Thụy sao thế?
Anh ta rất ít làm những chuyện không phù hợp với thân phận thế này, huống chi là đòi đào cả góc tường nhà Thiếu Diễn?
Thương Úc cau chặt mày, đáy mắt tối tăm gợn sóng ngầm, vừa hay Lê Tiếu cất tiếng: “Chắc không đâu.”