Hoàng hôn buông xuống, một chiếc Lincoln vội vàng lái ra khỏi bãi đỗ xe nhà chính.
Thương Úc ngồi phía sau xắn ống tay áo lên, đường nét anh tuấn hiện rõ sát ý rét lạnh.
Người lái xe là Tả Hiên, tốc độ nhanh, kỹ thuật thành thạo.
Anh ta nghe nội dung báo lại trong tai nghe liền nhìn vào kính chiếu hậu: “Đường chủ, xe của đám Lưu Vân bị mất liên lạc sau khi tiến vào đường hầm qua núi.” …
Quay lại nửa tiếng trước, Lê Tiếu ngồi xe chạy nhanh đến biệt thự Piper.
Cả đường đi không hề trở ngại, cũng chẳng phát sinh điều gì lạ thường.
Nhưng khi xe lái vào đường hầm qua núi, điện thoại của Lê Tiếu bỗng nhận được WeChat của Đường Dực Đình.
Hình như tín hiệu trong đường hầm rất yếu, là một bức ảnh và tọa độ xác định vị trí.
Lê Tiếu nhìn lướt qua, xoay người nói với Lưu Vân: “Dừng xe.”
Lưu Vân nhìn đường hầm tối mờ, vội tìm nơi khẩn cấp dừng xe.
Sau khi dừng hẳn, anh ta và Lạc Vũ đồng thời ngoảnh đầu: “Cô Lê, có chuyện gì thế?”
Lê Tiếu ngẩng đầu lên, đưa điện thoại cho Lạc Vũ, hỏi: “Đây là đâu?”
Lạc Vũ nhận lấy điện thoại, nhìn bức hình thì giật mình kinh ngạc: “Cô Lê, đây là… cô Đường Dực Đình?”
“Vị trí?” Lê Tiếu lặp lại, đôi mắt đen tuyền tối tăm sâu không thấy đáy.
Lạc Vũ chìa màn hình cho Lưu Vân xem, trong hình là một cô gái bị trói gô quỳ dưới đất, đúng là Đường Dực Đình.
Mà sau lưng cô là một sân huấn luyện trống trải rộng lớn, có không ít dụng cụ huấn luyện cũ kỹ. Lạc Vũ bật tọa độ bản đồ: “Đây là nơi giáp ranh giữa Parma và tỉnh bang Nia, trụ sở huấn luyện quân sự đã bỏ hoang nhiều năm.”
“Đến đó mất bao lâu?” Lê Tiếu co ngón tay, nhìn màn hình điện thoại.
Thế mà lại có người trói Đường Dực Đình đến Parma, đúng là bỏ không ít công sức.
Lạc Vũ trả lại điện thoại cho Lê Tiếu: “Phía trước đường hầm có một ngã ba nối thẳng đến quốc lộ 03 vùng ngoại ô, giờ qua đó nhanh nhất là nửa tiếng.”
“Đi.”
Lưu Vân không chần chừ, giẫm chân ga lái chưa đến trăm mét thì quẹo phải vào ngã ba đường hầm.
Lạc Vũ nhìn tín hiệu điện thoại càng lúc càng yếu, cau mày nói với Lưu Vân: “Cậu đưa điện thoại cho tôi, để tôi gọi cho lão đại…”
“Đừng làm phiền anh ấy.”
Lê Tiếu ngồi sau lạnh nhạt cắt ngang lời Lạc Vũ, nhìn điện thoại của mình đã rơi vào trạng thái mất sóng rồi tỏ ý ra ngoài cửa xe: “Hơn nữa, trong đường hầm bị nhiễu sóng, không nhắn tin được.”
Lạc Vũ cảnh giác nhìn đường hầm tối mờ: “Sao cô biết? Điện thoại của cô có chip chống nhiễu sóng mà.”
“Thế nên đối phương mới sử dụng công cụ nhiễu sóng điện từ.”
Hiệu quả còn tốt hơn cả việc đề phòng nhiễu tín hiệu, có thể nhiễu luôn hệ thống ngăn ngừa việc nhiễu sóng.
Trong xe yên ắng, Lưu Vân lạnh lùng nhìn kính chiếu hậu: “Cô Lê biết ai bắt trói cô Đường không?”
Đường Dực Đình bị đưa đến Parma một cách âm thầm, vừa khéo ngay trước ngày dòng họ họp mặt.
Chuyện này nhìn sao cũng không phải là sự trùng hợp.
Lê Tiếu cúi đầu nhìn Đường Dực Đình trong bức hình.
Nét mặt đối phương sợ hãi, khóe miệng còn bị thương.
Cô chiêu từ nhỏ được gia tộc nâng niu chiều chuộng, không biết đã bị đối xử thế nào.
Đường Dực Đình không phải là gái xinh ngốc nghếch, dù ở Nam Dương, có thể tiếp cận được cô thì chắc chắn phải là người quen.
Đây chắc chắn không phải là chuyện bắt cóc tống tiền bình thường, nên chỉ có một khả năng duy nhất.
Mục đích đối phương bắt Đường Dực Đình chính là vì cô.
Lê Tiếu nhìn ngọn đèn mờ trong góc đường hầm bằng ánh mắt sâu kín, nhỏ giọng nói: “Ôn Thời…”