“Đừng có nói linh tinh, cái gì mà lại chứ?” Nghe thế, Truy Phong trợn mắt nhìn Vọng Nguyệt: “Lão đại, vậy mọi người lên trước đi, bọn tôi đợi chuyến sau.
“
Ở trước mặt Thương Úc, Truy Phong không dám hành động lỗ mãng.
Mà lúc này, Lê Tiểu đã lặng lẽ xuất hiện ở gần cửa thang máy.
Vọng Nguyệt vốn còn đang cười trên sự đau khổ của người khác, tùy ý liếc qua liền trợn mắt há mồm.
Lê Tiếu mặc áo hở vai tay ngắn với quần cap trễ từ từ đi đến, cũng chính là “cô em” trong miệng Truy Phong.
Có phải anh ta muốn chết không?
Lê Tiếu chậm rãi đứng sau lưng Truy Phong, ánh mắt lướt qua đầu vai của anh ta mà nhìn vào thang máy.
Thương Úc mặc vest đen được cắt may tinh xảo đứng ở giữa, dáng người cao lớn, cổ áo tháo hai nút, trong vừa nghiêm túc vừa tùy ý.
Thật sự cực kỳ đẹp trai!
Cùng lúc ấy, đôi mắt đen sâu thằm của anh cũng đang hứng thú đánh giá lại Lê Tiếu.
Chiếc áo áo hở vai tay ngắn để lộ bờ vai trắng như tuyết.
Quần cạp trễ khoe eo mềm mại.
Là cô em trong miệng Truy Phong? Được lắm!
Chất giọng ưu nhã vang lên: “Vào đi.
”
Truy Phong ngac nhiên xoay người lại, do dự: “Lão đại! được sao?”
Bình thường lão đại chưa từng để người ngoài bước vào thang máy dành riêng cho mình, hôm nay sao lại chơi sang thế?
Lẽ nào! Lão đại muốn giúp anh ta theo đuổi cô em?
Lúc này, Vọng Nguyệt nhìn Truy Phong thương hại, thúc giục: “Còn không mau vào, nói những cuội gì nữa!”
Truy Phong trừng mắt nhìn, cứ cảm thấy kỳ kỳ, nhưng lại không tìm ra được nguyên nhân.
Nhưng để tránh thang máy đợi lâu, anh ta không thể làm gì khác hơn là xoay người lại dặn dò Lê Tiếu: “Nào, đi theo anh, đừng nói gì hết, cũng đừng nhìn lung tung.
”
Anh?
Vọng Nguyệt liếc nhìn bóng dáng phóng đăng kia của Truy Phong, không khỏi bắt đầu suy tính nên chôn anh ta ở đâu nhi?
Mới đó, Lê Tiểu với Truy Phong đã chân trước chân sau vào thang máy.
Không gian vốn rộng rãi bỗng trở nên chật hẹp.
Lê Tiếu chắp hai tay sau lưng đứng bên trái, xuyên qua kính phản chiếu mà ung dung liếc nhìn Thương Úc.
Người sau cũng thế.
Tâm mắt giao nhau chỉ ba giây, một bóng người từ bên phải dời qua, ngăn trước mặt Lê Tiếu, thấp giọng nói: “Quên anh nói gì rồi sao? Đừng nhìn lung tung.
”
Lão đại nhà họ có thể nhìn tùy ý được à?
Cô em này đúng là không sợ chết!
Ngay lúc này, Lưu Vân và Vọng Nguyệt đúng sau Thương Úc lén nhìn nhau, nét mặt nghiêm trọng, cứ như đang tham dự tang lễ của Truy Phong vậy.
Sau này bốn trợ thủ có thể chỉ còn lại ba người thôi.
!
Thang máy chạy nhanh, mới đó đã đến tầng 101 trên cùng.
Cửa mở, gió mát thổi đến, Truy Phong đưa tay ngăn cửa thang máy lại: “Mời lão đại.
”
Thương Úc nhìn thẳng bước ra ngoài.
Cùng với tiếng bước chân của Thương Úc, Truy Phong nghe thấy hai chữ: “Qua đây.
”
Anh ta ngăn Lê Tiếu ở sau lưng mình, tự cho là đúng mà hướng về phía Vọng Nguyệt và Lưu Vân tỏ ý: “Hai người đi đi chứ, không nghe lão đại gọi sao?”
Đồ thiếu tinh tế, cản trở chuyện anh ta cua gái.
Vọng Nguyệt và Lưu Vân bình thần nhìn anh ta, đúng tại chỗ như pho tượng.
Sau đó, Truy Phong cảm giác cánh tay của mình bị vỗ một cái.
Anh ta khó hiểu quay đầu lại, chỉ thấy Lê Tiểu nhếch môi: “Anh Phong, phiền anh nhường đường.
”
Truy Phong: “???”.