Lúc này, Tiểu Vương đứng sau lưng Phó Cục trưởng cung kính giới thiệu: “Vị này là Phó Cục trưởng Trương của Cục Cảnh sát Nam Dương chúng tôi.”
Hóa ra là Phó Cục trưởng.
Lê Tiếu sáng tỏ, cụp mắt xuống, môi đỏ mọng nhếch lên ý cười lạnh.
Phó Cục trưởng hài lòng ưỡn ngực.
Ngay khi ông ta cho rằng Lê Tiếu sẽ tỏ vẻ tôn kính tiến lên chờ hỏi thăm, thì lại thấy cô vẫn lạnh nhạt bất động.
Ông ta cảm thấy mất thể diện nên lạnh mặt đập bàn, đứng dậy ra ngoài cửa, đồng thời dặn Tiểu Vương: “Dẫn cô ta ra ngoài cho tôi, tôi muốn đích thân thẩm vấn.”
Tiểu Vương tiến lên mở rào cửa với vẻ mặt thương cảm, thở dài nói: “Phó Cục trưởng muốn hỏi thì cô cứ trả lời là được, sao phải chống đổi với ông ấy.”
Thân là cảnh sát viên, Tiểu Vương cũng có chỗ khó xử riêng.
Lê Tiếu thong thả đứng dậy, nhếch môi: “Có phải hôm nay Cục trưởng Phí của các người vắng mặt không?”
Dứt lời, cô tiến về trước hai bước, thấy anh ta còn sợ run ở đó thì hất cằm ra phía ngoài cửa: “Dẫn đường đi.”
Tiểu Vương chợt tinh hồn, cứng ngắc đi về phía trước, nỗi nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn.
Sao cô gái này biết Cục trưởng họ Phí?
Hình như có gì đó không đúng lắm!
Tư liệu lấy ra từ trung tâm tin tức của Cục Cảnh sát vừa rồi biểu hiện, ngoại trừ tên họ, giới tính và tuổi tác được ghi trong số, còn lại mọi thông tin của cô gái này đều ở trạng thái trống.
Tuy Tiểu Vương đến Cục Cảnh sát chưa lâu, nhưng đã từng nghe những vị cảnh sát già nhắc qua chuyện này.
Nếu tài liệu ghi chép của Bộ Thông tin xuất hiện trạng thái trống thì chỉ có hai khả năng.
Một là trống thật.
Hai là…!bị quyền hạn của hệ thống cấp cao hơn ẩn đi rồi.
Tiểu Vương hoảng hốt dẫn Lê Tiếu ra khỏi phòng tạm giam.
Nhìn nét mặt lạnh nhạt của cô, anh ta cứ cảm thấy khả năng thứ hai lớn hơn.
Ở trước phòng tra hỏi, Tiểu Vương đẩy cửa cho Lê Tiếu vào trước.
Anh ta vốn định vào phòng vệ sinh giải quyết tâm trạng hốt hoảng thì chot nghe được sảnh chính phía trước của Cục Cảnh sát có tiếng ồn ào.
Còn có người hỏi: “Cục trưởng, không phải anh đi công tác rồi à? Sao lại về thế?”
…
Phí Chí Hồng, năm mươi tuổi, Cục trưởng Cục Cảnh sát Nam Dương.
Dáng vẻ cương trực cứng rắn, mặt mày nghiêm túc, mặc thường phục bước vào phòng khách.
Bên cạnh ông còn có hai người đàn ông mặc vest đen, dáng người cao ráo, tư thái kiêu ngạo, ánh mắt ác liệt.
Lúc này, Phí Chí Hồng nhìn quanh rồi hỏi: “Lão Trương đâu?”
“Cục trưởng, Phó Cục trưởng đang ở phòng tra hỏi.” Người nói là Tiểu Vương điển cuồng chạy đến từ hành lang.
Ở Cục Cảnh sát Nam Dương, chi cần có Cục trưởng ở đây trấn giữ thì chẳng ai xem Phó Cục trưởng Trương ra gì.
Tiểu Vương cứ như thấy được cứu tinh, chạy đến trước mặt Phí Chí Hồng, nhanh chóng thuật lại chuyện Phó Cục trưởng Trương dẫn Lê Tiếu đi.
Cuối cùng, anh ta còn nói nhỏ bên tại Phí Chí Hồng như thật: “Cục trưởng, tôi cảm thấy thông tin trống của Lê Tiếu đó có thể có ẩn tinh khác.
Nhưng Phó Cục trưởng Trương cứ đòi đích thân tra hỏi.
Chuyện này…! chúng tôi cũng không thể cản được.”
Lúc này, người đàn ông kiêu ngạo đứng cạnh Phí Chí Hồng nói: “Cục trưởng Phí, cô Lê chính là người chúng tôi muốn tìm, cô ấy đang ở đâu?”
Người này là Lưu Vân.
Phí Chí Hồng không đáp lại anh ta mà chau mày, híp mắt nhìn Tiểu Vương: “Cậu nói người anh ta dẫn đi là ai?”
Tiểu Vương bị dọa sợ, ấp úng đáp: “Lê…!Là Lê Tiếu!”
“Bảo Trương Nhạc Sơn cút ra đây cho tôi!”.