Sinh Được Người Kế Thừa Hào Môn, Tôi Huênh Hoang

Chương 74: Gió chiều nào xoay chiều nấy



Hội nghị buổi sáng kết thúc, Cố Nhạc Sán sai người đi đón Dịch Duy ăn cơm, nhưng lại được biết Dịch Duy đã về nhà, trong lòng anh nghi ngờ, lập tức gọi điện thoại cho Dịch Duy.

Lúc Dịch Duy nhận điện thoại của Cố Nhạc Sán còn đang trên đường, cậu nói với Cố Nhạc Sán, cậu nhớ ra có chút chuyện quan trọng, đi về trước, bảo anh đừng lo lắng, cậu ở trong nhà đợi anh trở về.

Dịch Duy về đến nhà họ Cố, bế con bước nhanh vào Hải Đường Uyển, vào đến trong phòng, nhìn thấy Tôn Kỳ nằm trên giường, sắc mặt không tốt lắm.

“Cậu sao rồi?” Dịch Duy ngồi xuống bên giường hỏi: “Còn rất khó chịu sao?”

“Ngủ một giấc, cảm thấy tốt hơn nhiều.” Tôn Kỳ ngồi dậy, tựa ngồi ở đầu giường nói: “Tớ thật sự không ngờ, mẹ tớ ngay cả chuyện này cũng giấu tớ, bà ấy rốt cuộc có bao nhiêu mong muốn để tớ yêu đương với phụ nữ?”

Ẩn song tuy có thể lựa chọn ở bên đàn ông, cũng có thể chọn ở bên phụ nữ, có một vài ẩn song kết hôn sinh con với phụ nữ, cuộc sống cũng rất bình thường.

“Trước không nghĩ những khả năng ngăn cản kia nữa, cậu chỉ cần nghiêm túc nghĩ kĩ, cậu rốt cuộc có muốn đứa nhỏ này không?” Dịch Duy rất nghiêm túc cẩn thận nói.

“Muốn.” Tôn Kỳ không hề do dự trả lời nói: “Tớ muốn đứa nhỏ này, cho dù kế hoạch và toàn bộ sắp xếp ban đầu tớ đã nghĩ xong đều bị rối loạn, tớ cũng chưa từng có cách nghĩ không muốn đứa nhỏ này, tớ không biết hình dung loại tâm tình kia như thế nào, chỉ cảm thấy, bất luận như thế nào tớ cũng phải bảo vệ con, tuyệt đối không thể để con chịu một chút tổn thương nào.”

“Chỉ cần cậu muốn đứa nhỏ này, muốn sinh con ra, như vậy bất cứ vấn đề nào cũng không tính là vấn đề.” Dịch Duy giúp cậu ta phân tích nói: “Bởi vì Ngụy đổng chắc chắn muốn đứa nhỏ này, sau khi anh ta biết cậu mang thai, ắt hẳn sẽ lập tức mang cậu đi kết hôn, cho nên giữa các cậu không tồn tại vấn đề. Học tập phải đẩy lùi trễ một chút, cũng là chuyện không có cách nào, nhưng thực ra không tính là vấn đề. Hiện tại chủ yếu là thái độ người trong nhà cậu, cha mẹ cậu thật sự rất phản đối cậu và đàn ông ở bên nhau sao? Nói thử với tớ một vài biểu hiện và thái độ của cha mẹ cậu lúc bình thường, biết cụ thể cách nghĩ và thái độ của cha mẹ cậu, mới có thể ứng phó dễ hơn.”

Tôn Kỳ chậm rãi bắt đầu hồi tưởng lại biểu hiện và thái độ của cha mẹ cậu ta về phương diện tình cảm của cậu ta, từ từ nói cho Dịch Duy nghe.

Dịch Duy rất nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng tiến hành đưa ra câu hỏi với một vài vấn đề chi tiết, ước chừng 30 phút, Dịch Duy mới nói: “Nếu nói như thế, cha mẹ cậu không có ý kiến gì, với lựa chọn tình cảm của cậu, chỉ cần bản thân cậu thích, đối phương cũng không phải người tào lao không ra sao là được.”

“Cha tớ xác thực từng nói quan trọng nhất là bản thân tớ thích.” Tôn Kỳ nói.

“Bây giờ có thể trở thành ngăn cản duy nhất, là thái độ của mẹ cậu, nhưng vừa rồi nghe cậu miêu tả, mẹ cậu hình như cũng không phải loại thái độ kiên quyết phản đối cậu và đàn ông bên nhau, bà ấy cảm thấy cậu yêu đương, vẫn luôn muốn thăm dò đối phương là nam hay nữ, cũng không đại biểu bà ấy nhất định phản đối cậu và đàn ông bên nhau, hơn nữa bà ấy bảo cậu nhất định phải làm tốt biện pháp bảo vệ, tuy nói rất khó hiểu, nhưng suy nghĩ kĩ, thật ra có thể nghe ra suy nghĩ của bà, cũng có ý bảo cậu bảo vệ tốt bản thân, cũng chính là nói đối phương là nam cũng có thể.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 3

“Là như thế sao?” Tôn Kỳ nghiêm túc hồi tưởng lại một lần nữa những lời của mẹ cậu ta.

“Có lẽ ấn tượng ban đầu của cậu giữ vai trò chủ đạo, cảm thấy, mẹ cậu không muốn để cậu và đàn ông bên nhau, nên những lời bà ấy nói đều bị nghĩ lệch.” Dịch Duy nhìn cậu ta nói: “Tớ cảm thấy, cậu vẫn nên nghiêm túc nói chuyện với mẹ cậu, có lời gì đều nói ra, tốt nhất để Ngụy đổng theo cậu về nhà, để Ngụy đổng nói chuyện với cha cậu, cậu nói chuyện với mẹ cậu, các cậu lại cùng nhau thương lương sắp xếp và kế hoạch tiếp theo.”

Tôn Kỳ gật đầu.

Đợi hội nghị của đám Cố Nhạc Sán kết thúc, Dịch Duy gọi điện thoại cho Ngụy Nam Phong.

Ngụy Nam Phong đang nói chuyện với Cố Nhạc Sán lấy ra điện thoại, nhìn thấy tên của Dịch Duy sửng sờ, xoay màn hình về phía Cố Nhạc Sán nói: “Vợ cậu gọi điện thoại cho tớ.”

Cố Nhạc Sán hất cằm, tỏ ý cậu nghe máy.

Ngụy Nam Phong nhận điện thoại, Dịch Duy nói với hắn, Tôn Kỳ bị bệnh, bây giờ đang nghỉ ngơi ở Hải Đường Uyển nhà họ Cố, hy vọng hắn có thể nhanh chóng qua đây thăm cậu ta.

Ngụy Nam Phong tắt máy, nói mấy câu với Cố Nhạc Sán, lập tức muốn rời đi, mà Cố Nhạc Sán cũng theo hắn về.

Lúc Cố Nhạc Sán và Ngụy Nam Phong về đến nhà họ Cố, đã rất trễ, Dịch Duy nhìn thấy Ngụy Nam Phong bước nhanh vào, bế con đã ngủ đứng lên đi ra ngoài, để lại hai người họ nói chuyện riêng.

Cố Nhạc Sán từ trong tay Dịch Duy đón lấy con, hai người cùng nhau trở về sân của họ.

Cố Nhạc Sán biết chuyện Tôn Kỳ mang thai, trước là sửng sờ, rồi vì Ngụy Nam Phong sắp làm cha sắp kết hôn cảm thấy vui mừng.

Trước đó chuyện Tôn Kỳ phải giấu giếm hai người yêu nhau, Ngụy Nam Phong đều tùy cậu ta, nhưng bây giờ đã có con, Ngụy Nam Phong sẽ không đồng ý giấu giếm. Mà Tôn Kỳ cũng không tính toán tiếp tục giấu giếm nữa, cậu ta đã làm xong chuẩn bị, bất kể trong nhà đồng ý hay không, cậu cũng sẽ công khai quan hệ với Ngụy Nam Phong, rồi nhanh chóng kết hôn.

Dịch Duy tựa ở trong lòng Cố Nhạc Sán nói: “Tôn Kỳ mang thai, cậu ấy và Ngụy đổng chắc hẳn rất nhanh sẽ kết hôn, đợi sau khi đứa nhỏ ra đời, tuổi tác xêm xêm với con của chúng ta, sau này con của chúng ta cũng đã có bạn.”

“Ừ.” Cố Nhạc Sán hôn trán Dịch Duy.

“Chỉ không biết, trong nhà cậu ấy sẽ là phản ứng gì, tuy em cảm thấy, cha mẹ cậu ấy sẽ không phản đối mãnh liệt, cũng không hy vọng cậu ấy kết hôn với đàn ông như cậu ấy nghĩ, nhưng em cũng chưa từng sống chung và tiếp xúc với cha mẹ cậu ấy, chỉ thông qua miêu tả của Tôn Kỳ, em thực ra cũng không thể xác định trăm phần trăm cách nghĩ của mẹ cậu ấy.” Dịch Duy thở dài nói: “Hy vọng họ có thể tất cả thuận lợi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 104

“Không cần lo lắng, mặc kệ tình huống và vấn đề gì, Nam Phong đều sẽ giải quyết.” Cố Nhạc Sán nói.

Ngụy Nam Phong biết bản thân sắp làm cha, tự nhiên là bất ngờ lại kinh ngạc vui mừng, bởi vì quá kích động, hắn chuẩn bị lập tức mang Tôn Kỳ về nhà, trải qua Tôn Kỳ nhắc nhở, mới nhớ ra đã rất trễ, thế nên dứt khoác ở lại, ngày mai trực tiếp đến nhà Tôn Kỳ gặp cha mẹ cậu ta.

Hôm sau, Ngụy Nam Phong theo Tôn Kỳ đến nhà cậu ta gặp cha mẹ cậu ta.

Đồng thời Dịch Duy đang chờ đợi tin tức, nhưng nên đi học vẫn phải đi học, nên học tập vẫn phải học tập.

Sau khi học xong lớp ở gia học, Dịch Duy nhìn thời gian, thu dọn xong đồ, chuẩn bị đi chỗ quản lý gia học.

Dịch Duy vừa đi đến đại sảnh, bị người gọi lại.

“Anh Dịch Duy.”

Dịch Duy vốn cho rằng là đứa nhỏ nhà họ Mễ gọi cậu, nhưng xoay đầu nhìn qua, lại là những đứa nhỏ nhà họ Dịch đang đi về phía cậu.

“Có chuyện gì sao?” Dịch Duy nhìn họ hỏi.

“Anh Dịch Duy, cha mẹ em, muốn mời anh ăn cơm, anh gần đây có thời gian không?” Dịch Nhạc nhìn Dịch Duy hỏi.

“Mời tôi ăn cơm?” Dịch Duy không hiểu gì cả nói: “Cha mẹ cậu mời tôi ăn cơm làm gì? Tôi và họ không phải rất thân quen.”

Cha của Dịch Lạc là chú họ của Dịch Duy, tuy là chú họ, nhưng Dịch Duy xác thực không thân quen với ông, cũng chưa từng nói được mấy câu, mà Dịch Duy nói thẳng ra như vậy, vẫn khiến đám người Dịch Lạc cảm thấy có hơi xấu hổ.

Những họ hàng của Dịch Duy, đều biết vợ chồng Dịch Hồng xem trọng Dịch Tuyên hơn, mà Dịch Bác là người thừa kế, chỉ xem Dịch Tuyên là em trai ruột của mình, rất phản cảm Dịch Duy, Dịch Duy lúc đầu dùng thân phân con nuôi về đến nhà họ Dịch, chịu quá nhiều châm biếm và châm chọc của họ, sau này công khai cậu mới là con ruột, họ tuy không nói những lời châm chọc nữa, nhưng thái độ từ người lớn đến trẻ con cũng không thể nào tốt được.

“Cha mẹ em nói, có chút chuyện muốn thương lượng với anh, là chuyện rất quan trọng.” Dịch Lạc nói: “Em…em là giúp họ chuyển lời.”

Dịch Duy cười lạnh trong lòng, không cần đi cậu cũng có thể đoán được có chuyện “quan trọng” gì muốn thương lượng.

“Nói với họ tôi không có thời gian rảnh.” Dịch Duy nói xong đi thẳng ra ngoài, vừa đi đến cửa lớn, gặp phải mấy đứa nhỏ nhà họ Mễ đi vào bên trong.

“Anh Dịch Duy.” Mễ Thừa nhìn Dịch Duy mỉm cười nói: “Anh hôm nay về nhà không?”

“Hôm nay không về được.” Dịch Duy nhìn cậu nhóc nói: “Nói với mẹ anh, anh chiều ngày mốt về.”

“Được.” Mễ Thừa gật đầu.

Họ nhìn Dịch Duy rời đi, mới tiếp tục đi vào trong, vừa vặn gặp phải đám nhỏ nhà họ Dịch, bởi vì chỗ này không thể tranh chấp và cãi nhau, ai bắt đầu trước chính là lỗi của người đó, cho nên người hai bên trừng mắt lẫn nhau, rồi từng người tự rời đi.

Dịch Duy đến gần chỗ quản lý gia học, nhân viên công tác thuần thục tìm ra văn kiện Dịch Duy muốn xem, rồi nhường ra vị trí.

Hứa Bằng từ văn phòng ra đến, nhìn thấy Dịch Duy bước chân dừng lại, rồi tiếp đi về trước.

Tham Khảo Thêm:  Chương 159: Vệ Lạc Xảo Biện

Dịch Duy cách một khoảng thời gian, sẽ đến chỗ quản lý gia học, dùng quyền hạn của Cố Nhạc Sán, tra xem ghi chép học tập và thành tích của học sinh gia học, rồi dùng nhân mạch của bản thân ở nước ngoài, lựa chọn học sinh thích hợp, tiến cử họ ra nước ngoài tiến hành học tập hoặc thực tập sinh ngắn hạn và dài hạn, tích lũy học tập, rèn luyện còn có kinh nghiệm làm việc.

Mà tiến cử của Dịch Duy, có lúc còn tốt hơn tiến cử của gia học và quỹ tài trợ, cái này khiến cho các học sinh học viện, càng thêm mong chờ vào được danh sách Dịch Duy tiến cử.

Lúc Dịch Duy tiến hành lựa chọn, phương diện phải suy xét có rất nhiều, chỉ có những người của nhà họ Dịch, mặc kệ thích hợp hay không thích hợp, đều không thể nào vào được danh sách tiến cử của cậu. Cho nên chú họ kia của cậu bỗng nhiên muốn mời cơm cậu, dù không đi, cậu cũng biết họ tại sao muốn mời cơm cậu. Dịch Tuyên và Cố Hoành giải trừ hôn ước, mà cậu và Cố Nhạc Sán kết hôn sinh con, địa vị ở nhà họ Cố căn bản đã vững chắc, những người kia sẽ gió chiều nào theo chiều nấy, bây giờ khẳng định sẽ muốn nịnh nọt cậu, để cậu chăm sóc những đứa nhỏ của nhà họ Dịch. Cậu là loại người ghi thù nhất, sao có thể cho những người kia sắc mặt tốt.

Sau khi Dịch Duy tuyên bố danh sách tiến cử, vẫn không có tên họ của đứa nhỏ nhà họ Dịch.

Đến tối, trong đại sảnh nhà họ Dịch, ngồi đầy người.

“Em nói anh cả chị dâu cả, chúng em cũng đã nói tình hình rồi, hai anh chị nói gì đi chứ?”

“Các người muốn chúng tôi nói gì?” Triệu Trân nhìn họ nói: “Thái độ của Dịch Duy lẽ nào các người không rõ ràng sao? Nói với chúng tôi những cái này có tác dụng không?”

“Anh chị mới là cha mẹ ruột của Dịch Duy, không lẽ nào chỗ tốt đều để người nhà họ Mễ chiếm? Dù không vì chúng tôi, anh chị cũng nên vì công ty, nghĩ biện pháp làm tốt quan hệ với Dịch Duy.”

“Phải đó anh cả chị dâu cả, bây giờ không phải lúc cần mặt mũi, lúc nên tỏ ra yếu ớt phải tỏ ra yếu ớt, hơn nữa cha mẹ tỏ ra yếu ớt với con của mình, cũng không phải chuyện gì mất mặt.”

“Anh chị coi như Dịch Duy đang tức giận với anh chị, đi dỗ nó một chút là được.”

“Đúng rồi, mặc kệ là cách gì, phải thử một chút mới biết có tác dụng hay không.”

“Dù sao cũng là cha mẹ ruột, nó thật sự có thể máu lạnh đến mức mặc kệ các người sao? Cho dù nó thật sự không muốn có quan hệ gì với cái nhà này, nó cũng không thể không để ý dư luận bên ngoài chứ? Đến lúc đó người khác nói nó máu lạnh nhẫn tâm, không quan tâm cha mẹ đẻ, danh tiếng này lẽ nào dễ nghe?”

“Nó còn trẻ, có thể nghĩ không được nhiều như vậy, anh chị làm cha mẹ, phải nhắc nhở nó mới được.”

Họ anh một câu tôi một câu, vợ chồng Dịch Hồng và Triệu Trân từ đầu đến cuối chỉ là duy trì im lặng, không trả lời cái gì, nhưng thực ra mỗi một câu nói của họ, đều đã nói vào trong lòng bọn họ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.