Trịnh Long Vương lẳng lặng nhìn cậu con trai nhà họ Tô mỉm cười nắm lấy tay mình, ban đầu còn cứng đờ, dường như mất cả phản ứng, sau một lúc, trong mắt ông thoáng nước mắt, biểu cảm cũng trở nên vô cùng ôn hòa.
Vai ông hơi rung nhẹ, miệng lẩm bẩm câu “Được”, sau đó ngoãn ngoãn đi theo cậu con trai nhà họ Tô đi vào trong.
Những người Thủy hội đi theo ông nhiều năm, chỉ biết Đại đương gia tung hoành ngang dọc, hào khí anh hùng, dáng vẻ như này đã từng thấy bao giờ đâu cơ chứ? Tất cả đều ngỡ ngàng kinh ngạc, chung quanh lặng ngắt như tờ, không một tiếng động, vô số đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào hai người. Không ngờ, ông mới đi được vài bước, bỗng nhiên nghiêng người ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Mọi người đều giật mình hoảng sợ, nhào lên gọi Đại đương gia, toàn bộ đều trở nên hỗn loạn.
– Đại đương gia làm sao vậy!
Lão Yêu thấy Trịnh Long Vương hai mắt nhắm chặt thì vô cùng nôn nóng, hét to với Tô Tuyết Chí.
Tô Tuyết Chí phớt lờ y, yêu cầu mọi người tản ra. Vương Nê Thu vội đưa Trịnh Long Vương vào phòng, đặt nằm xuống theo dặn dò của cô, cô ngay lập tức tiến hành cấp cứu.
Mọi người thấy động tác của cô rất nhanh, vừa nhanh mà lại không hề rối loạn, ánh mắt bình tĩnh, cử chỉ thong thả, như có một lực lượng trấn an rất mạnh khó mà diễn tả được, tất cả đều không dám vi phạm yêu cầu của cô, đều đứng ở ngoài cửa nín thở chờ đợi.
Trịnh Long Vương vừa rồi đột ngột ngất xỉu, là bởi trong khoảnh khắc kia, sự mừng rỡ đến bất ngỡ, cảm giác mù mịt và không dám tin tưởng, tâm trạng lên xuống bất thường đều là bởi quá kϊƈɦ động mà gây nên, sau khi được cấp cứu thì đã tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra.
– Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!
– Đại đương gia tỉnh rồi!
Mọi người đứng ngoài phòng nhìn thấy thế thì đều xì xào kêu khẽ, thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Long Vương lẳng lặng nhìn con gái giả nam đang bận rộn trước giường mình, bấy giờ mới tin được sự thật đột nhiên rơi xuống này.
Đây là con gái mà Diệp thị đã sinh cho ông, là người mang huyết mạch duy nhất trong cuộc đời này của ông, nhưng cô lại không hề hận hay căm thù ông, không chỉ thế, cô còn muốn ông được sống, cho nên mới ngàn dặm xa xôi từ Thiên Thành trở về gấp gáp để cứu cái mạng già này của ông.
Trịnh Long Vương nghe theo đề nghị của cô, được cô cùng Vương Nê Thu đỡ lên nửa nằm nửa ngồi, tiếp theo lại chuẩn bị tiếp nhận một loạt kiểm tra sức khỏe mà cô làm cho mình. Cuối cùng, ông thấy cô lấy tai nghe bệnh ra, hơi cúi người xuống, cái đầu nhỏ xinh của cô nhích lại gần, chăm chú lắng nghe tiếng tim đập của ông.
Trịnh Long Vương cố hết sức nén sự xúc động muốn xoa đầu cô xuống.
Người đàn ông trung niên cả đời đi lại giang hồ, dù núi Thái Sơn có sập trước mặt cũng không biến đổi sắc mặt thì vào giờ khắc này cũng cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn.
Trịnh Long Vương sợ cảm xúc của mình biểu lộ ra quá rõ ràng làm dọa tới cô, lại lần nữa nhắm mắt lại, cố gắng bình ổn tâm tình.
Một lát sau, bên tai ông, giọng con gái lại lần nữa vang lên.
Cô đã làm xong kiểm tra bước đầu, đứng thẳng lên.
– Đại đương gia, cháu sẽ gắng hết sức mình để chữa trị cho bác. Việc trị liệu tiếp theo chắc bác sẽ phải cố chịu đựng. Cũng rất có khả năng…
Cô dừng lại.
Trịnh Long Vương mở mắt ra, thấy cô đang nghiêm túc nhìn mình chăm chú, trong ánh mắt như mang theo chút do dự, liền dùng ánh mắt ra hiệu cô tiếp tục nói.
Tô Tuyết Chí quay đầu lại, nhìn mọi người phía sau trong mắt toát lên sự hy vọng đang theo dõi mình, chậm rãi thở ra một hơi, tiếp tục nói:
– Cũng có khả năng, cháu cũng không thể chữa trị được, thậm chí, bởi sự trị liệu của cháu sẽ làm cho bác càng suy yếu hơn. Hơn nữa, không loại trừ khả năng xấu nhất…
Cô dừng lại.
Nhưng mọi người đều hiểu ý của cô.
Ngay tức khắc, bang chúng Thủy hội vốn đang nhẹ nhõm lại trở nên căng thẳng.
Tô Tuyết Chí không chỉ muốn nói như vậy mà thôi.
Nhưng thành thật mà nói, ngay cả khi khẳng định đó là viêm màng ngoài tim có mủ do nhiễm trùng đúng như cô đã suy đoán, nếu không có sự hỗ trợ của bất kỳ thiết bị y tế trực quan nào, tiếp theo còn phải đâm rút dịch, sau đó tiêm thuốc trị kháng khuẩn vào màng ngoài tim. Quan trọng nhất là, loại thuốc kháng sinh mà cô vừa lấy được từ phòng thí nghiệm vẫn chưa hề được kiểm chứng.
Toàn bộ đều mang theo nguy hiểm.
Hoặc là nói, đây chỉ là một thí nghiệm thực tế.
Cô sẽ hết sức cẩn thận, nhưng không dám bảo đảm kết quả sẽ như thế nào.
Theo lời nói của cô vừa dứt, bầu không khí lại trở nên căng thẳng, không một ai nói một cậu, chung quanh lặng ngắt như tờ.
Nhưng bầu không khí nặng nề này lại bất ngờ bị tiếng cười phá vỡ.
Trịnh Long Vương cười to, tiếng cười mang theo vài phần nghẹn ngào, nhưng lại ngập tràn hào khí và bình thản.
Ông nhìn con gái, ánh mắt sáng ngời, cười nói:
– Cậu không cần phải băn khoăn gì cả. Cậu tới đây rồi, tôi không còn tiếc nuối gì nữa.
Ông nói xong, đưa mắt nhìn bang chúng Thủy hội đang đứng trong ngoài, nét mặt chuyển sang nghiêm nghị.
– Các anh em nghe rõ lời tôi vừa nói không? Làm hết sức mình, nghe theo ý trời. Trêи dưới Thủy hội không một ai được phép bất kính với cậu ấy.
Ánh mắt ông uy nghiêm, giọng điệu lành lạnh.
Mọi người vẫn luôn tôn ông như thần mình, nghe thế, tất cả đều đáp lại vang dội.
Trịnh Long Vương lại quay sang Vương Nê Thu.
Vương Nê Thu nhìn cô gái nhỏ khá kiệm lời đứng bên cạnh, trong lòng tuy không dám ôm quá nhiều hy vọng, nhưng cũng vẫn mong cô có khả năng diệu thủ hồi xuân, thấy Trịnh Long Vương nhìn mình thì biết ý của ông, nói:
– Đại đương gia yên tâm.
Tây Nam bế tắc, Phủ thành Tự Phủ đến nay còn chưa có một bệnh viện tây y nào, chỉ có một phòng khám tây y, bác sĩ là người tốt nghiệp trường y của tỉnh, xem như là não.đàn anh của Tô Tuyết Chí, bình thường chỉ khám những bệnh vặt như nhức đầu, sốt chẳng hạn.
Lần này Tô Tuyết Chí trở về, ngoài mang theo thuốc thì cũng mang theo thiết bị điều trị quan trọng có thể dùng vào những lúc nào cần thiết, còn lại những thứ thiếu như nước muối sinh lý, thuốc khử trùng, thuốc gây tê… đều được liệt kê trong danh sách, phải nhờ người đến phòng khám lấy ngay.
Người của Thủy hội đã nhìn ra được Trịnh Long Vương có sự quan tâm trêи mức bình thường với cậu con trai nhà họ Tô này, chẳng những nghe theo cậu ấy răm rắp, thậm chí còn có cả sự lấy lòng và sự cẩn thận đối với thằng nhóc miệng còn hôi sữa này nữa.
Bởi thế, mỗi một câu nói của Tô thiếu gia đều trở thành khuôn vàng thước ngọc, người của Thủy hội đều răm rắp nghe theo, toàn lực phối hợp.
Cùng ngày, Tô Tuyết Chí dọn dẹp một phòng làm phòng trị liệu, sau khi đã tiêu độc hoàn toàn, cô đề nghị không cho phép người khác tùy tiện ra vào, sau đó, lại cẩn thận kiểm tra cơ thể cho Trịnh Long Vương, dặn dò ông tối nay nghỉ ngơi cho tốt, sau đó thì lên kế hoạch trị liệu và thử điều phối thuốc.
Bộn rộn cả buổi, bất giác trời đã tối xuống.
Tô Trung sai người về huyện báo cáo lại toàn bộ sự việc ngày hôm nay với bà chủ, ông thì ở lại với tiểu thư, nửa bước cũng không rời.
Trịnh Long Vương từ chỗ ông ta thì biết, con gái nửa đêm qua mới về đến nhà, cũng không hề nghỉ ngơi mà ngay trong đêm đi tới đây. Tối qua nửa đêm về sáng, cô chỉ chợp mắt một chút trêи xe ngựa, cả ngày hôm nay bận bịu liên tục, thấy cô vẫn còn đang tốn tâm tốn sức vì mình thì vô cùng xót xa, bèn bảo cô đi nghỉ ngơi.
Tô Trung liền đi hỏi tiểu thư tối nay nghỉ ở đâu.
Nhà họ Tô cũng có phân hiệu mở ở Phủ Thành, một nơi không nhỏ, có tiền đường, hậu phòng, là bất động sản của mình, ở đó dĩ nhiên không thành vấn đề.
– Nếu thiếu gia còn có việc muốn ở lại, vậy tôi chuyển hành lý của cậu trêи xe ngựa đến đó trước, xử lý xong, muộn chút quay lại đón cậu về nghỉ ngơi.
Tô Trung kiến nghị.
– Tôi thấy Tô thiếu gia ở lại đây đi. Đỡ phải đi đi lại lại, rất phiền.
Tô Trung vừa nói xong thì lão Yêu đã quyết định thay cô, lên tiếng luôn.
Tô Tuyết Chí dĩ nhiên hiểu ý tứ của y.
Người ta sợ mình đi rồi, nhỡ đâu buổi tối Trịnh Long Vương lại xảy ra chuyện thì sao.
Không chỉ có lão Yêu, những người còn lại cũng đồng quan điểm, chỉ muốn giữ rịt thiếu gia nhà họ Tô ở lại đây. Long Vương một ngày không đỡ, thì một ngày không thả đi.
Mọi người hùa theo lão Yêu sôi nôi giữ lại.
Vương Nê Thu cũng giữ cô lại.
– Chỗ chúng tôi có phòng trống, tôi cho người dọn dẹp và chuẩn bị chăn đệm cho cậu luôn. Nếu cậu có yêu cầu gì khác thì cứ nói với tôi là được. Thế được không?
Tô Tuyết Chí đang do dự, chợt nghe Trịnh Long Vương nói:
– Tôi không sao cả, cậu thoải mái mới là vấn đề.
Tô Tuyết Chí nhìn lại, thấy Trịnh Long Vương ngồi dựa trêи giường đang nhìn mình, trong mắt đầy sự dịu dàng, không che giấu được sự yêu thương trong đó, trong lòng cô thấy ấm áp, ngay lập tức quyết định, quay sang nói với Tô Trung.
– Cháu sẽ ở lại đây ạ, như thế càng tiện hơn. Làm phiền chú mang hành lý vào giúp cháu.
Nói xong lại nói với Vương Nê Thu.
– Làm phiền Tam đương gia rồi ạ.
Vương Nê Thu biết Trịnh Long Vương vai sắt gánh trách nhiệm, giang hồ đề đao, thời gian cả đời đều là bôn ba, cùng với Diệp thị chỉ có duyên mà không phận, mấy chục năm nay chỉ có thể quan tâm từ xa mà thôi.
Người ngoài kính ông như thần mình, nhưng với bản thân ông mà nói, không có nhiều niềm vui đáng nói trong cuộc đời này. Nếu có, thì là trách nhiệm và đạo nghĩa mà ông không thể rời bỏ mà thôi.
Hiện tại con gái đột nhiên đến đây, còn biểu lộ sự thân thiết với ông. Vương Nê Thu đoán trong lòng Đại đương gia chắc chắn hy vọng con gái có thể ở lại bầu bạn bên mình, cho nên vừa rồi mới theo mọi người ra sức giữ lại. Lúc này thấy cô đồng ý thì vội nhìn sang ông.
Quả đúng như thế, trêи mặt Đại đương gia tuy không có biểu lộ gì mấy nhưng không tiếp tục khuyên cô đi nữa.
Vương Nê Thu vô cùng cảm kϊƈɦ cô gái nhỏ này, vội nói:
– Thiếu gia khách sáo quá rồi, chúng tôi nên làm mà.
Nói xong ông ấy gọi người đi theo Tô Trung đi lấy hành lý.
Mọi việc thống nhất như thế, màn đêm vừa buông, Tô Tuyết Chí ở lại tổng đường Thủy hội, bầu bạn bên Trịnh Long Vương.
Bên này khi cô đang cống hiến cho y học, thì chiến sự Nam Bắc xảy ra giữa Hoàng Hoài Lưỡng Hà cũng đã liên tục hơn ba tháng, bắt đầu bước vào giai đoạn kết thúc.
Sau mấy trận đánh, quân phương Bắc tiến công vững chắc, quân phương nam đại bại, cuối tháng 6 bị siết chặt vào khu vực giao giới ba tỉnh Sơn Đông, Hà Nam, Giang Tô.
Lục Hoành Đạt không cam lòng bị thua, lợi dụng địa hình cùng lũ mùa hè của sông Hoàng Hà mà tử thủ tại Cố Khẩu phụ cận Cù Long mương, có tên gọi là Du Quan, tạm thời có thể nghỉ ngơi, sau đó lại một lần nữa chỉnh đốn quân đội tại Từ Châu, Vĩnh Thành, chuẩn bị một lần nữa phản kϊƈɦ. Bắc quân trú đóng tại phụ cận Ngu Thành, nghỉ ngơi chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị một trận cuối cùng để kết thúc chiến sự.
Một ngày bình thường như mọi ngày vào đầu tháng bảy, hai bên gặp nhau tại Lưu Gia Khẩu, triển khai trận chiến cuối cùng.
Vương Đình Chi không tham gia trận chiến này.
Trêи thực tế, mấy tháng qua, anh ta vẫn luôn không chính thức gia nhập cuộc chiến, chỉ có mấy lần giao đấu đều dùng phương thức nhập sườn ứng phó, dẫn đội diệt đuôi kết thúc mà thôi.
Đây là sắp xếp của Hạ Hán Chử.
Hạ Hán Chử không nói rõ nhưng ai cũng đều biết, bởi sự an toàn cho anh ta nên mới sắp xếp như vậy.
Trận chiến này cũng như thế.
Cách hàng chục km, tiếng pháo gầm rú phát ra từ cuộc giao tranh ác liệt tại Lưu Gia khẩu vọng vào trong tai. Mà anh ta lại mang theo mấy doanh binh mã thủ tại nơi này, nhàn rỗi ăn không ngồi rồi.
Bởi nhiệm vụ của họ là đánh chặn một trong những đường lui phía sau dẫn đến Lưu Gia Khẩu và ngăn chặn quân đội phía nam đánh lén.
Quan binh của mấy doanh này đều là thân quân của Đồng Quốc Phong, cậu của Vương Đình Chi, trong đó có người từng gây rối tại lễ duyệt binh năm ngoái.
Nhưng hiện tại, đối với sự sắp xếp như này, binh lính từ trêи xuống dưới không một ai cảm thấy bất mãn gì cả.
Một bên là quân đội của Tổng thống Tào, một bên là quân đội của Lục Hoành Đạt, không hề có liên quan trực tiếp đến lợi và hại của họ cả. Không cần mạo hiểm, chờ hai bên đánh nhau xong, họ phủi ʍôиɠ quay về cũng là một chuyện tốt.
Trận chiến tại Lục Gia Khẩu đã bắt đầu từ ngày hôm qua, qua một đêm, đánh tới hiện tại vẫn còn chưa kết thúc.
Giữa trưa, quan binh nổi lửa nấu cơm bên bãi đất hoang, vừa nghị luận về cuộc chiến, vừa nói đến tin tức truyền đến mới nhất về tiền tuyến vào sáng nay.
Lục Hoành Đạt vì trận chiến này mà đã âm thầm vay 30 vạn đồng bạc từ người Nhật Bản, mua một loại lựu đạn pháo mới nhất ở Châu Âu.
Loại lựu đạn pháo này rất đắt, nhưng hiệu suất của nó là tuyệt vời, không chỉ có khả năng di chuyển trêи núi cực tốt, mà còn là loại lựu đạn pháo có tầm bắn xa nhất hiện nay, với tầm bắn chính xác gần mười km.
Hiện nay, các binh doanh pháo binh của tất cả các quân chủng đều được trang bị đại liên, tầm bắn thường chỉ từ 5 đến 6 km.
Vào mấy ngày trước, lựu đạn pháo của Lục Hoành Đạt cuối cùng cũng tới nơi, cho nên ông ta không hề sợ chút nào, hôm qua chủ động tấn công Lưu Gia Khẩu, dựa vào uy lực của lựu đạn pháo mà oanh tạc trêи trận địa.
Hỏa lực của quân miền Bắc bị đàn áp và lâm vào thế bất lợi, tình hình rất đáng lo ngại.
Vương Đình Chi lấy tay làm gối, trêи quân phục đã cởi mấy cúc áo, thắt lưng cũng không thắt, ném sang một bên, tóc tai rối tung, nằm nửa trong lều trại, nghe tiếng nghị luận của binh lính bên ngoài, hai mắt nhắm lại như đã ngủ.
Một tham mưu chạy xông vào lều trại.
Vương Đình Chi mở mắt ra, ngồi phắt dậy, hỏi:
– Thế nào rồi?
Tham mưu nói:
– Thiếu soái đoán không sai. Quân đội không xuất hiện, không phải không tới, mà là biết chúng ta trú đóng ở đây, biết không làm gì được cho nên đã vòng đi đường xa, ngày hôm qua đã đến tây lộ, chiến đấu với quân đội đang canh giữ ở đó.
– Tình hình chiến đấu như nào?
Tham mưu lắc đầu:
– Họ người đông, ít nhất là một Lữ. Người phái đi về báo, bên kia sắp không thủ được rồi. Nếu bị phá, đoán chừng là chạng vạng sẽ đến Lưu Gia Khẩu.
Quân đội này của Lục Hoành Đạt một khi mà đến phía sau Lưu gia Khẩu, cùng tiền tuyến hai mặt giáp công, không nghi ngờ gì nữa sẽ đè bẹp quân đội miền Bắc vốn không có ưu thế về hỏa lực.
– Đã báo cho anh Tư tôi đã biết chưa?
– Vừa rồi bộ đàm được kết nối với trụ sở, chưa kịp gửi thì đột ngột bị ngắt. Có lẽ là bị đạn pháo bên kia bắn trúng.
Vương Đình Chi ra khỏi lều trại, trèo lên một chỗ cao nhìn về hướng Lưu Gia khẩu, đứng rất lâu không nhúc nhích.
Quan binh bên cạnh không biết anh ta muốn làm gì, dần dần ngừng nghị luận, nhìn anh ta.
Đột nhiên, nơi xa phát ra một tiếng nổ rất lớn.
Tiếng nổ vang này như sấm dậy dưới nền đất, cự long quay cuồng, rít gào, âm thanh trầm đục dọc theo mặt đất chạy thẳng tới, truyền tới sơn cốc và khe rãnh phụ cận, khoảng cách xa như thế, nhưng tiếng vang lại vẫn chấn động rất mạnh.
Binh lính đều bị tiếng nổ này làm cho kinh hãi, tất cả đều đứng lên, nhìn tiền tuyến nơi xa, trêи mặt mang theo sự hoảng sợ nghi ngờ, lại xì xào bàn tán.
Vương Đình Chi nhìn chằm chằm hướng Lưu Gia khẩu, mí mắt nảy lên, lòng bàn tay chậm rãi siết chặt, đột nhiên, anh ta xoay người, từ gò cao nhảy xuống, trở lại trong lều, ra lệnh với tham mưu:
– Lập tức chỉnh hợp quân đội, dùng tốc độ cao nhất chạy đến Tây lộ, ngăn cản họ hội hợp.
Tham mưu kinh hãi, thấy Vương Đình Chi nói xong bắt đầu mặc quần áo cài cúc đeo thắt lưng đàng hoàng thì sực tỉnh, ra sức khuyên can:
– Thiếu soái, cậu đi thật à? Họ là một Lữ đó, mà chúng ta mới chỉ là một Đoàn. Huống chi, nhiệm vụ của chúng ta là thủ con đường này, Tây Nam lộ không thuộc quản lý của chúng ta. Xong việc chúng ta cứ nói không biết. Hơn nữa…
Tham mưu cắn răng hạ thấp giọng:
– Hai quân Nam Bắc đánh càng hăng, thương vong càng nặng nề, đối với chúng ta chưa chắc không phải chuyện tốt…
Vương Đình Chi mặt tím lại vì giận.
– Chuyện tốt cái mợ. Mẹ nó, không cần ai hết, ông tự dẫn người qua đó.
Anh ta đẩy tham mưu đang ngăn mình ra, cầm bao súng, vén mành lều lên đi ra ngoài.
Hết chương 138