Tỉnh thành đất Xuyên, Diệp Nhữ Xuyên đang chờ cháu gái trở về để cùng đi xem xưởng thuốc, không ngờ lại có việc xảy ra.
Đầu tuần ông nhận được điện báo cô gửi về, nói là bên kia tạm thời có việc không thể về ngay được, bảo cậu đi xem trước hộ cô, đợi rảnh rỗi cô sẽ trở về, thời gian cụ thể cô sẽ báo lại sau.
Cháu gái ngoại có việc nhờ giúp, Diệp Nhữ Xuyên dù bận đến mấy cũng sẽ đặt lên vị trí hàng đầu.
Mấy ngày trước ông đã bỏ hết các công việc mà chạy đến đây, xử lý cơ bản mọi việc, hôm nay liền đến một quán ăn lâu đời nổi tiếng nhất tỉnh lỵ dùng bữa tối với ông chủ xưởng dược họ Bạch.
Đang là giờ cơm tối, trong quán đã đầy khách.
Phòng riêng ở trên lầu, là phải được đặt từ sớm.
Ông chủ Bạch đang lo xưởng thuốc sắp phá sản đóng cửa, bỗng nhiên có người nhìn trúng, người ta lại là Diệp Nhữ Xuyên, nhân vật lớn tại bản địa, Hội trưởng nghiệp đoàn dược liệu, là người làm ăn nghiêm chỉnh, rất đáng tin cậy, cho nên trên bữa cơm hết sức lấy lòng ông.
Diệp Nhữ Xuyên uống nhiều mấy chén, người đến độ tuổi nhất định thể chất càng kém, uống một chút là đã buồn đi vệ sinh, vì thế bèn đi ra đi vệ sinh.
Lúc đi qua một phòng riêng ngay cạnh, cửa phòng ăn riêng đó đóng không chặt, ông nghe được tiếng nói tiếng cười từ bên trong vọng ra.
Giọng này vừa thô vừa khàn, không khác gì giọng vịt đực rơi vào trong tai Diệp Nhữ Xuyên, ông liền giật cả mình, sự khó chịu căng cứng ở bụng do uống rượu liền biến mất.
Tuân Đại Thọ? Kẻ trước đó vì tranh giành chức vị Hội trưởng mà câu kết với thổ phỉ suýt nữa thì lấy mạng mình đây!
Từ sau chuyện đó vào năm ngoái, Tuân Đại Thọ chắc cũng biết quan hệ thân thích giữa nhà ông với Hạ Hán Chử mà thu lại vẻ kiêu căng, co đầu rụt cổ không dám làm gì nữa.
Về sau nữa, Lục Hoành Đạt chết rồi, chống lưng cho Tuân Đại Thọ và quan chức cấp cao dựa vào thế lực của Lục Hoành Đạt tại tỉnh thành cũng theo đó mà sụp đổ, Tuân Đại Thọ liền hoàn toàn im tiếng biệt tích.
Diệp Nhữ Xuyên một thời gian dài chưa gặp kẻ tử thù này, nghe nói lão ta về quê cũ, không ngờ bây giờ lại trở về rồi à?
Diệp Nhữ Xuyên ngay tức khắc cảm thấy có chuyện, dừng bước, cẩn thận qua khe cửa nhìn vào trong, thoáng thấy một người đàn ông trung niên gầy gò, râu quai nón ngồi trên ghế chính đối diện.
Ông bởi kiêm chức Hội trưởng nghiệp đoàn, thường xuyên ra vào mấy cơ quan nhà nước cho nên nhận ra người này, chính là em trai ruột của Lâm Năng Văn, cục trưởng Cục thuế tỉnh, tên là Lâm Năng Vũ.
Tiết Đạo Phúc vì nuôi quân, chấn nhiếp các thế lực khác nhau, sau khi làm tỉnh trưởng thì nghĩ cách khống chế địa bàn mình nắm trong tay, cho sưu cao thuế nặng, mà cục thuế này chính là công cụ để lão ta vơ vét của cải.
Lâm Năng Văn này tuy là cục trưởng cục thuế nhưng việc duy nhất làm chính là nghĩ cách kiếm tiền cho Tiết Đạo Phúc, ăn người không nhả xương, mà em trai ông ta Lâm Năng Vũ cũng là tướng tài đắc lực của ông ta.
Từ lúc nào Tuân Đại Thọ qua lại với hạng người này vậy?
– …Cảm ơn ngài tiến cử, ngài chính là cha mẹ tái sinh của tôi….
Tuân Đại Thọ nịnh bợ không chút xấu hổ.
Đúng lúc này, một người đàn ông vệ sĩ mặc trang phục áo dài đen từ nhà vệ sinh đi ra đang loạng choạng đi về bên này.
Diệp Nhữ Xuyên không dám ở lại, cúi đầu đi tiếp, nhưng dựa vào trực giác biết có chuyện lớn, buồn đi vệ sinh đến mấy cũng kệ đã, nhìn thấy một nhân viên phục vụ khăn trắng vắt trên tay đứng ở cuối hành lang chờ khách gọi phục vụ, liền đi tới, ra hiệu cậu ta đến gần.
Ông là khách quen ở đây, cậu nhân viên này cũng biết ông, liền đi theo tới khom người chào:
– Diệp lão gia có gì dặn dò ạ?
Diệp Nhữ Xuyên gọi cậu ta tới gần chút, giúp mình nghe xem khách trong phòng riêng kia đang nói những gì.
Cậu nhân viên này không biết Lâm Năng Vũ, nhưng nhận ra Tuân Đại Thọ, biết không phải là loại lương thiện, lộ vẻ khó xử.
Diệp Nhữ Xuyên lấy ra hai đồng đại dương, nhét vào tay cậu ta.
– Nếu nghe được tin hữu dụng, tôi trả thêm hai đồng nữa.
Trả tiền thưởng nhiều ắt có người can đảm.
Cậu nhân viên mắt sáng lên, nhận tiền, gật đầu định đi.
Diệp Nhữ Xuyên giữ lại dặn:
– Cẩn thận, đừng để bị bắt gặp.
– Ngài yên tâm ạ, việc này cháu biết.
Cậu nhân viên phục vụ vắt khăn lên vai, bưng khay bánh ngọt và hạt dưa đi đến bên người đàn ông cao to đang canh giữ ở cửa phòng riêng kia, nói vất vả rồi, đưa đồ xong, còn nói mình lúc trước có học xem tướng, thấy anh ta tướng mạo bất phàm, ngày sau ắt thành đạt, bảo anh ta tương lai có phát đạt thì nhớ dẫn theo các anh em đến hỗ trợ việc làm ăn của quán.
Đêm hôm khuya khoắt, người khác đều đang ăn uống, bản thân mình thì bụng trống đói dán cả vào lưng canh giữ ở bên ngoài, cả bụng toàn nước trà, bảo tiêu đang ôm một bụng bất mãn, bắt gặp cậu nhân viên này thức thời, lại biết nịnh bợ mình thì vui hẳn lên.
Cậu nhân viên bê một cái ghế băng đến, lau lau, mời anh ta ngồi.
Bảo tiêu biết người bên trong còn chưa ăn uống xong liền ngồi xuống, cậu nhân viên khom lưng hầu ở một bên, thì thầm nói muốn xem tay cho anh ta.
Bảo tiêu đưa tay ra.
Lâm Năng Vũ tìm Tuân Đại Thọ, là mang đến cho ông ta một tờ ủy nhiệm, bổ nhiệm ông làm ủy viên thanh tra thuế địa phương của chính quyền tỉnh.
Tuân Đại Thọ nói một đống những lời bày tỏ trung thành xong, lại nghe Lâm Năng Vũ nói địa phương phái ông ta đi là Tự Phủ thì lộ vẻ khó xử:
– …Ngài cũng biết bên đó là địa bàn của Trịnh Long Vương, đi Tự phủ để tăng thuế, tôi sợ là hơi khó khăn…
Lâm Năng Vũ hừ lạnh: – Tỉnh trưởng Tiết lớn hay là Trịnh Long Vương lớn? Nói thật với anh, chuyến đi này để hạ bệ Trịnh Long Vương! Anh không dám thì khác có người làm.
Nói xong thu tờ ủy nhiệm trên bàn đi, đứng lên định bỏ đi.
Tuân Đại Thọ dù vẫn còn một số thủ hạ, nhưng hậu trường lớn nhất đã đổ, vốn cho rằng cuộc đời chấm hết rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Nhữ Xuyên nhảy nhót trên đầu mình, không ngờ đột nhiên lại có cơ hội chuyển mình, chả khác gì miếng bánh từ trên trời rớt xuống.
Nếu bỏ lỡ cơ hội này, chỉ sợ sau này không còn cơ hội xoay chuyển nữa.
Hơn nữa, Lâm Vũ Năng cũng vừa nói rõ chính là muốn hạ bệ Trịnh Long Vương.
Có Tỉnh trưởng Tiết làm chỗ dựa, mình sợ đếch gì chứ?
Ông ta túm lấy Lâm Năng Vũ, đổi giọng:
– Ngài yên tâm, đợi đến Tự phủ, dù đất nơi đó có làm bằng sắt, tôi cũng sẽ đào tung nó lên.
Lúc này trên mặt Lâm Năng Vũ mới cười, ngồi xuống lại.
Hai người bàn bạc kế hoạch hành động.
Tuân Đại Thọ đề nghị mua chuộc những đối thủ bao lâu nay bị Trịnh Long Vương chế trụ không dám động, tìm lão Yêu tính cách nóng vội hấp tấp nhất của Thủy hội, giết chết, nhân cơ hội bắt hết những cốt cán các phân hội, dùng cái này uy hiếp Trịnh Long Vương.
Lâm Năng Vũ rất tán thành.
Nhưng Trịnh Long Vương uy vọng còn đó, Tuân Đại Thọ miệng thì nói vậy nhưng trong lòng vẫn còn bồn chồn.
– Tôi có chút lo lắng, bang chúng dưới tay lão ấy nghe nói hơn vạn, chỉ riêng dân đoàn chứ không nói đến Thủy hộ đều tôn thờ lão ấy.
Nhỡ đâu sự việc làm lớn, bọn chúng kích động dân làm loạn, cục diện sợ là khó xử lý hay không…
Lâm Năng Vũ cười lạnh, – Mục tiêu của Tỉnh trưởng Tiết là thống nhất toàn Xuyên, Tự phủ này dựa vào đâu mà sống ngoài pháp luật, nghe theo hiệu lệnh của kẻ giang hồ hả? Đây chính là nơi đầu tiên phải khống chế, giết gà dọa khỉ, trả nó về đúng nghĩa của nó.
Anh nghĩ mười vạn quân đội của Tỉnh trưởng Tiết là ăn chay à? Bọn chúng dám kích động dân chúng làm loạn, bên này cầu còn không được, vừa vặn điều động quân đội vây quét, lấy cái đầu của lão ấy.
Muốn xem Long Vương gì kia lợi hại, hay là mười vạn khẩu súng trong tay tỉnh trưởng Tiết lợi hại!
– Được.
Tôi sẽ toàn lực ứng phó, dốc mình làm việc!
…
Cậu nhân viên phục vụ chạy về gọi Diệp Nhữ Xuyên đang chờ trong phòng riêng đi ra, đến chỗ vắng vẻ, nói lại nội dung câu chuyện đã nghe được.
Diệp Nhữ Xuyên hoảng sợ, định đi ngay, bỗng sực nhớ ra liền dừng lại, tạy chạm vào túi tiền bên hông.
Cậu phục vụ biết ông và Thủy hội có qua lại làm ăn, đẩy tay ông:
– Ngài muốn đi báo tin phải không ạ? Nhanh đi đi.
Cháu cũng không cần tiền thưởng đâu! Cả nhà cháu quê gốc là Tự Phủ, dựa vào nước mà sống, bao nhiêu năm nay đều dựa vào Trịnh Long Vương mà mới yên ổn.
Cháu lấy tiền của ngài, cháu còn là người không?
Diệp Nhữ Xuyên kêu lên hai tiếng vội vã trở lại, cơm cũng không buồn ăn nữa, tìm lý do nói tạm thời có việc gấp, từ biệt ông chủ xưởng thuốc.
Về rồi, ngay đêm đó thuê hai xe ngựa kéo, ngay trong đêm xuất phát đi Tự Phủ.
Cả chặng đường bôn ba, cuối cùng tối ngày thứ ba đã tới Phủ thành, tìm đến trụ sở chính của Thủy hội.
Vừa đến gần trụ sở Thủy hội đã bị một người không biết từ đâu đi ra chặn lại, ông liền vội báo tên mình.
Người kia nhận đèn lồng trong tay đồng bạn lắc lắc trước mặt Diệp Nhữ Xuyên, nhận ra ông thì vội nhường đường, xin lỗi liên tục, hỏi ông có chuyện gì.
Diệp Nhữ Xuyên nói có chuyện gấp cần gặp Tam đương gia.
Người kia dẫn ông đến cửa Thủy hội, bảo ông chờ một lát, sau đó báo với người bên trong một tiếng.
Chốc lát sau, Vương Nê Thu đi ra, nghe Diệp Nhữ Xuyên kể lại sự việc mà ngày đó nghe được ở quán cơm, vội cảm ơn ông, rồi mời ông vào nghỉ ngơi.
Diệp Nhữ Xuyên biết đây là lời mời khách sáo, lập tức xua tay:
– Không cần không cần, Tam đương gia tranh thủ đi làm việc đi, tôi đến để nhắc nhở thôi.
Tôi sẽ nghỉ một đêm ở nơi này, sáng ngày mai sẽ đến chỗ em gái tôi luôn.
Vương Nê Thu biết ông có chỗ ở tại Phủ Thành, không khách sáo nữa, vội vã đi vào trong.
Đã muộn thế này rồi, mượn ánh sáng của đèn dầu, Trịnh Long Vương còn đang ngồi bên bàn viết gì đó.
Lần trước ông đại nạn không chết, nhưng sau khi khỏi bệnh thì sức khỏe dường như bị ảnh hưởng nhiều, không còn cứng cỏi như trước đây nữa, thường sẽ bị ho, bây giờ còn đang điều dưỡng.
Nếu như là bình thường, đã muộn như này chắc chắn sẽ khuyên ông đi nghỉ ngơi, nhưng hiện tại Vương Nê Thu cũng không lo được cái này, ngay lập tức báo lại tin tức vừa nhận được.
Trịnh Long Vương chậm rãi buông bút xuống, đứng lên đi đến trước cửa sổ, đẩy một cánh cửa sổ ra, đứng nhìn bên ngoài, bóng lưng cứng ngắc.
Vương Nê Thu biết ông đang suy nghĩ, không dám làm nhiễu loạn, chỉ nín thở đứng bên chờ đợi.
Nửa tháng trước, bọn họ bắt được một gián điệp đáng ngờ, trải qua thẩm vấn, gã đó khai ra kẻ sai khiến mình, lại tiếp tục điều tra tìm hiểu, ngay mấy ngày trước, đã điều tra được mối quan hệ cuối cùng, rơi trên đầu Đồng Quốc Phong.
Đồng Quốc Phong là ai, Vương Nê Thu quá biết rõ.
Chuyện này đã làm ông ấy bị chấn động lớn, mấy ngày này ông vẫn luôn lo lắng, luôn cảm thấy sau đó sẽ còn có chuyện xảy ra nữa.
Một lát sau, Trịnh Long Vương quay đầu lại, bảo Vương Nê Thu lập tức phái người thông tri lão Yêu.
– Đi nói cho chú ấy biết, lời nói của anh buộc phải nghe.
Bất kể gặp phải người nào, bất kể gặp phải khiêu khích gì đều không được tự xử lý mà cần phải báo cáo anh ngay lập tức.
Đồng thời phái thêm người giám thị những kẻ kia, tận lực phòng ngừa xung đột.
Vương Nê Thu xác nhận, ngập ngừng một chút, cắn răng nói:
– Hiện tại đã rõ rồi, Tiết Đạo Phúc kia nghe lệnh mà tới để gây bất lợi cho chúng ta.
Y có chủ tâm nhắm vào chúng ta, có kế hoạch sẵn rồi, chúng ta tránh được mùng một không tránh được mười lăm, cũng không thể đề phòng mãi được.
Huống chi bang chúng ngày thường đều có nghề nghiệp, phải nuôi cả nhà lớn nhỏ, mười ngày nửa tháng còn tốt, thời gian dài, không thể không tìm cách khác.
– Ý em là, chúng ta những năm này cũng không phải chỉ biết làm ăn buôn bán, bang chúng đều có thao luyện, cần thiết thì…
Trịnh Long Vương ho khan, nét mặt lộ vẻ đau đớn.
Vương Nê Thu vội dừng lại, hỏi ông tối nay đã uống thuốc chưa.
Trịnh Long Vương không trả lời, chỉ đi trở lại trước cái bàn cũ kỹ đầy vết cắt ngang dọc, ngồi xuống, cầm bút lên chấm mức, tiếp tục viết.
Vương Nê Thu nhìn bóng lưng thẳng tắp ngồi dưới ánh đèn lờ mờ, không còn dám quấy rầy nữa, đành phải lui ra ngoài gấp rút đi sắp xếp mọi việc.
Hết chương 175.