Đằng trước khách sạn đang tổ chức hôn lễ, bầu không khí cũng đang đến hồi cao trào nhất của tối nay.
Nhưng so sánh với cô dâu mới luôn cười ngượng ngùng xấu hổ thỉnh thoảng lại len lén nhìn người bên cạnh thì biểu hiện của chú rể tối nay lại có hơi bất thường rất không được tự nhiên.
Từ lúc bắt đầu có mặt ở sân khấu hôn lễ, trên mặt công tử nhà họ Vương không hề có nụ cười nào, yên lặng ít nói, ánh mắt lạnh nhạt, thần hồn rời rạc như con rối, dựa theo yêu cầu của người chủ trì hôn lễ mà làm việc mình nên làm mà thôi.
Nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như thế khó tránh khỏi bị chú ý đến, thậm chí còn lấn át sự chú ý của khách mời dành cho cô dâu.
Đến sau đó, một số người ngồi xa hơn thậm chí còn rỉ tai nhau ngay tại bàn tiệc về sự khác lạ của chú rể tối nay.
Người của nhà họ Trần dĩ nhiên cũng nhìn ra được cảm xúc của cậu con trai nhà họ Vương không tốt, trước mắt bao người, khó tránh khỏi thấy mặt mũi bị mất hết.
Đã là thông gia với nhau, Vương phu nhân dĩ nhiên cũng không muốn xuất hiện những lời xì xào đàm tiếu, mấy lần dùng ánh mắt ám chỉ con trai bảo anh ta biểu hiện vui vẻ lên một chút, bắt gặp con trai chẳng chút phản ứng nào cả, trong lòng sốt ruột, phát hiện ông chồng mình dường như cũng nhận ra được, ánh mắt nhìn con trai đang ủ dột, nhíu mày lại khó mà phát hiện.
Vương phu nhân biết chồng không vui, bèn quay đầu đi tìm em trai mình, đánh mắt với y.
Đồng Quốc Phong hiểu ý, tận dụng thời gian tạm nghỉ đi lên, lấy thân phận người cậu dẫn chú rể tạm thời rút lui nghỉ ngơi.
Vừa đi ra, y đã kéo Vương Đình Chi đến chỗ vắng vẻ, đi vào một gian phòng nghỉ, vừa đóng cửa lại nửa trách cứ nửa khuyên bảo ngay.
– Đình Chi à cháu bị làm sao thế? Trước đó không phải đang rất tốt à? Bố cháu đang rất vui cho cháu đấy.
Tối nay đông khách như thế, là ngày vui lớn, sao thái độ của cháu lại như vậy? Có chú rể nào như cháu không hả? Dù là không nể mặt nhà họ Trần thì cũng phải nghĩ cho bố cháu chứ.
Chú ý ảnh hưởng, đừng gây ra những nghi ngờ gì cả, làm bố cháu không vui.
Đáy mắt Vương Đình Chi đầy sợi tơ máu, như được phủ một tầng vải màu đỏ nhạt, kéo cà vạt ghim trên cổ ra, hít thở một cái, nhìn cậu của mình.
– Đính hôn, từ hôn, hiện tại lại kết hôn.
Cháu chẳng phải kết hôn cho mình, cháu là cưới vị tiểu thư Trần gia kia cho các người.
Như thế, các người còn không hài lòng à?
Trên bàn có bình rượu tây, anh đi cầm lên bật nắp gỗ ra, cũng không lấy cốc mà giơ thẳng cổ chai lên, ngửa cổ, rót mấy ngụm vào họng.
Uống quá nhanh mà bị sặc, anh ta ho sặc liên hồi.
Đồng Quốc Phong đi lên vỗ lưng cho anh ta.
Vương Đình Chi ho mấy lần, hất tay Đồng Quốc Phong ra, chậm rãi đứng thẳng người, lại nhìn cậu mình, khóe miệng giật giật, bày ra một nụ cười.
– Muốn cháu làm thế này phải không? Cậu nhìn cho rõ, đợi lát nữa cháu sẽ làm thế đỡ các người lại không hài lòng.
Đồng Quốc Phong thấy con mắt anh ta đỏ ửng, dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, người cũng như hơi say, biết tình tình cháu trai mình, lo thật sự làm cháu mình giận thật mà bỏ đi khỏi đây.
Y giật lấy bình rượu từ tay cháu mình, lại khuyên nữa, lần này thì đổi giọng, gần như là năn nỉ, đơn giản là lấy đại cục làm trọng, bố cháu cũng không dễ chịu.
Vương Đình Chi lộ rõ sự mệt mỏi trên nét mặt, không nói thêm gì nữa, vuốt vuốt trán, vòng qua Đồng Quốc Phong ngăn đường mình, đi ra ngoài.
Tô Tuyết Chí đi qua sảnh trước của khách sạn một cách suôn sẻ, bỏ hết những ồn ào náo động lại phía sau, đụng phải Phó Tư đúng lúc từ nhà vệ sinh đi ra.
Bình thường gặp đồng nghiệp, lại rất thân thiết, Phó Tư lại đúng lúc chính diện đi đến, Tô Tuyết Chí vẫn làm như không thấy.
Trong khách sạn sang trọng tối nay, chỗ nào cũng có thể bắt gặp phụ nữ ăn mặc sang trọng đẹp đẽ.
Đi đến gần, Tô Tuyết Chí nghe thấy anh ta đang trò chuyện với người bạn đi cùng.
– …Nghe nói chú rể rất bất mãn với hôn sự này thì phải? Vừa nãy tôi thấy mọi người đều đang nói cái này.
Anh có biết nội tình không?
Bạn anh ta thấp giọng hỏi.
– Không quan tâm, chuyện chẳng liên quan mình.
Chúng ta đừng nhiều chuyện…
Ánh mắt Phó Tư nhìn phía đối diện, cuối cùng cũng để ý đến cô gái trẻ tuổi này, ánh mắt bị thu hút bởi đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ dưới tấm mạng che, dừng bước một chút, ngay sau đó lại đi tiếp.
Nơi này cách cửa sau khách sạn không xa.
Đi thêm mấy chục mét nữa là đi hết đoạn hành lang này, rẽ sang bên phải là đến rồi.
Để tránh bị người ta chú ý đến, Tô Tuyết Chí cũng không dám đi quá nhanh, chỉ hơi gấp bước chân một chút, không ngờ đúng lúc này, chếch đối diện, cách cô chưa đến mười mét, cửa một phòng chờ đột nhiên mở ra từ bên trong, một người đi ra.
Quả tim Tô Tuyết Chí nảy lên một cái.
Là Vương Đình Chi!
Chỉ thấy anh ta hai tay đút túi, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, từ bên trong bước ra đi về đằng trước.
– Từ đã, cà vạt của cháu!
Đồng Quốc Phong đuổi theo, tự thay chỉnh cà vạt cho cháu mình.
Vương Đình Chi dừng bước, thần sắc mấy phần hững hờ, mấy phần không kiên nhẫn.
Anh ta ngoảnh mặt sang, đợi việc chỉnh sửa xong, trong tầm mắt xuất hiện một cô gái trẻ mặc một chiếc váy dài với mái tóc xoăn.
Hẳn là một tiểu thư rất trẻ trung, mặc bộ váy tím, những lọn tóc làm cẩn thận được giữ lại bằng một chiếc mũ có mạng che mặt mỏng màu tím nhạt rất phù hợp với chiếc váy.
Vóc dáng có lồi có lõm, eo mảnh bằng một nắm tay.
Cô gái đi giày cao gót, nhịp bước không gấp cũng không chậm, nhẹ nhàng mà ưu nhã, tư thái cao quý, có những tiếng lách cách nhịp nhàng khi gót chân rơi xuống, trong ánh sáng của ngọn đèn trên cao trong hành lang, làn váy khẽ lay động như sóng nước, lại giống như một đóa hoa đang nở rộ.
Kinh sư hào môn đông đảo, không thiếu những tiểu thư vừa ưu nhã vừa cao quý hiện đại như này.
Vương Đình Chi đã quá quen thuộc rồi.
Ánh mắt anh ta lạnh lùng, thờ ơ nhìn lướt qua đối phương, thấy gặp Đồng Quốc Phong hãy còn đang sửa cà vạt cho mình, không kiên nhẫn tự mình sửa, sau đó bước đi, lướt qua đối phương.
Đi vài bước, bỗng nhiên, trong lòng Vương Đình Chi lướt qua một loại cảm giác khác thường.
Nhưng anh ta lại không nói rõ đó là cảm giác gì.
Chần chừ một chút, anh ta dừng bước quay đầu lại, thấy cô gái kia đã đi đến hết hành lang, rẽ một cái.
Làn váy tím lay động một chút, bóng người biến mất trong tầm mắt anh ta.
Đồng Quốc Phong thúc giục:
– Đi thôi cháu, đừng rề rà nữa.
Đình Chi cố đi cháu, chỉ một tối nay là xong…
Cảm giác hoảng hốt vừa chui ra kia ngay lập tức biến mất.
Vương Đình Chi quay đầu trở lại, tiếp tục bước đi.
Vừa rẽ một cái, Tô Tuyết Chí thuận lợi đi tới cửa sau khách sạn.
Tối nay chấp hành nghiêm vào lỏng ra, khách ra ngoài không bị hạn chế.
Tô Tuyết Chí đè thấp vành mũ, trong ánh nhìn soi mói của hai người canh giữ cửa sau mặc thường phục, tỏ vẻ như thường đi ra ngoài, tiếp đó, đi vào một ngõ nhỏ gần đó.
Cô và Đinh Xuân Sơn đã giao hẹn nhau rồi, trước 7 giờ tối, cô sẽ thoát ra lên xe.
Nếu như quá giờ này mà không thấy cô ra, như vậy chứng tỏ đã gặp phiền phức, bảo anh ta không cần phải chờ nữa mà rời đi ngay lập tức.
Bây giờ cách 7 giờ chỉ còn không đến năm phút.
Tô Tuyết Chí vén váy dài lên, tăng tốc bước chân, gấp gáp đi hết con hẻm tối chiều dài khoảng 100 mét này.
Cuối ngõ nhỏ, thông ra ngoài là một con phố dài.
Tối nay bởi khách khứa rất đông, phía trước khách sạn không có đủ chỗ đậu xe, đường đi gần cửa sau cũng bị tạm thời trưng dụng thành chỗ để xe.
Đương nhiên, để ở chỗ này đều là phương tiện di chuyển dành cho khách thứ cấp.
Tô Tuyết Chí nhìn nhìn.
Bên đường hỗn tạp, có hàng dài xe đậu, có ô tô, cũng có xe ngựa.
Bên trái con hẻm, đếm qua, cạnh cây ngô đồng thứ năm.
Xe đậu ở vị trí kia.
Tô Tuyết Chí bước nhanh đến đó, bắt gặp có một chiếc xe đậu ngay bên cạnh cây ngô đồng.
Cô tới gần một chút, nhìn biển số xe, bước chân dừng lại.
Không phải chiếc xe đã giao hẹn với nhau.
Trong xe cũng không có người!
Xe đâu? Đinh Xuân Sơn đâu? Có chuyện gì vậy?
Với tính cẩn thận của anh ta lẽ ra không nên xuất hiện sơ suất này mới đúng.
Nếu như gặp chuyện bất trắc, anh ta tạm thời thay đổi kế hoạch thì cũng nên sắp xếp cách ứng phó khác chứ.
Tô Tuyết Chí tự nhủ mình không được lo lắng.
Cô ổn định lại tinh thần, nhìn bốn phía.
Vùng này là khu buôn bán phồn hoa, dù thời tiết nhập thu, ban đêm gió bắt đầu thổi se lạnh, nhưng vào giờ này buổi tối ngựa xe như nước, xen lẫn người qua đường, hết sức náo nhiệt.
Cửa hàng hai bên đường không biết có phải được chỉ dẫn hay không, hay là chủ động gia nhập hàng ngũ ăn mừng mà tối nay tất cả các cửa hàng đều thắp đèn lồng đỏ chót, làm cho không khí vui mừng càng đậm, nhìn từ xa, giống như một biển đêm được bao phủ bởi sương mù màu đỏ.
Tô Tuyết Chí nhìn một vòng, không phát hiện Đinh Xuân Sơn.
Cô lại tìm người rất khả năng anh ta để lại để đón mình.
Đối diện là cửa hàng thời trang.
Một cô gái mập mạp đứng ở cửa, kích động nói về đám cưới long trọng tổ chức tối nay với mấy đứa trẻ hàng xóm.
Bọn trẻ không kiên nhẫn nghe, muốn chạy đi thì bị chị ta gọi giật về.
Bên cạnh một cửa hàng sách, cửa mở một cánh, nhân viên đang vừa sắp xếp lại sách vừa ngáp dài.
Qua nữa là một cửa hàng đồ cổ ở giữa, hẳn là có khách hàng có tiền tới xem, chủ tiệm và nhân viên đang ra sức giới thiệu chào hàng.
…
Tất cả đều không phải.
Tô Tuyết Chí không tìm nữa.
Cô lập tức quyết định sẽ rời đi ngay.
Phía sau một cây ngô đồng cách cô mấy chục bước, một người đàn ông vóc dáng cao gầy đứng ở đó.
Anh mặc áo khoác rất bình thường, đội mũ, cổ áo dựng thẳng lên chặn gió.
Đi trên đường cũng không gây chú ý cho nhiều người.
Anh đã ở chỗ này đợi một lúc rồi.
Lại một lần nữa cúi đầu mượn ánh sáng mờ mờ của cửa hàng đối diện hắt đến để xem đồng hồ.
Cách giờ hẹn 7 giờ chưa chưa đến năm phút nữa.
Cô vẫn chưa đi ra.
Người đàn ông nhíu hàng chân mày lại ngẩng đầu lên, nhìn khách sạn đèn đuốc sáng rực cách hẻm nhỏ phía xa kia, khi quay mặt lại và liếc nhìn phía trước con hẻm không xa, ánh mắt của anh bất chợt ngưng tụ lại, rơi xuống một bóng người màu tím xuất hiện ở đó.
Bước chân của anh cũng theo đó bám rễ xuống đất, không cách nào cử động được.
Tô Tuyết Chí sốt ruột đứng ven đường đang muốn gọi một chiếc xe kéo đi qua, đúng lúc này sau lưng cô có một giọng nói gọi tên cô rất nhẹ như mang theo cả gợn gió đêm.
– Tuyết Chí?
Nghe như mang chút không xác định.
Nhưng giọng nói này lại vô cùng quen thuộc.
Thời khắc rơi vào trong tai, Tô Tuyết Chí ngẩn ngơ, ngay sau đó quay ngoắt đầu lại.
Phía sau cây ngô đồng chậm rãi di chuyển ra một người đàn ông.
Anh cao cao gầy gò, mặc chiếc áo khoác thu mỏng, cổ áo dựng thẳng, chiếc mũ trên đầu ép xuống, mấy tháng không gặp, râu ria bù xù đã xuất hiện trên mặt anh, không biết đã bao lâu không xử lý rồi.
Anh bước ra khỏi sau gốc cây, lại dừng bước lại, nhìn cô, không tiếp tục đi tới nữa.
Trái tim Tô Tuyết Chí chớp mắt đập điên loạn.
Là Hạ Hán Chử! Anh đến rồi! Đúng là anh rồi!
Cả người Tô Tuyết Chí chớp mắt bị cơn hạnh phúc bất ngờ ập đến.
Những ngày họ xa nhau thật ra không dài, nhưng cô cảm thấy như thể cô đã phải xa anh rất lâu, rất lâu rồi.
Lâu đến mức thời khắc này, khi đột nhiên nhìn thấy anh dùng phương thức như này để xuất hiện trước mặt mình, cô lại có cảm giác không chân thực, như là đang mơ.
Cô lấy lại bình tĩnh, đối diện với ánh mắt đăm đăm của người đàn ông anh tuấn kia, bước nhanh về phía anh, cuối cùng đứng ở trước mặt anh, phải kìm nén hết mức mới không nhào vào lòng anh.
Làn gió đêm thổi tung váy của cô.
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn cô không chớp mắt, gần như tham lam hút lấy dáng vẻ của cô.
Là dáng vẻ như anh đã tưởng tượng, nhưng lại hơn xa so với tưởng tượng của anh.
Gương mặt của anh bị cái bóng của vành mũ che khuất, nhưng ánh mắt thì sáng và sắc bén.
Cuối cùng, anh dường như khẳng định điều gì, vươn tay ra nhẹ nhàng đặt lên cánh tay cô, kiên định giữ chặt, đưa cô trở lại dưới bóng cây.
– Không phải anh sẽ chờ em ở trạm xe hay sao? Sao lại tới đây? Đinh Xuân Sơn đâu?
Tô Tuyết Chí đè giọng xuống thấp nhất, hỏi liên tiếp mấy câu.
Người đàn ông đột nhiên hoàn hồn.
– Anh không yên lòng, sợ nhỡ đâu xảy ra bất trắc gì đó cho nên tự mình tới.
Nơi này gần khách sạn, đường hẹp, buổi tối lại có nhiều người đến xem náo nhiệt, anh sợ đường bị chặn nên bảo Đinh Xuân Sơn lái xe đi ra ngoài trước, chờ ở đầu phố.
Anh kìm nén cảm giác muốn ôm cô vào lòng hung hăng hôn lấy cô xuống, giải thích.
Tô Tuyết Chí thở phào một hơi, nỗi lo lắng khác lại lập tức kéo đến, nhỏ nhẹ trách:
– Anh không nên tới nơi này! Nguy hiểm lắm.
Hạ Hán Chử mỉm cười không nói gì, chỉ ngẩng lên nhìn chung quanh.
Đối diện nơi xa, có hai cảnh sát duy trì trật tự đang đi tới
– Nơi này không thể ở lâu, chúng ta cần đi ngay.
Ánh mắt của anh chuyển thành sắc bén, nói xong, đưa mắt nhìn chiếc váy dài trên người cô, cởi áo khoác ra mặc lên người cô, bao lấy cơ thể cô, ngay lập tức đưa cô đi.
Cả hai nhanh chóng rời đi dưới sự bao phủ của màn đêm và vầng hào quang đèn lồng xung quanh..