Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 106: Gặp lại Chu Văn



Lục Dao vừa nói xong, giọng nói của Chu Văn liền đột nhiên truyền đến từ phía sau cô, “Cảnh sát Phương, đội trưởng Hạ, các anh lại đến tìm tôi à?” Chu Văn mặc quần áo thể thao, đeo một chiếc ba lô màu đen đột nhiên xuất hiện ở phía sau. Cậu liếc nhìn Lục Dao rồi lập tức quay đầu lại, còn cô thì cau chặt mày lại.

Trong lòng Lục Dao cảm thấy ngạc nhiên: Tại sao tướng mặt của Chu Văn này lại thay đổi rồi, nếu Chu Văn trước kia rất chính trực, thuận lợi, Chu Văn của ngày hôm qua lại có tướng mặt của kẻ tiểu nhân, thì Chu Văn của ngày hôm này lại có tướng mặt sắp gặp phải nạn tù tội.

Tướng mặt của Chu Văn không thể thay đổi nhanh như vậy được.

Lục Dao không nghe thấy ba người này đang nói những gì. Trước khi đi, Chu Văn còn nhìn Lục Dao một lần nữa sau đó mới đi vào phòng học. Hạ Thần Phong và Tiểu Đao cũng chuẩn bị rời đi, còn Lục Dao luôn im lặng đứng ở một bên lại đột nhiên lên tiếng, “Đây mới là Chu Văn thật, người hôm qua không phải cậu ấy.”

Hạ Thần Phong quay người, anh cau mày nhìn Lục Dao: “Cô biết điều gì à?”

Cô chầm chậm lắc đầu, “Tôi biết không nhiều, tôi chỉ có thể nói, đường con cháu trong tướng mệnh của Lư Tử Cầm – mẹ của Chu Văn – đứt đoạn, còn Chu Văn hôm nay và Chu Văn hôm qua là hai người khác nhau, nhưng vận mệnh của họ bất cứ lúc này cũng có thể đan xen vào nhau, thật sự là rất kỳ lạ.

“Anh Phong, người hôm qua em gặp không phải Chu Văn mà là Hứa Kiến?” Nếu là Hứa Kiến, vậy thì có thể nói được rõ được rồi, Chu Văn và Hứa Kiến đã gặp nhau, cho nên biết sự thực là bản thân có thêm một người anh em cũng không có gì kỳ lạ.

Vậy thì tại sao Hứa Kiến phải đóng giả làm Chu Văn? Tại sao Chu Văn lại phải đóng giả làm Hứa Kiến?

Tất cả giống như một mớ hỗn độn, “Không được, cậu ta có vấn đề, chúng ta bắt buộc phải đưa cậu ta về thẩm vấn!” Tiểu Đao cắn răng nói.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1930

Nhưng Hạ Thần Phong lại vươn tay ra kéo Tiểu Đao lại, “Bây giờ cậu lấy lý do gì để đưa cậu ta về?”

Cuối cùng Tiểu Đao thở dài, quả thực là bây giờ đừng nói đến chuỗi bằng chứng đầy đủ, ngay cả phần đầu của nạn nhân cũng không tìm được.

Lục Dao cau chặt mày, “Chu Văn thật sự đã bị cuốn vào chuyện gì sao?”

“Reng reng reng…” Tiếng chuông báo giờ lên lớp đã vang lên, Hạ Thần Phong liếc nhìn lớp học, “Cô vào lớp trước đi.”

Rõ ràng là Lục Dao thật sự muốn biết rốt cuộc Chu Văn bị cuốn vào việc gì, nhưng thái độ của Hạ Thần Phong lại kiên quyết không tiết lộ. Tiểu Đao nhìn thấy hai người đang căng thẳng liền đi lên trước phá tan bầu không khí căng thẳng này, “Được rồi, Lục Dao đến giờ học rồi, mau vào lớp đi, cô cũng biết chúng tôi mà, chắc chắc sẽ không để một người tốt chịu oan uổng.”

“Cô đi vào trước đi, nếu Chu Văn thật sự nằm trong diện bị tình nghi, tôi sẽ thông báo với cô.” Hạ Thần Phong thở dài, nếu Chu Văn thật sự nằm trong diện tình nghi, cho dù là Lục Dao không nói thì anh cũng sẽ bảo Lục Dao tránh xa cậu ta. Dựa vào cách thức tử vong của Hứa Khuê, có thể thấy hung thủ ra tay rất tàn nhẫn, là một nhân vật vô cùng nguy hiểm.

Lục Dao đi vào lớp học, vì đã vào học rồi nên cô chỉ có thể tùy ý tìm một chỗ ngồi ở gần cửa sau. Chu Văn vẫn ngồi ở vị trí cậu vẫn hay ngồi, có vẻ như không có thay đổi nào so với trước đây, sách ở trên bàn cũng là sách chuyên ngành khá uyên thâm, thật sự là một người khác hẳn so với Chu Văn hôm qua cô gặp ở thư viện.

Cả một tiết học, suy nghĩ của Lục Dao đã bay đi đâu mất rồi, bây giờ cô thật sự rất muốn ngay lập tức về nhà xem một quẻ, cô muốn xem rốt cuộc Chu Văn đã xảy ra việc gì.

Tham Khảo Thêm:  Chương 188

Khó khăn lắm mới đợi được đến hết tiết, Chu Văn lại trực tiếp đi tìm giáo sư, Lục Dao chầm chậm cất sách vở của mình đi, cô nhìn thấy giáo sư vốn dĩ đã không vui đột nhiên trừng mắt nhìn Chu Văn.

“Chu Văn, em phải biết bây giờ em đang làm gì, quyết định của em bây giờ gây ra rắc rối lớn thế nào với các bạn khác!”

Bình thường tính khí của giáo sư luôn rất tốt, ít nhất là giáo sư đã dạy Lục Dao lâu như vậy, cô và các bạn khác chưa bao giờ thấy giáo sư nổi giận hoặc là to tiếng chất vấn ai. Nhưng lần này, giáo sư vừa giận vừa mắng Chu Văn. Lục Dao ôm sách vở nhìn Chu Văn và giáo sư. Chẳng bao lâu sau, giáo sư cũng nhìn thấy cô, ông vẫy tay với Lục Dao ý bảo cô cũng qua đây.

“Giáo sư.” Lục Dao đứng trước mặt giáo sư, cô nhìn Chu Văn đang đứng ở một bên, cô chỉ thấy Chu Văn đang cúi đầu, căn bản không nhìn cô.

“Lục Dao, em và Chu Văn là nhóm trưởng và phó nhóm trưởng của nhóm em đúng không?” Giáo sư nói với vẻ không vui, Lục Dao vừa nghe đã hiểu việc này có liên quan đến đồ án tốt nghiệp, cô gật đầu, “Vâng, lớp trưởng là nhóm trưởng, em là phó nhóm trưởng.”

Giáo sư thở dài nhìn Chu Văn, “Em thật sự muốn làm như vậy sao? Bây giờ đã là cuối tháng năm rồi, sau năm tư, các em sẽ phải nộp trước đề cương đồ án tốt nghiệp của mình, bây giờ em từ bỏ thiết kế của nhóm em, một mình em làm có kịp không?”

Lần này Lục Dao hiểu rồi, Chu Văn muốn rút khỏi nhóm làm đồ án tốt nghiệp của bọn họ. Tuy bây giờ mới chỉ bắt đầu làm việc nhóm nhưng gần như mọi người đã bàn bạc xong về ý tưởng thiết kế rồi, Lục Dao không hiểu tại sao lúc này Chu Văn lại muốn rút khỏi nhóm.

“Lớp trưởng, em thật sự muốn rút khỏi nhóm sao?”

Khi bị giáo sư và Lục Dao chất vấn, vẻ mặt của Chu Văn cũng rất khó xử, “Giáo sư, Lục Dao, em làm như vậy là vì lý do cá nhân của em, em cũng cảm thấy rất có lỗi vì đã gây ra rắc rối cho mọi người, nhưng em vẫn muốn rút khỏi nhóm.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 152

Thấy Chu Văn kiên trì như vậy giáo sư chỉ có thể thở dài, “Nếu em đã thật sự quyết định rồi, vậy thì trước thứ hai tuần sau nộp một bản thảo ý tưởng thiết kế ban đầu của cá nhân em cho tôi.”

Nói xong, giáo sư không quan tâm đến hai người nữa mà cầm tài liệu đi ra khỏi phòng học, Chu Văn cũng quay người cất sách vở của mình đi, “Lớp trưởng, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cậu? Người hôm qua không phải cậu, đúng không?”

Động tác của Chu Văn lập tức dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng vì cậu quay lưng lại với Lục Dao, nên rất nhanh cậu đã điều chỉnh lại được nét mắt của mình, cậu cất hết sách trên bàn học đi: “Lục Dao, tớ không hiểu cậu đang nói gì, cái gì là không phải tớ, không phải tớ thì còn có thể là ai? Tớ làm như vậy là vì tớ đã nghĩ thông suốt rồi. Trước đây cậu nói rất đúng, giữa chúng ta có quá nhiều sự khác biệt. Cho dù tớ thích cậu nhưng khoảng cách giữa chúng ta không hề thu hẹp lại. Lần này tớ rút khỏi nhóm thiết kế cũng là vì bản thân tớ. Cậu cũng biết bố tớ là Chu Văn Lâu, ông ấy giao hết tất cả lại cho tớ, cho nên tớ muốn một bản thiết kế tốt nghiệp tốt, rồi lấy cái đó làm nước cờ đầu tiên để bước vào Kiến trúc Văn Lâu mà thôi.”

Rõ ràng tất cả những gì Chu Văn nói đều hợp tình hợp lý đến mức Lục Dao không biết phải phản bác lại thế nào. Ban đầu người nói từ chối là Lục Dao, lẽ nào bây giờ cô phải nói là không tin Chu Văn đã từ bỏ cô rồi sao. Nhưng cô rất chắc chắn là người hôm qua không phải là Chu Văn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.