Lục Dao bây giờ làm cho người khác chỉ muốn nhìn mãi không thôi, giống như người con gái ở bên cạnh mình vậy.
“Đã lâu không gặp…”
Tạ Điền không biết mình có cảm giác thế nào nữa…
Lục Dao nhìn Tiểu Quách, “Tôi có thể nói chuyện với cô một chút không?”
Bây giờ Tạ Điền đã xuất hiện rồi vậy thì chứng tỏ cô bằng lòng nói chuyện với Lục Dao. Tuy cô không biết rốt cuộc tại sao Lục Dao lại đến tìm mình, lẽ nào là vì Hạ Thần Phong?
Tạ Điền gật gật đầu, “Được, cô vào đi.”
Tiểu Quách thấy hai người giống như hoàn toàn ngó lơ cô, lo lắng trong lòng không giảm đi chút nào. Rõ ràng chỉ là ánh mắt và mấy câu nói rất đơn giản, vậy mà vào trong tai trong mắt cô lại trở thành ánh mắt chém giết chứa đầy sát khi và lời nói oán giận che giấu ý muốn giết người giữa tình địch.
Lục Dao theo Tạ Điền tiến vào tòa nhà pháp y của cục cảnh sát, thực ra Lục Dao không muốn đi vào những nơi như thế này, ở trong mắt những người như cô thì âm khí ở những nơi thế này là nặng nhất.
Rất nhiều bác sĩ pháp y là đàn ông, vì sao là đàn ông? Là vì, dù sao thì đàn ông nhiều dương khí, lại thêm là vì chính nghĩa cho nên dương khí trên người sẽ rất nồng đậm. Mà con gái vốn thuộc về âm, ở nơi toàn là âm khí này, cho dù có chính khí bảo vệ thân thể thì vẫn không bằng đàn ông được.
Lục Dao khẽ cau mày khi đi vào tòa nhà pháp y, quả nhiên nơi này là nơi âm hàn. Cô đi qua tầng một đến tầng thứ hai, nhìn xung quanh một vòng, âm khí của nơi này ít hơn rất nhiều so với tầng một. Tiểu Viên vốn lo lắng cho Tạ Điền, cậu không ngờ rằng Tạ Điền rời đi không lâu đã quay lại, hơn nữa còn có một người về cùng cô.
“Lục Dao?”
Lục Dao cũng đã gặp Tiểu Viên mấy lần, cô khẽ gật đầu, “Chào anh.”
Tiểu Viên nhìn hai người mấy lần, cậu không thể hiểu nổi tình huống này.
“Tiểu Viên, cậu đi ăn cơm trước đi, tôi không sao đâu.” Tạ Điền lấy cho Lục Dao một cái cốc rồi rót chút nước vào đó. Cô nghiêng đầu với Tiểu Viên đã bầu bạn với mình cả ngày, cô biết Tiểu Viên lo lắng cho mình, không yên tâm để cô ở lại đây một mình. Lúc này Lục Dao cũng ở đây, sự chú ý của cô cũng bị phân tán rồi, tâm trạng tuy sa sút nhưng cũng đã bình tĩnh lại rồi.
Lục Dao cảm nhận được ánh mắt lo lắng của Tiểu Viên, cô cười đầu với cậu. Lúc này Tiểu Viên mới yên tâm cười nói, “Được, tôi đi ăn trước, tôi sẽ mang ít đồ ăn về cho chị.”
Tạ Điền đưa cốc cho Lục Dao, cô ngồi xuống chỗ ngồi của mình, nhìn Lục Dao đang nhìn xung quanh, “Cô… tìm tôi?”
Ánh mắt Lục Dao rời khỏi mô hình bộ xương người, cô nhìn Tạ Điền rồi gật đầu, “Đúng vậy.”
“Tại sao cô lại tìm tôi? Là vì anh ấy?” Bây giờ Tạ Điền cảm thấy hình như mối liên quan duy nhất giữa mình và Lục Dao chỉ có Hạ Thần Phong. Lục Dao đi lên phía trước ngồi ở trước mặt Tạ Điền, cô khẽ lắc đầu, nhìn Tạ Điền bằng ánh mắt kiên định.
“Không phải, lần này tôi đến đây là để gặp chị.”
Gặp cô, Tạ Điền không hiểu tại sao Lục Dao lại muốn tìm mình, cô nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, “Không biết cô gặp tôi là vì chuyện gì?”
Đột nhiên Lục Dao cảm thấy hình như cô đột ngột nói ra có phải không được hay lắm không. Dù sao thì Tạ Điền cũng không bảo cô xem, mà cô tự ý xem vì Hạ Thần Phong, Điều này vốn đi ngược lại với quy củ mà ông nội Lục Dao đã đề ra.
“ Xin lỗi…” Lục Dao không biết mở lời thế nào nên chỉ có thể cúi đầu nói một câu như vậy.
Tạ Điền vốn cho rằng cô sẽ nghe được nội dung gì nhưng không ngờ lại nghe được lời này.
Lục Dao xin lỗi…
Cô cười khổ, khẽ lắc đầu, “Cô không phải nói xin lỗi, chuyện tình cảm vốn dĩ là chuyện hai bên tình nguyện. Lúc đầu… Lúc đầu tôi cho rằng mình có cơ hội… Nhưng tôi lại quên mất, tôi và anh ấy đã quen biết lâu như vậy, tâm tư của tôi cả cục cảnh sát đều biết, anh ấy làm sao không biết được. Nhưng anh ấy lại không nói gì, vẫn cứ coi tôi là bạn, chỉ có mình tôi là u mê không chịu tỉnh ngộ thôi… Cô không cần nói xin lỗi.”
Lục Dao ngẩng đầu, cô khẽ mở miệng, trong mắt có cảm xúc khó nói rõ, cô mở miệng mấy lần, trong lòng cảm thấy khó chịu… Cuối cùng cô cũng cắn môi, lắc đầu, “Không phải vậy…”
Tạ Điền cũng quay đầu, dường như là đã hiểu rõ, Lục Dao nói xin lỗi hoàn toàn không phải vì chuyện của Hạ Thần Phong. Ban đầu, Tạ Điền cho rằng Lục Dao vì chuyện của Hạ Thần Phong mới nói lời xin lỗi, nhưng bây giờ…
Tạ Điền cũng cảm thấy ngại ngùng, sắc mặt cô khẽ thay đổi, “Vậy lời xin lỗi của cô…”
Lục Dao ngẩng đầu tỏ vẻ do dự, “Tôi… Là vì tôi chưa có được sự đồng ý của chị đã đoán vận thế của chị…”
Đoán vận thế, việc Lục Dao là thần toán cũng không phải là bí mật trong cục cảnh sát. Mấy vụ án trước đây đều có sự trợ giúp của Lục Dao, tuy không được viết trong báo cáo, dù sao chuyện này không thể nói rõ ràng ra bên ngoài, nhưng trong lòng mọi người đều biết. Có nhiều lúc Lục Dao tính rất chuẩn, cảnh sát có thể tìm được manh mối ở nơi cô chỉ ra, lại thêm vụ án của La Phượng Linh trước đây, Lục Dao đã tính ra nơi La Phượng Linh thực hiện hành vi gây án ở trước mặt mọi người, họ đều không còn nghi ngờ gì về bản lĩnh của Lục Dao.
Nhưng không thể không nói, Tạ Điền vẫn cảm thấy không vui, vẻ ấm áp trong mắt cô dần dần nhạt đi, cô nói với giọng lạnh lùng giễu cợt, “Ồ, không biết cô Lục muốn tính cái gì đây? Cô muốn tính xem tôi có giành mất Hạ Thần Phong của cô hay không à? Tuy tôi thích anh ấy nhưng vẫn không đến mức không biết xấu hổ như vậy…”
“Không không không, không phải!” Lục Dao lắc đầu hít sâu, cô biết là mình tự tìm đến như vậy chắc chắn Tạ Điền sẽ không đối xử hòa nhã với cô, nhưng sự việc này…
Tạ Điền là bạn của Hạ Thần Phong, tuy bây giờ hai người không hay tiếp xúc với nhau, nhưng cô biết Hạ Thần Phong có tình cảm rất sâu sắc đối với đồng nghiệp trong cục cảnh sát. Cho nên dù lần này có bị Tạ Điền hiểu nhầm Lục Dao vẫn phải nói rõ ràng.
“Chủ nhiệm Tạ, không phải như vậy, việc này là tôi sai. Bởi vì quan hệ của tôi và Thần Phong bây giờ nên những quẻ bói liên quan đến anh ấy đều tôi đều chỉ tính được đúng một nửa, mà mỗi lần anh ấy phá án, thực ra trong lòng tôi không yên tâm, cho nên…”
Tạ Điền nhướng mày, “Cho nên bây giờ cô đoán vận khí người bên cạnh anh ấy?”
Lục Dao gật đầu, “Xin lỗi chị…”
“Vậy sao cô không tính thời vận của Phương Phong Lợi?”
“Khi tôi tính cho Phương Phong Lợi và Hạ Thần Phong thì tính được người bên cạnh họ có chuyện, cho nên vừa nãy lúc nhìn thấy chị…” Lục Dao không biết thời vận của Hạ Thần Phong có chuẩn hay không, nhưng xem tướng mạo của anh, cô thấy lần này anh không có vấn đề gì. Tiểu Đao và Tiểu Quách cũng không có vấn đề gì, nghĩ đến quẻ tượng là chỉ nữ giới gặp nạn, vậy thì chỉ có Tạ Điền thôi.
Nghe đến đây Tạ Điền liền nhìn Lục Dao, “Cô biết là từ trước đến nay tôi không tin vào những thứ này.”
Lục Dao nhìn thẳng vào hai mắt Tạ Điền sau đó gật đầu, “Biết, nhưng mà… tôi vẫn muốn nói…”