(*) Tiểu nhân: Chỉ người reo rắc thị phi, hoặc người bí mật mưu hại người khác, tương phản với quý nhân.
Lục Dao gật đầu, “Anh còn nhớ trước đây em đã đoán mệnh cho Triêu Lập Khôn không… Năm Ất Sửu, tháng Quý Mùi, ngày Tân Hợi, giờ dương ngày âm tháng dương năm âm. Người làm tiêu tán gia sản tổ tiên để lại, bố mẹ không có chí tiến thủ, thậm chí còn tướng khắc bố mẹ, vợ chồng tương khắc. Mệnh xung lưu niên chết già chết trẻ, hạn xung lưu niên chết trẻ, bây giờ hắn đã tiến vào ngũ quỷ quan phù(*)…”
(*) Ngũ quỷ quan phù: Ngũ quỷ là một sao thuộc sao Liêm Trinh, là sao xấu, làm chủ về những điều xấu. Trong phong thủy bát trạch, đây là hướng mang đến những tai họa.
Quan phù: trong tử vi, là một trong mười hai ngôi sao thuộc vòng sao Thái Tuế, thuộc hành Hỏa, là một phù tinh và hình tinh. Đặc tính: lý luận, quan tụng thông minh, sắc bén.
“Ngũ quỷ quan phù?” Đây là lần đầu tiên Hạ Thần Phong nghe thấy cách nói này.
“Ngũ quỷ cũng gọi là ngũ ôn(*), chính là ôn thần mà mọi người đều biết rõ. Ở trên trời là sao ngũ quỷ, dưới đât là ngũ ôn thần, bệnh dịch vào mùa xuân Trương Nguyên Bá, bệnh dịch vào mùa hè Lưu Nguyên Đạt, dịch bệnh vào mùa thu Triệu Công Minh, dịch bệnh vào mùa đông Chung Sĩ Quý, tổng quản ôn dịch ở giữa Sử Văn Nghiệp. Sao ngũ quỷ âm khí rất nặng, làm đảo loạn phúc vận(**) của bát tự vốn có, âm dương luôn có sự cân bằng, vận thế đi xuống sẽ gặp tiểu nhân. Bị ôn thần tìm đến cửa, vô vùng xui xẻo mà mọi người thường nói chính là đạo lý này. Phạm vào ngũ quỷ, vận khí trở nên càng ngày càng kém, hơn nữa tiểu nhân ở bên cạnh rất nhiều, thậm chí sẽ chết.”
(*) Ngũ ôn sứ giả hay còn gọi là ôn thần, được dân gian Trung Quốc tôn thờ như thần của ôn dịch. Người xưa hay gọi ôn dịch bằng một từ là ôn hoặc dịch. Là một loại bệnh truyền nhiễm cấp tính, trong thởi cổ đại chưa được khai phá, trong tình hình điều kiện chữa bệnh nghèo nàn thiếu thốn, mọi người rất sợ những bệnh tật này. Họ rất dễ cho rằng ôn dịch xảy ra là do quỷ thần quấy phá, vì vậy nên mới cầu thần linh bảo hộ…
(**) Phúc vận: chỉ vận may, những điều tốt lành sẽ đến trong cuộc sống.
Lục Dao thở dài, “Nhưng bát tự một người sẽ không vô duyên vô cớ trở thành như vậy… Đáng tiếc là không tìm được âm trạch của nhà Triệu Lập Khôn… Có lẽ trong số mấy người đó có một người là tiểu nhân.”
Vậy thì kẻ tiểu nhân kia mới là người dẫn đến cái chết cuối cùng của Triệu Lập Khôn.
Hạ Thần Phong nhìn mấy người trong bản tin, “Bây giờ nhìn từ manh mối chúng ta có được, người được gọi là thầy này luôn áp dụng thủ đoạn cắt đứt tất cả đối với người sắp bị bại lộ. Chắc chắn Triệu Lập Khôn biết rất nhiều, hắn thân thiết với người thầy kia hơn so La Phượng Linh.”
Lục Dao cắn môi, “Người được gọi là thầy này… Chắc chắn biết chuyện của ông nội em.”
“Em dưỡng thương cho tốt trước đã, bọn anh chắc chắn có thể tra ra được người thầy kia rốt cuộc là ai.” Hạ Thần phong nhíu mày, nếu như Triệu Lập Khôn bị người khác đẩy xuống, vậy chuyện này buộc phải điều tra lại cẩn thận.
Tiểu Đao mang theo một giỏ hoa quả và một hộp giữ nhiệt bước nhanh đến, “Anh Phong, bao giờ anh mới về vậy, trong cục cảnh sát có nhiều báo cáo phải làm lắm.”
Cậu vừa mới vào cửa đã bắt đầu oán trách, Hạ Thần Phong thì tốt rồi, vụ án vừa kết thúc đã chạy đến bệnh viện. Bây giờ mọi người đều biết, Hạ Thần Phong là con cháu của Tinh Thần, ngay nói chuyện cũng không dám.
Mặt Lục Dao vẫn sưng đỏ, cô vừa mới bôi thuốc mỡ, cả gương mặt trông rất thê thảm, “Ôi chao, cái cô Chu Tiếu kia ra tay thật à!”
Tiểu Đao cau mày nhìn Lục Dao, “Vết thương không sao chứ?”
Hạ Thần Phong mở hộp giữ nhiệt ra, nhìn thấy cháo rau của mình, “Cậu làm à?”
“Em nào biết làm!” Tiểu Đao trợn mắt, trong phòng bệnh rất nóng, cậu cởi áo bông bên ngoài xuống một cách khó khăn, “Tiểu Quách làm đó, cô ấy nói Lục Dao mới tỉnh lại nên ăn thanh đạm một chút.” Sau khi cởi áo xong lại đưa tay bị thương treo lên cổ.
Quách Hiểu Hiểu cũng cảm thấy có lỗi với Lục Dao, trước đó còn hiểu lầm Lục Dao. Bây giờ nhìn thấy cô nằm viện, bản thân lại bận rộn không được để đi thăm cô nên chỉ có thể để Tiểu Đao mang ít đồ qua.
Hạ Thần Phong nhướng mày múc cháo ra, Tiểu Đao nhìn dáng vẻ vụng về lại thuần thục của Hạ Thần Phong, “Hi hi hi, Lục Dao à, bây giờ cũng chỉ có cô mới sai khiến được anh Phong thôi.”
“Vì sao?” Lục Dao nhìn khuôn mặt tươi cười không có ý tốt của Tiểu Đao, “Cô có biết thân phận của anh Phong không?”
“Ý anh là chuyện anh ấy là con cháu của nhà họ Hạ phải không?”
Vốn dĩ Tiểu Đao còn muốn khoe khoang trước mặt Lục Dao một chút, nhưng cậu không ngờ rằng cô đã biết rồi. Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng phải, bây giờ hai người là người yêu, những chuyện như thế này chắc hẳn là anh Phong sẽ nói thật với cô.
“Cô biết lúc nào vậy?”
Lục Dao định vươn tay ra nhận lấy bát và thìa trong tay Hạ Thần Phong nhưng anh lại tránh được, nhìn dáng vẻ muốn bón cho mình ăn của Hạ Thần Phong, cô liền đỏ mặt, “Bắt đầu từ lúc biết Chủ tịch của Tinh Thần mang họ Hạ.”
“Cái gì?” Tiểu Đao cau mày, “Việc này thì có liên quan gì?”
“Rất đơn giản, tướng mạo, tướng mạo anh Phong của anh giàu sang phú quý có vận quý nhân, hơn nữa anh ấy và Lý Bách có cùng huyết thống, như vậy chẳng phải là biết rồi sao?” Lục Dao xoay đầu uống một ngụm cháo, nói một cách hết sức đương nhiên.
Hạ Thần Phong ném cho Tiểu Dao một ánh mắt, Tiểu Đao bị nhìn đến mức xấu hổ, “Đúng đúng đúng, tôi có việc cứ quên không hỏi cô. Lục Dao à, cô bảo con gái thế nào mới không hám của vậy, cô xem lương của tôi bình thường như vậy, cho nên vẫn nên tìm một cô gái không ham hư vinh mới tốt.”
Lục Dao nhìn Tiểu Đao, cô biết nếu mình không nói rõ ràng, sợ là khoảng thời gian cô nằm viện, cậu ấy đều sẽ đến hỏi, “Nhìn sống mũi… Sống mũi thường bộc lộ rõ ràng dục vọng và cách hiểu của một người đối với tiền bạc. Sống mũi thẳng chứng tỏ khát vọng và ham muốn chiếm hữu tiền bạc của người đó tương đối mãnh liệt. Nhưng đồng thời, chóp mũi hẹp nhọn không có thịt, lại thêm hai bên cánh mũi có vẻ nhỏ hẹp không nhô lên, loại người này thường vì tiền mà không từ một thủ đoạn nào, là nhân vật điển hình của chủ nghĩa tôn thờ đồng tiền.
Lục Dao vừa nói Tiểu Đao vừa sờ vào mũi mình, sau đó cậu lấy di động ra tìm ảnh của mấy nữ nghệ sĩ bây giờ, trong đó có một tấm là Đổng Vũ.
Cậu ngẩng đầu lên với vẻ rối rắm, “Lục Dao, theo như cô nói, bây giờ mũi của rất nhiều cô gái đều có kiểu mũi như vậy, hơn nữa cho dù không có kiểu mũi như vậy cũng sẽ chỉnh thành kiểu như vậy…”
Hạ Thần Phong chuyên tâm bón cháo, nhìn thấy dáng vẻ giống như con khỉ của Tiểu Đao liền không nhịn được cười giễu một tiếng, “Cậu cũng bớt xem mấy thứ ở trên mạng này đi, báo cáo trước đó đã viết xong chưa?”
Tiểu Đao hung hăng lườm Hạ Thần Phong, cậu nhấc cánh tay vẫn còn treo trên cổ của mình lên, “Anh muốn em dùng tay trái viết đến cuối tháng à! Hơn nữa… Anh Phong à… Em đã không được nghỉ ngơi hai tháng rồi! Sau khi vụ án này kết thúc em muốn xin nghỉ phép!”
Lục Dao đã sớm quen với sự thay đổi thất thường của Tiểu Đao, cô ra hiệu cho Hạ Thần Phong mình đã ăn no rồi. Hạ Thần phong cầm lấy chiếc thìa, hoàn toàn không quan tâm đây là đồ ăn thừa của Lục Dao, ăn hết cháo trong mấy miếng, sau đó anh bình tĩnh đặt hộp giữ nhiệt xuống dưới ánh mắt ngượng ngùng của Lục Dao, “Cậu cho tôi một lý do có thể thuyết phục được tôi xem nào!”
Lần nào Tiểu Đao đều viện đủ cớ để xin nghỉ dài ngày, đến bây giờ đã cậu lấy rất nhiều cớ rồi. Lúc này Hạ Thần Phong còn muốn hỏi lý do của Tiểu Đao, cậu đã dùng gần hết lý do rồi, phải nói ra cũng chẳng có gì mới cả.
Tiểu Đao nhìn Lục Dao đang nhịn cười nhìn mình rồi đảo mắt sag nhìn Hạ Thần Phong, “Anh Phong, anh xem, năm ngoái hai bô lão chúng ta còn cùng nhau đón lễ độc thân. Năm nay chỉ có một mình em, tốt xấu gì em cũng lớn tuổi rồi không còn nhỏ nữa, có phải là cũng đã đến lúc em tìm một người bầu bạn rồi không! Anh Phong, Lục Dao, hai người cũng không thể tàn nhẫn như vậy chứ… Hai người thì suốt ngày ngọt ngọt ngào ngào với nhau, bỏ lại một thằng FA là em… Em thật là đáng thương mà, tay gãy mà vẫn không có người chăm sóc… Em cũng muốn có người dịu dàng bón cháo cho em…”
Lời này của Tiểu Đao không chỉ có vị chua, mà lúc nói cậu cũng luôn nhìn chằm chằm vào Lục Dao và Hạ Thần Phong, làm cho anh dở khóc dở cười. Vốn dĩ sau khi vụ án này kết thúc, anh sẽ chuẩn bị để cho Tiểu Đao nghỉ ngơi, cánh tay của cậu hồi phục không tốt lắm, cần nghỉ ngơi tốt một thời gian, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, “Được, chỉ cần cậu gõ xong hai bản báo cáo đó tôi sẽ cho cậu nghỉ một tuần, để tránh việc cậu không tìm được đối tượng lại đổ lỗi cho tôi.