Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 324: Người Thân Xa Lạ Nhất



Hai mắt Hạ Tuân cứ thế nhìn thẳng Lý Mộ Sinh, ông xoay người nhìn Hạ Thần Phong, “Trước tiên bỏ qua chuyện này đã, chờ đến khi chúng ta tìm được Lý Bách lại nói tiếp.”

Cảnh sát vẫn chờ ở nhà họ Hạ, khoảng thời gian này trong khu dân cư xảy ra không ít chuyện, đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy cảnh sát, hai người già không ngủ được nên bảo người cho ông bà uống thuốc an thần để dễ ngủ.

Lý Mộ Sinh đứng ở ban công, hút thuốc, nhìn di động, đoạn tin nhắn gửi đến làm đầu lông mày ông ta nhíu chặt lại, ông ta lập tức ấn mấy chữ trả lời. 

Hoàng Diệp đứng trong nhà kho, trên mặt ông ta vẫn quấn băng gạc, chỗ lộ ra đều sưng đỏ. Lúc này cho dù là Lục Dao ở trước mặt thì cũng gần như không nhìn ra được người này là Hoàng Diệp trước đây.

“Tam gia, đã đưa người đến rồi…”

Container nhốt Lý Bách và Hình Kiều Kiều dừng ở bên ngoài, Hoàng Diệp gật đầu, một cô gái cầm một bình khí đứng bên cạnh, đi qua, “Đã làm theo những gì tôi nói chưa?”

“Cô yên tâm, đã di chuyển cả ngày bên ngoài ở thành phố Bắc rồi, cắt đuôi sạch sẽ.”

Người đàn ông gật đầu nói, sau khi nhận được sự khẳng định của Hoàng Diệp, ba người đứng ở trước mặt người phụ nữ, tiếp nhận công việc người phụ nữ hiện đang làm, bỏ cái ống vào bình khí.

“Tam gia, sao phải cẩn thận như vậy, trực tiếp giết luôn không phải tốt rồi sao?”

Hoàng Diệp sờ mặt mình, “Bản lĩnh của Lục Dao, trước đây cô không biết sao, lúc đó nếu không phải cô hành động nhanh, có lẽ Triệu Lập Khôn sẽ làm lộ hành tung của chúng ta…”

“Lục Dao thực sự lợi hại như vậy sao?” Người phụ nữ rõ ràng là xem thường.

“Lúc đầu thầy cũng từng suy tính vị trí của Triệu Lập Khôn, nhưng hiệu quả lại không tốt, nếu không phải kẻ ngu xuẩn kia còn đeo đồng hồ của cô, cô đuổi theo đến vị trí cuối cùng khi tín hiệu biến mất thì cô cho rằng chúng tôi có thể tìm được Triệu Lập Khôn sao?”

Đối điện với câu hỏi ngược lại của Hoàng Diệp, người phụ nữ lắc đầu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 42: Vãng sinh

“Nhưng mà Lục Dao đã tìm được rồi…”

Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn Hoàng Diệp, rõ ràng là có lời muốn nói nhưng lại không nói gì. Hoàng Diệp nhìn ra, “Có phải cô muốn nói Lục Dao lợi hại như vậy, vẫn luôn làm hỏng chuyện của chúng ta, vì sao thầy không giết cô ta luôn đi. Không phải là thầy không muốn giết, mà là không giết được…”

“Có gì mà không giết được, tôi trực tiếp ra tay là được rồi. Tuy bên cạnh Lục Dao có cảnh sát, nhưng sẽ có lúc cô ta đi một mình.” Người phụ nữ nói chuyện là người giết hại Triệu Lập Khôn lúc đó. Trong mắt cô ta thì thầy chính là tín ngưỡng của cô ta, là người nuôi sống bản thân cô ta, còn cho cô ra nước ngoài du học. Bây giờ thầy ghét một người như vậy, bản thân cô ta đương nhiên phải giúp thầy dọn dẹp sạch sẽ.

Hoàng Diệp lắc đầu, “Ở thủ đô không phải người nhà họ Vương nói là được, cô phải nhớ vẫn còn một nhà họ Hồng.”

“Nhà họ Hồng?” Người phụ nữ ngờ vực, không hiểu nhà họ Hồng này có gì đáng sợ.

Hoàng Diệp cười không nói, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, người có thể dùng bên cạnh thầy đã ít đi rất nhiều, bản thân ông ta đã trở thành người khá thân cận bên cạnh thầy, đương nhiên là biết được rất nhiều tin tức trước đây.

Nếu nói ở thành phố Bắc, nhà có thể đối chọi với nhà họ Vương chỉ có nhà họ Hồng. Không, thậm chí nhà họ Hồng còn lợi hại hơn nhà họ Vương rất nhiều. Nhà họ Vương chủ yếu vẫn theo phong thủy dương trạch, nhưng nhà họ Hồng đều dính dáng đến phong thủy bát tự.

Quan trọng là nhà họ có Hồng nhiều người…

Bây giờ người trong giới phong thủy này đều đều truyền thụ cho người có huyết thống trong gia tộc, rất ít người truyền ra ngoài. Những thứ này không phải có thể học được trong một sớm một chiều, rất nhiều người đã tiếp xúc từ nhỏ, người lớn lên có thể hiểu được nó lại càng ít hơn.

Nhưng nhà họ Hồng lại khác, rất nhiều người nhà họ Hồng đều có tài nghệ riêng, cũng được coi là người nổi tiếng trong xã hội, đặc biệt là ông lão mù kia, bản lĩnh huyền học ngũ thuật bây giờ đã cực giỏi rồi. Năm đó nhà họ Hồng là thông gia của nhà họ Lục, cũng là nhà ngoại của Lục Dao, sớm đã âm thầm bảo vệ con bé Lục Dao này rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 129: Dây Dưa Đến Cùng Không Buông (1)

Nếu như nhà họ Vương động đến Lục Dao thì chính là đối đầu với nhà họ Hồng… Đây cũng là chuyện mà thầy không dám động vào. Thực ra việc mà bây giờ thầy làm, nhà họ Vương đều không biết, Hoàng Diệp cũng hiểu rõ mấy chuyện này mới càng thêm bực mình.

Bây giờ bản thân mình chịu khổ nhiều như vậy, nhưng lại không thể làm gì Lục Dao! Nghĩ đến thôi là cảm thấy nghẹn uất khó chịu.

Hoàng Diệp không định giải thích với người phụ nữ này nhiều như vậy. Nói thật thì người phụ nữ này làm việc không thành thục như Tiết Hoa, nếu không phải Tiết Hoa bị Lục Dao và cảnh sát thành phố Hải phối hợp bắt được thì Hoàng Diệp cũng không đến mức trốn chui trốn lủi đến bây giờ.

“Tam gia, đã làm xong rồi.”

Trong chiếc bình này đều là khí gây mê, vì muốn đảm bảo hai người ở bên trong đều hôn mê, Hoàng Diệp lấy khăn ra, bịt mũi, vung một tay lên. Đám người mở cửa container ra, quả nhiên là nhìn thấy bịt mắt và băng dính trên mặt Lý Bách và Hình Kiều Kiều đều đã bị lấy xuống, dây thừng cũng có dấu vết vùng vẫy.

Hoàng Diệp cười, “Đưa đi.”

Mấy người đưa Lý Bách và Hình Kiều Kiều hôn mê vào nhà kho, Hoàng Diệp đi theo vào phía sau, tiếng chuông điện vang lên đúng lúc này, “Thầy… Đúng, đã mang người đến rồi, thầy yên tâm, học trò nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa.”

Trong vườn hoa nhà họ Vương, Vương Lam Nguyên cất di động, hai tay nắm chặt lại, “Mộ Sinh, chúng ta đã chờ đợi giây phút này lâu như vậy rồi, em sẽ không từ bỏ đâu…”

Một người đàn ông đi đến từ phía sau, ông ta và Vương Lam Nguyên có ngoại hình rất giống nhau, lúc này sắc mặt của người đó nghiêm trọng, “A Nguyên, em làm gì ở đây?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 6: 6: Hiểu Sai

“Anh…” Vương Lam Nguyên xoay người, sắc mặt đã mang theo nụ cười, “Em chỉ ra đây hít thở không khí mà thôi.”

Anh của Vương Lam Nguyên là Vương Lam Phong nhìn em gái song sinh của mình thật lâu, “A Nguyên, anh là anh của em, chẳng lẽ ngay cả anh mà em cũng muốn giấu giếm sao?”

Nụ cười trên gương mặt Vương Lam Nguyên từ từ biến mất, bà ta xị mặt, “Anh, nếu anh đã biết rồi, vậy thì vì tốt cho em gái anh, anh coi như chưa biết gì đi.”

“A Nguyên, rốt cuộc người đàn ông đó có gì tốt đẹp, vì sao đến bây giờ em vẫn không thể quên, anh ta đã là con rể của nhà họ Hạ rồi. Năm đó bố muốn em chia tay với anh ta cũng vì muốn tốt cho em, Một người đàn ông vì lợi ích mà không từ thủ đoạn như vậy, có đáng để em trả giá bằng cả tấm chân tình như vậy không?”

“Anh! Anh không hiểu!”

“Người không hiểu là em! Bây giờ em đang làm gì, em biết không? Quy tắc nhà họ Vương là gì, không được phạm pháp, bây giờ em đang làm cái gì!” Gần đây Vương Lam Phong mới biết em gái mình đã làm nhiều chuyện hồ đồ như vậy.

“Mấy người Trương Kiến là Vương Miện đưa cho em phải không, bây giờ thì sao, chết hết rồi! Nếu Vương Miện không nói với anh có người ở thành phố Cảng tra được hành tung của mấy người này thì anh còn không biết được em phái hết người đến thành phố Tô…”

Hôm này lúc vừa mới biết được, Vương Lam Phong tức đến mức toàn thân run rẩy. Nhưng sau khi tức giận, ông ta thấy đau lòng nhiều hơn. Năm đó bố mẹ mình cứng rắn đến thế nào, dẫn đến việc bây giờ Vương Lam Nguyên vẫn chưa lấy chồng, gia đình cũng không thúc ép nữa rồi sao. Nói gì thì âm dương của Vương Lam Nguyên càng ngày càng giỏi, cũng trở thành thuật giả hàng đầu của nhà họ Vương. Rất nhiều người đều hâm mộ tiếng tăm mà tìm đến muốn Vương Lam Nguyên xem phong thủy dương trạch.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.