Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 327: Tai Nạn Ngoài Ý Muốn



Hạ Thần Phong cảm thấy không thoải mái một phút giây nào khi ở trong căn phòng này, nhưng bây giờ sự an toàn của Lý Bách vẫn chưa được đảm bảo. Anh chỉ có thể tức giận bước ra khỏi phòng khách, đứng ở hành lang hít sâu vào một hơi.

Trong lòng mọi người đều có chung một ý nghĩ về vở kịch đạo đức lớn bất ngờ này. Cảnh sát để ý đến việc Hạ Thần Phong nói tai nạn năm đó có sự nhúng tay của con người, vậy thì phải điều tra vụ án một lần nữa, còn với hai người già thì quả nhiên là nhà giàu thì nhiều thị phi.

Trong lòng Lý Mộ Sinh đang hoảng hốt, mặc dù biết đối phương không tìm được bằng chứng có ích nào, nhưng điều mà Hạ Thần Phong vừa tiết lộ đúng thật là do ông ta bày ra. Nghĩ đến đây, ông ta vội vàng gọi điện thoại cho Vương Lam Nguyên.

“Lý Bách đâu!” Vương Lam Nguyên vì cãi nhau với Vương Lam Phong nên bây giờ bà ta bị cấm túc, nhưng điện thoại di động thì không bị lấy đi.

“Anh gọi đến là vì con trai của anh sao?” Trong lòng Vương Lam Nguyên hơi phật ý. Thực ra trong tình yêu, sự cố chấp của Vương Lam Nguyên còn hơn cả Hạ Tuấn Miểu.

Bây giờ chỉ cần nhận được điện thoại của Lý Mộ Sinh mà người đầu tiên ông ta hỏi là người khác mà không phải là mình, Vương Lam Nguyên liền cảm thấy tình yêu mình dành cho Lý Mộ Sinh cố chấp như thế nhưng mình lại không nằm ở vị trí quan trọng nhất trong tim đối phương. Nhưng vậy, Vương Lam Nguyên cảm thấy đó là chuyện rất không công bằng với mình.

Nếu là trước kia thì Lý Mộ Sinh sẽ dỗ ngon dỗ ngọt Vương Lam Nguyên, vì dù sao thì bây giờ ông ta cũng có nhiều chuyện phải nhờ Vương Lam Nguyên làm. Nhưng tình hình bây giờ đã khác, Hạ Thần Phong đã dần chạm đến cái đuôi của chân tướng.

“Giờ là lúc nào rồi mà em còn để ý đến những chuyện này, em có biết là thằng nhóc thối tha Hạ Thần Phong kia đã tra ra được Khoa học kỹ thuật Thiên Nhã rồi không. Em đã sắp xếp xong người ở bên kia chưa?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 88

Hiện tại người quản lý và người đại diện pháp luật của Công ty Khoa học kỹ thuật Thiên Nhã đều là những người không liên quan đến bọn họ. Nhưng Lý Mộ Sinh biết, những người đó đều là học trò của Vương Lam Nguyên.

Trong số những người này có một số người rất trung thành, nhưng cũng có một số người có chút tâm tư riêng. Mặc dù Vương Lam Nguyên cảm thấy rất tự tin, nhưng bây giờ Lý Mộ Sinh lại rất lo lắng. Nếu một khi chuyện này bị phơi bày trước ánh sáng thì ông ta mới là người đầu tiên bị lộ, mặc dù Vương Lam Nguyên là người thực hiện nhưng ông ta lại là người đứng sau tất cả mọi người.

Vương Lam Nguyên nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa sổ, các vệ sĩ vẫn đang đi qua đi lại trong sân, nhìn có vẻ như những người này đang bảo vệ mình, nhưng trong lòng Vương Lam Nguyên biết thực ra họ đang giám sát mình. Bà ta không biết anh trai mình định làm gì, nhưng anh trai của bà ta quá nhát gan, luôn sống dưới cái bóng của nhà bác cả bà ta giống như những người nhà họ Vương khác, trong lòng bà ta cảm thấy không phục trước tình trạng này.

Vương Lam Nguyên bực mình kéo rèm cửa xuống, “Hừ. Anh cứ yên tâm về Thiên Nhã, lát nữa em sẽ dặn dò cấp dưới. Sao anh không nói chuyện này sớm với em…”

Vì Vương Lam Nguyên bị anh trai mình ngăn cản nên bà ta giao hết mọi chuyện cho Hoàng Diệp xử lý. Bây giờ Hoàng Diệp đang ở chỗ Lý Bách, đương nhiên là sẽ không có ai phát hiện ra có người đang điều tra Công ty Khoa học kỹ thuật Thiên Nhã…

“Đương nhiên anh rất muốn nói sớm với em, nhưng hôm qua Miểu Miểu luôn để ý đến anh. Sợ rằng cô ta đã bắt đầu nghi ngờ chuyện Lý Bách mất tích có liên quan đến anh rồi.”

Nghe thấy Lý Mộ Sinh gọi vợ mình bằng cái tên thân mật như vậy, khóe miệng Vương Lam Nguyên nhếch lên thành nụ cười nhạt, “Sao? Đau lòng à? Anh cũng đừng quên, kế hoạch này là do anh đề ra.”

Nhưng chính Lý Mộ Sinh là người nghĩ ra ké hoạch tìm cách bắt cóc Lý Bách, vì ông ta muốn lấy được cổ phần trong tay của Hạ Tuấn Miều càng sớm càng tốt. Nếu không phải đột nhiên Hạ Thần Phong trở về, hơn nữa còn đến căn nhà trước đây của Hạ Tuấn Diễm thì Lý Mộ Sinh cũng không đẩy nhanh tiến độ như vậy. Ban đầu, mọi chuyện đều được tiến hành đâu vào đấy, nhưng Lý Mộ Sinh không ngờ được rằng bản lĩnh của con trai mình lớn như vậy, ấy vậy mà đã điều tra ra được chuyện Thiên Nhã.

Tham Khảo Thêm:  Chương 289: Tiệc tiễn biệt biến thành tiệc đón chào (1)

“Hừ, nếu không phải có người điều tra Thiên Nhã, tại sao anh lại phải bắt cóc con trai của mình chứ. Bây giờ kế hoạch có thay đổi, Lý Bách ở chỗ em không sao chứ?”

“Nếu anh lo lắng như vậy thì tại sao trước đây anh lại nghĩ ra ý tưởng này. Lý Mộ Sinh, em đã đi đến bước này rồi, không thể quay đầu được nữa…”

Dường như là nghe ra được sự khác thường của Vương Lam Nguyên, Lý Mộ Sinh vô thức nhìn ra cửa, ông ta thấp giọng nói, “Ý của em là gì?”

“Ý của em là Lý Bách không thể sống.” Vương Lam Nguyên nói, tay trái đặt lên bụng mình, trong mắt lộ ra vẻ khát khao.

“A Nguyên, em định làm gì, Lý Bách là con của anh!” Mặc dù, bây giờ Lý Mộ Sinh cảm thấy Lý Bách là vật cản đường của mình. Nhưng giờ ông ta đã hơn năm mươi tuổi rồi, chỉ có một người con trai. Cho dù như thế nào đi chăng nữa nó cũng không thể xảy ra chuyện gì, đứa con ông ta nuôi từ nhỏ đến lớn, nếu nó thật sự xảy ra chuyện, ông ta sẽ không có ai để nối dõi.

Nghe giọng điệu căng thẳng của Lý Mộ Sinh, bàn tay đặt trên bụng của Vương Lam Nguyên từ từ nắm lại, “Nhưng nó không phải con trai em. Mộ Sinh, em đã có đứa con của chúng ta… Em vì anh, mất đi bốn người con của chúng ta, nếu không thể giữ đứa bé này lại, đời này em sẽ không thể làm mẹ được nữa. Em đã hơn bốn mươi tuổi rồi, em muốn có một đứa con của anh và em…”

Lý Mộ Sinh sửng sốt, ông ta không ngờ rằng Vương Lam Nguyên lại có thai vào lúc này, “Được được được, chúng ta sinh nó ra, con của chúng ta sẽ được sinh ra, nhưng chuyện này không liên quan đến Lý Bách…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 301: C301: Anh đừng có nói như vậy

“Tại sao không liên quan!” Vương Lam Nguyên tức giận xoay người vào phòng riêng của mình, bà ta lắc đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ dữ tợn, “Em đã tính rồi, Lý Bách này cả đời không có anh em, nó sẽ khắc con của chúng ta. Vì con của chúng ta, em thà để Lý Bách chết! Chúng ta có con riêng của chúng ta là được rồi, con trai của người phụ nữ kia có gì tốt chứ, cậu ta có gì tốt chứ, cậu ta vì nhà họ Hạ mà điều tra cả bố của mình. Mộ Sinh, sau khi chuyện này kết thúc, có phải anh sẽ ly hôn với Hạ Tuấn Miểu không…”

Vương Lam Nguyên nhớ rõ lời hứa của Lý Mộ Sinh với bà ta, chính lời hứa hẹn đó đã khiến bà ta đi đến ngày hôm nay. Lý Mộ Sinh biết bây giờ không thể kích thích Vương Lam Nguyên, chỉ có thể nói sang chuyện khác.

“Điều này là đương nhiên, không phải lúc trước chúng ta đã nói chỉ cần anh lấy được Tập đoàn Tinh Thần, anh sẽ sang nói chuyện với bố mẹ em… Chúng ta sắp thành công rồi…”

Nghe đến đây, Vương Lam Nguyên dường như cảm thấy an tâm hơn, “Được, dù sao thì cũng ly hôn, sau này anh chỉ cần có con của chúng ta là được rồi. Nếu anh không nỡ ra tay với Lý Bách, vậy thì em ra tay là được!”

Nói xong, Vương Lam Nguyên không nói gì với đối phương nữa, bà ta trực tiếp cúp điện thoại, vỗ về bụng dưới, “Cục cưng, mẹ sẽ quét sạch tất cả những vật cản trên đường cho con.”

Lý Mộ Sinh cầm điện thoại đã bị cúp máy, trong lòng cảm thấy bất an, ông ta biết tính cách của Vương Lam Nguyên, bà ta là một người phụ nữ có thủ đoạn độc ác, nhưng bây giờ ông chỉ có thể chọn giữa mình và con trai của mình…

Nếu muốn bảo vệ chính mình, vậy thì chỉ có thể giả vờ không biết gì cả. Nếu muốn bảo vệ Lý Bách, vậy ông ta phải nói hết mọi chuyện ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.