Duy ca nhi cũng mới tám tuổi mà đã làm hành động chẳng khác nào ác ma, ghim hơn một trăm chiếc kim vào thân thể nha hoàn, bà ta sợ trong người Doãn ca nhi cũng đang ẩn giấu một con ác quỷ.
Tạ gia là thư hương thế gia, sao lại dưỡng ra hai tên khốn nạn như vậy!
Cũng may là còn An ca nhi, nếu không Tạ phủ to như vậy, đến cả một người canh cửa cũng không còn.
Đang nói thì hạ nhân vào báo Vũ di nương tới.
“Bái kiến lão thái thái.” Thính Vũ hành lễ: “Chiều nay thiếp thân đến chùa Khánh An, cầu bùa bình an cho tứ thiếu gia và lão thái thái.”
Lão thái thái thấy bùa bình an nàng ta đưa ra đúng là của chùa Khánh An thì hòa hoãn sắc mặt nói: “Ngươi có lòng rồi.”
Tuy không ưa thứ phản chủ bò lên giường như Vũ di nương nhưng nàng ta cũng thành tâm cầu bùa bình an cho bà ta, tốt xấu gì cũng hơn đứa tôn tức như Vân Sơ.
“Lão thái thái, đại sư trong chùa có nói với thiếp thân mấy câu.” Thính Vũ cúi đầu: “Đại sư nói, tứ thiếu gia Tạ phủ xảy ra chuyện chỉ là một khởi đầu…”
“Có ý gì?” Lão thái thái nện chung trà thật mạnh: “Ngươi nói rõ ràng cho ta!”
Thính Vũ như bị dọa sợ, vội nói: “Đại sư nói, Tạ gia bị người trong nhà nguyền rủa, mấy vị thiếu gia sẽ lần lượt xảy ra chuyện… nếu không thanh trừ vật nguyền rủa, e là Tạ gia sẽ đoạn tử tuyệt tôn…”
“Lớn mật!” Lão thái thái ném chung trà vào người Thính Vũ: “Thật là nói hươu nói vượn!”
Thính Vũ rụt bả vai nói: “Lão thái thái, thà rằng tin là có, không thể không tin, ngài ngẫm lại đi, nhị thiếu gia gãy chân, tứ thiếu gia sinh non, Doãn ca nhi cũng đang bị bệnh, có khi nào đại thiếu gia cũng…”
Lão thái thái chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Thời gian gần đây, Tạ gia quả thật đã xảy ra quá nhiều chuyện, ngoài việc Phinh tỷ nhi tìm được một nhà chồng tốt thì những chuyện còn lại đều là chuyện xấu.
Chẳng lẽ là bị nguyền rủa thật sao?
“Lão thái thái, mời đại sư tới xem cho Tạ gia đi, không tìm ra thứ gì thì cùng lắm là tổn thất một ít bạc, nếu có thể tìm được thì chính là cứu sống toàn bộ Tạ gia!” Thính Vũ khẩn cầu nói: “Lão thái thái, vì mấy ca nhi, vì Tạ gia, không thể trì hoãn chuyện này!”
Sáng hôm sau vẫn là một ngày nắng rực rỡ.
Mới sáng sớm, gia đinh được phái ra ngoài đã đưa một vị đại sư vào Tạ phủ.
Lão thái thái đưa theo một đám người ra sân lớn của tiền viện nhìn đại sư thi pháp.
Mí mắt Hạ thị cứ giật không ngừng, thấp giọng nói: “Lão thái thái, đại sư này từ đâu đến vậy, sao thiếp thân lại cảm thấy thủ pháp của ông ta có chút kỳ quái?”
Khi nàng ta còn nhỏ, gia tộc xảy ra chuyện, khi trở về quê trưởng bối trong nhà cũng thường xuyên mời đại sư tới thi pháp, căn bản không giống những động tác này.
Thính Vũ hơi chột dạ trong lòng.
Nàng ta lừa lão thái thái đây là đại sư của chùa Khánh An, thật ra không phải vậy… Đám đại sư chùa Khánh An đều giả thanh cao, căn bản là không muốn nhận bạc làm việc, đương nhiên cũng có thể là ngại ít bạc, lúc rời khỏi chùa Khánh An, nàng ta gặp được đại sư này trên đường, giá cả rẻ lại còn nghe lời…
“Hạ di nương, mỗi vị đại sư đều có thói quen thi pháp của mình.” Thính Vũ mở miệng: “Chúng ta không hiểu mấy thứ này, cứ chờ xem là được.”
Vân Sơ đứng bên cạnh lão thái thái nói: “Cũng chỉ là tới cầu phúc cho Tạ gia, đại sư từ đâu tới cũng vậy thôi.”
Lão thái thái trầm mặc không nói gì. Bà ta nhìn chằm chằm vào khoảng giữa sân, đại sư kia cầm bùa ném lên không trung, hét lớn một tiếng, lá bùa lập tức bốc cháy.
Ngay sau đó, đại sư đảo mắt, ánh mắt sắc bén quét lên người nhóm nữ quyến.
Giang di nương nhát gan bị dọa hoảng sợ, theo bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y Tạ Nhàn.
“Trong phủ có âm tà quấy phá!”
Đại sư cao giọng quát, trên đỉnh đầu bỗng nhiên xuất hiện một đốm lửa, đốm lửa kia lập tức thổi về phía hậu viện.
Không cần nói thêm gì, cả đám người không hẹn mà cùng chạy theo đại sư đi về phía hậu viện, đốm lửa kia lập lòe vô định, một hồi hướng đông, một lát lại hướng tây, cuối cùng ngừng lại giữa một sân viện.
Hiện tại là giữa hè, trong viện nở đầy hoa sen, lá sen san sát, nơi này chính là Bích Hà Viên của Hạ thị.
Hạ thị nhíu mày, trong lòng lo lắng bất an.
Cứ cảm giác có chuyện gì đó ngoài ý muốn sắp xảy ra…
Chỉ thấy đám lửa ma trơi kia ngừng ngay trên hồ sen, phụt một tiếng rồi biến mất, khói bụi vương vãi khắp nơi.
“Ở chỗ đó!”
Đại sư bước tới, đứng bên hồ nhìn người Tạ gia: “Tạ lão thái thái, mời bà cho người tìm kiếm ở nơi này thì sẽ biết rõ ràng chân tướng.”
Lão thái thái nhìn qua, giữa hồ sen nở khắp nở, chẳng lẽ trong ao có thứ gì không nên có sao?
Nghĩ đến chuyện gì đó, gương mặt già nua của bà ta không khỏi trầm xuống.
Chu ma ma đã đưa hai gia đinh qua đó, tìm hai ba đợt đã tìm được một sơi dây thừng, vừa kéo lên đã nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ được sơn đỏ.
Hạ thị trợn tròn đôi mắt.
Sao dưới ao trong viện nàng ta lại xuất hiện một cái tráp, ai đặt ở nơi này?
Rốt cuộc là muốn làm gì?
Không đợi nàng ta nghĩ nhiều, chiếc tráp đã được đưa tới trước mặt lão thái thái.
Lão thái thái có chút e ngại, ra lệnh: “Mở ra.”
Chu ma ma mở tráp, lúc nhìn rõ vật bên trong, tất cả mọi người ở đó đều thay đổi sắc mặt.
Trong tráp là ba búp bê hình nhân, từ cách ăn mặc của búp bê có thể nhìn ra một con lão phụ nhân, một con là phụ nhân hơn bốn mươi, con còn lại là phụ nhân trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi.
Trên n.g.ự.c của búp bê lão phụ nhân có cắm mấy chiếc châm, con búp bê thứ hai thì bị châm kim ở hai mắt hai tay và hai chân, còn búp bê phụ nhân trẻ tuổi bị ghim kim khắp cả người…
Hình ảnh này muốn bao nhiêu đáng sợ thì có bấy nhiêu đáng sợ.
“Nơi này…” Thính Sương kinh hoảng hô lên: “Là lão thái thái cùng thái thái, còn có phu nhân, trời ơi, có người nguyền rủa nữ quyến Tạ phủ không được c.h.ế.t tử tế!”
Nguyên thị cũng nhìn ra trang phục của ba búp bê này chính là phỏng theo ba đại nữ chủ nhân của Tạ gia, là ai độc ác như vậy!