“Phương nam, sắp có đại loạn.” Đinh Nhất Nguyên nhìn về hướng nam, sau đó lại nhìn về phía phủ Tướng quân của Vân gia: “Đồng tiền chỉ rõ, tinh tượng có dị, quốc chi chiến thần, vì sao trung tâm bị mây đen bao phủ…”
Thế tử Bình Tân hầu nhíu mày: “Có thể nói tiếng người không?”
Đinh Nhất Nguyên chậm rãi mở miệng: “Chiến thần của nước ta là Trụ Quốc đại tướng quân, ý là Trụ Quốc đại tướng quân mất tích.”
“Nói hươu nói vượn!”
“Kẻ lừa đảo từ đâu tới, dám vọng ngôn việc của phủ Tướng quân!”
“Trụ Quốc đại tướng quân ở tiền tuyến g.i.ế.c địch, sao có thể mất tích!”
“Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo!”
Trụ Quốc đại tướng quân có uy tín rất lớn trong dân gian, không một ai tin mấy lời này của Đinh Nhất Nguyên, mọi người đều không nhịn được cơn phẫn nộ, bắt đầu ném đồ đạc lung tung về phía hắn.
Tùy tùng của thế tử Bình Tân hầu nhân lúc hỗn loạn đoạt lại túi bạc: “Yêu ngôn hoặc chúng, dám lừa dối thế tử nhà ta, xem bọn ta giáo huấn ngươi thế nào!”
Đinh Nhất Nguyên ôm đầu, bị người tay đ.ấ.m chân đá.
Nửa năm này hắn đã bị người ta đánh thành quen, biết cách làm giảm thiểu thương tích cho mình.
Những người đó phát ti3t một hồi rồi cũng tan đi.
Chuyện có người trong dân gian rao bán đồng tiền với giá cao đã tới tai rất nhiều người, hiện giờ người này nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế, hơn nữa thế tử Bình Tân hầu còn thêm mắm thêm muối truyền bá, vì thế cũng truyền tới tai đám huân quý trong kinh, truyền vào tai những người có tâm, bọn họ cẩn thận điều tra, kết quả cho thấy Vân Tư Lân quả thật đã mất tích.
Lúc này, triều đình như muốn nổ tung.
“Hoàng Thượng, có người tận mắt thấy Vân tướng quân tiến vào biên giới Nam Việt, cũng mất tung tích từ đó.”
“Tấu chương của Xa Kỵ tướng quân có nói, quốc vương Nam Việt và Vân tướng quân nhiều lần mật đàm, có ý mượn sức Vân tướng quân…”
“Vân tướng quân là tướng lĩnh đóng giữ Tây Cương, sao đột nhiên lại tới Nam Cương, hành động này quá khả nghi.”
“Vi thần có lý do hoài nghi Vân tướng quân theo địch phản quốc…”
Hoàng đế trầm mặc.
Vân Tư Lân cầm theo mật chỉ bí mật đến Nam Cương c.h.é.m Xa Kỵ tướng quân, cuối cùng lại mất đi tung tích, ông ta không tin là Xa Kỵ tướng quân không nhúng tay vào việc này.
Nhưng Xa Kỵ tướng quân là thân chất nhi của Thái Hậu, Thái Hậu và vây cánh của tiền Thái Tử vẫn còn tham dự vào chuyện triều chính, ông ta không tiện công khai bí mật này.
Ông ta tin tưởng Vân Tư Lân không phản quốc.
Nhưng quẻ tượng của quốc sư, lời đồn trong dân gian, triều thần xúc động phẫn nộ, không phải là chuyện mà hai chữ tín nhiệm có thể giải quyết.
“Thỉnh Hoàng Thượng phái binh đến Nam Việt, bắt giữ Vân Tư Lân!”
“Vân Tư Lân thông đồng với địch phản quốc, thiên lý nan dung, thỉnh Hoàng Thượng xử lý Vân gia!”
“Đại Tấn ta gian nan lắm mới có được hôm nay, không thể chịu được một chút sơ suất, thỉnh Hoàng Thượng định đoạt!”
Hoàng Thượng không nói chuyện.
Sở Dực cười cười: “Chỉ bằng mấy thứ này mà đã muốn định tội Vân gia, các vị không thấy quá qua loa rồi sao?”
Một người không sợ c.h.ế.t lên tiếng: “Vậy Bình Tây Vương giải thích xem tại sao Vân Tư Lân tự tiện rời khỏi Tây Cương đến Nam Việt? Còn nữa, tại sao sau khi Vân Tư Lân vào Nam Việt lại mất đi tung tích?”
“Đại tướng quân trấn thủ biên cương, thủ được Tây Cương thì cũng thủ được Nam Cương, cũng không cần phải giải thích với một quan viên Tam phẩm hèn mọn như ngươi.” Sở Dực chắp tay nhìn về phía long ỷ: “Phụ hoàng, nhi thần nguyện mang binh đến Nam Việt, giải cứu Vân tướng quân, c.h.é.m c.h.ế.t người thật sự thông đồng với địch phản quốc!”
Hoàng đế: “…”
Lão tam vừa bị ông ta đánh hai mươi đại bản, là hình thức trừng phạt rất tàn nhẫn, hôm nay có thể thượng triều đã là không tệ, căn bản không thể cưỡi ngựa đánh giặc.
Ông ta suy tư một lúc rồi mở miệng: “Phiêu Kị tướng quân ở đâu!”
Phiêu Kị đại tướng quân đứng ra.
“Trẫm cho ngươi ba mươi ngàn tinh binh, tiến đến Nam Việt, phải tìm được Vân Tư Lân!”
“Vâng! Thần tiếp chỉ!” Chuyện Trụ Quốc đại tướng quân mất tích lập tức lan truyền khắp nơi.
“Không ngờ lão nhân bán tiền đồng kia lại nói thật, Trụ Quốc đại tướng quân thật sự biến mất!”
“Nghe nói quốc sư cũng tính được một quẻ tượng, ám chỉ Trụ Quốc đại tướng quân là tặc phản quốc, là vậy thật sao?”
“Đương nhiên không thể, Vân gia đời đời trung lương, bảo vệ quốc gia, sao có thể phản bội Đại Tấn!”
“…”
Tin tức truyền tới quân doanh ngoài thành, đây là nơi đóng quân của Vân gia quân, tổng cộng ba ngàn tinh binh, đích thân Vân gia đào tạo, chỉ nhận người Vân gia.
Nghe nói Trụ Quốc đại tướng quân mất tích, Vân gia quân lập tức náo loạn, phó tướng thỉnh chỉ cầu triều đình cho phó tướng Vân gia quân đến Nam Cương tìm kiếm Trụ Quốc đại tướng quân.
Thỉnh cầu này đương nhiên là bị bác bỏ.
Phó tướng không màng luật pháp, giục ngựa vào kinh chạy đến hoàng thành, quỳ trước cửa cung xin cầu kiến.
Vốn dĩ hoàng đế vô cùng tín nhiệm Vân Tư Lân nhưng hành động của phó tướng, hành vi của Vân gia quân khiến hoàng đế nhíu mày không vui.
Tuy bọn họ là Vân gia quân nhưng cũng là quân đội của Đại Tấn, dù có xảy ra chuyện gì thì hoàng đế như ông ta mới là chủ tử của bọn họ.
Hiện giờ, lại là lẫn lộn đầu đuôi.
“Định Viễn tướng quân bước ra khỏi hàng!” Hoàng đế lạnh giọng ra lệnh: “Từ hôm nay trở đi, ba ngàn Vân gia quân sẽ do ngươi tạm thời quản lý!”
Định Viễn tướng quân vô cùng mừng rỡ.
Đừng nhìn Vân gia quân chỉ có ba ngàn người, bọn họ kiêu dũng thiện chiến nổi tiếng trong ngoài, khiến nhiều tiểu quốc không chiến mà lui.
Vân gia quân ít nhất cũng có thể lấy một địch mười, bọn họ am hiểu mưu lược trận pháp, ba ngàn người đủ để làm cho ba mươi ngàn tinh binh của địch hoa rơi nước chảy.
Vân gia xảy ra chuyện, ba ngàn Vân gia quân này sẽ thành binh của hắn ta.
Định Viễn tướng quân lớn tiếng nói: “Thần lãnh chỉ!”
Chuyện Vân gia quân bị Định Viễn tướng quân tiếp quản nhanh chóng truyền khắp kinh thành.
Thu Đồng mang tin tức về, vô cùng nôn nóng.
Vân Sơ ngồi trên ghế chế hương, nàng ngửi ngửi, đúng là hương vị nàng muốn nên sai nhà hoàn đốt lên.
“Phu nhân, sao ngài không lo lắng chút nào vậy?” Thu Đồng luôn là người ổn trọng nhưng lúc này cũng đã gấp tới mức đầu bốc khói, từ nhỏ nàng ấy đã lăn lộn trong Vân gia quân, học được một thân võ nghệ nên không thể nào đứng ngoài cuộc được, cắn răng nói: “Doãn phó tướng quá lỗ m ãng, không nên thỉnh chỉ đi Nam Cương, thế cũng thôi đi, nhưng Vân gia quân lại bị người khác tiếp quản!”
Vân Sơ đương nhiên không lo lắng.
Dựa theo tình tiết của đời trước, hai năm sau cha nàng sẽ lập công hồi triều.
Nhưng có lời nhắc nhở của nàng, hai năm dài đằng đẵng sẽ biến thành nửa năm…
Vân gia sẽ rơi vào một thời kỳ xuống đáy vực, chỉ có khi rơi xuống chỗ thấp thì mới nhìn rõ người bên cạnh mình ai là người ai là quỷ.
Vân Sơ đứng lên, chuẩn bị về Vân gia một chuyến.
Còn chưa ra khỏi Sanh Cư thì đã thấy một đám người Tạ gia đi về phía viện tử của nàng.
Nguyên thị cùng Tạ Thế An đi đầu, Thính Vũ cùng Giang di nương theo ở phía sau.
“Sơ nhi, người trên phố đều đang bàn tán chuyện của Vân gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nguyên thị lo lắng nói: “Cha con mất tích thật sao?”
Vân Sơ rũ mắt không nói gì.
Nguyên thị vỗ đùi nói: “Xong rồi xong rồi, vốn còn có Vân gia làm chỗ dựa, người ngoài mới không dám quá coi thường Tạ gia, hiện giờ Vân gia cũng sắp đổ, cô nhi quả phụ chúng ta nên làm gì đây…”
“Thái thái, sao lại nói là Vân gia đổ?” Giang di nương luôn có cảm giác tồn tại rất thấp bỗng nhiên mở miệng nói: “Vân gia chỉ tạm thời gặp phiền toái mà thôi, rất nhanh sẽ qua.”
Nàng ấy không hy vọng Vân gia xảy ra chuyện, không hy vọng phu nhân không còn chỗ dựa.
Phu nhân đưa cho nàng ấy tráp di vật của lão thái thái, nàng ấy đã cất giấu kỹ càng, đó là vật làm tin cả đời của Nhàn tỷ nhi.
Nàng ấy nguyện ý dùng mười năm tuổi thọ đổi lấy sự bình yên cho Vân gia.