Đinh Đông đứng bên cạnh sương phòng chủ viện, đôi mắt lóe lên.
Nàng ta đứng đó hồi lâu thì thấy hai vị tiểu chủ tử tới, chỉ một lúc sau đã thấy Vương gia rời khỏi phòng.
Nàng ta cúi đầu bước tới, lắp bắp hô một tiếng: “Vương gia.”
Ngày nào vương phủ này cũng có quá nhiều người hành lễ vấn an, đều sẽ gọi một tiếng như vậy, Sở Dực vẫn không thèm quan tâm, tiếp tục đi về phía trước.
Đinh Đông cảm thấy vô cùng tủi thân.
Hơn nửa năm nàng ta không xuất hiện trước mặt Vương gia, Vương gia đã quên mất nàng ta là ai.
“Vương gia, nô tỳ là nữ nhi của Nhĩ ma ma, Đinh Đông.” Nàng ta tiến lên một bước, mở miệng nói: “Sau khi nương của nô tỳ đến thôn trang dưỡng lão thì thân thể càng ngày càng kém, mấy hôm trước viết thư gửi về có nói là thiếu một vị thuốc, nô tỳ chỉ có thể đánh bạo tới cầu Vương gia.”
Sở Dực nhíu mày: “Thiếu dược liệu gì?”
“Là nhân sâm trăm năm.” Đinh Đông nghẹn ngào nói: “Cầu Vương gia cứu mạng, Đinh Đông nhất định sẽ báo đáp đại ân đại đức của Vương gia.”
Sở Dực nhàn nhạt mở miệng: “Đi tìm Trình tổng quản.”
Hắn nói xong thì trực tiếp rời đi.
Đinh Đông cắn chặt môi.
Nương nàng ta nuôi lớn Vương gia, biết nương bị bệnh, không phải Vương gia nên hỏi han bệnh tình sao?
Thế nhưng hắn lại lạnh lùng rời đi như vậy.
Nhưng nhìn từ góc độ khác, Vương gia không hỏi gì đã đồng ý ban nhân sâm trăm năm, đủ để chứng minh nương nàng ta vẫn có vị trí nhất định trong lòng Vương gia.
Chỉ cần Vương gia còn nhớ rõ phần ân tình này thì nàng ta vẫn còn cơ hội.
Vân Sơ buồn ngủ, ngủ li bì suốt ba bốn ngày đã khá hơn rất nhiều, không đến mức vừa nằm xuống đã ngủ say sưa nữa.
Nàng bắt đầu chuẩn bị hôn sự cho Thính Tuyết.
Trình tổng quản đã tìm người xem hoàng lịch, hôn sự được định vào ngày mười hai tháng chạp, mắt thấy đã gần tới rồi.
Vân Sơ cũng dựa theo quy cách Thính Sương xuất giá khi trước để chuẩn bị một phần của hồi môn phong phú.
“Vương phi, Thái Tử Phi tới.”
Vân Sơ ngồi thẳng người: “Mời vào phòng khách, dâng trà trước đi.”
Nàng thay bộ xiêm y mặc nhà sang bộ khác rồi mới đứng dậy đi tới phòng khách.
“Chúc mừng tam đệ muội, đây là tổ yến dưỡng thai, muội nhận lấy đi.” Thái Tử Phi tươi cười nói: “Con nối dòng của tam đệ quả thật là đơn bạc, có đứa nhỏ này thì phủ Bình Tây Vương sẽ càng náo nhiệt.”
“Đa tạ Thái Tử Phi.” Vân Sơ nhận lấy tổ yến thở dài nói: “Nửa năm trước Phương trắc phi sảy thai, ta và Vương gia cũng rời kinh, không biết bây giờ Phương trắc phi thế nào rồi?”
Thái Tử Phi nói: “Nàng ta còn trẻ, dưỡng sức nửa năm đã khá nhiều rồi, tam đệ muội đừng để trong lòng.”
Nàng ta ngừng một chút rồi nói tiếp: “Thật ra hôm nay ta tới cửa ngoài việc mừng tam đệ muội có hỉ ra thì còn có một việc khác.”
Vân Sơ đương nhiên biết Thái Tử Phi đến đây là có mục đích, nàng thậm chí còn đoán được là có chuyện gì.
“Lúc trước mẫu hậu từng nói với tam đệ, tam đệ nói sẽ suy nghĩ.” Thái Tử Phi nhỏ giọng nói: “Không biết tam đệ suy xét thế nào?”
Vân Sơ thở dài nói: “Nửa năm nay Vương gia tiêu d.a.o quen rồi, tạm thời không muốn về triều, ta sẽ nghĩ cách khuyên nhủ hắn.”
Hiện giờ Hoàng Hậu và Cung Hi Vương đấu đá lẫn nhau, phủ Bình Tây Vương bọn họ không cần phải chen chân vào.
Sống c.h.ế.t mặc bây, bo bo giữ mình mới là thượng sách.
“Được rồi, ta hiểu rồi.”
Thái Tử Phi đứng lên.
Lão tam không phải đang muốn tọa sơn quan hổ đấu sao?
Nàng ta lại càng muốn kéo lão tam xuống nước
Nếu Ân gia xảy ra chuyện, lão tam còn ngồi yên được à? Vào đông, kinh thành không ngừng đón những trận tuyết rơi.
Vân Sơ rúc trong phòng ăn táo chua Lâm thị đưa tới, uống tổ yến Ân phi ban cho, thân thể vô cùng thoải mái.
Giữa trưa, Trường Sinh tan học thì đưa Tạ Nhàn tới chỗ nàng trò chuyện.
Tạ Nhàn ôm theo một cái bình đưa cho Vân Sơ: “Vương phi, đây là dưa chua nương con làm, lúc nào cảm thấy chán ăn có thể dùng một chút để khai vị.”
Sau khi Vân Sơ mang thai quả thật là rất thèm đồ chua.
Nàng bảo Thính Tuyết gắp ra một ít, nếm thử một miếng, vừa chua vừa giòn vô cùng ngon miệng, còn ngon hơn dưa chua mua ngoài phố.
Tạ Nhàn nhoẻn miệng cười: “Trong nhà vẫn còn, nếu Vương phi thích thì con…”
“Chờ ăn hết lọ này thì ta sẽ cho người tới nhà con lấy.” Vân Sơ cũng không khách sáo, nếu nàng khách sáo thì Giang di nương sẽ cảm thấy là nàng ghét bỏ thứ này.
Hai nữ hài dùng bữa xong thì kéo nhau đi vẽ tranh.
Chờ Vân Sơ ngủ trưa dậy, Thu Đồng mới đi vào bẩm báo: “Sau khi Thái Tử Phi hồi cung thì đã sai người bên nhà mẹ đẻ tới Ân gia một chuyến.”
Cánh môi Vân Sơ gợi lên một nụ cười lạnh.
Hoàng Hậu muốn kéo Bình Tây Vương nhập cuộc nên mới xuống tay với Ân gia, ép Sở Dực phải tỏ thái độ.
Vốn dĩ nàng và Sở Dực chỉ muốn khoanh tay đứng nhìn nhưng Hoàng Hậu cứ một hai muốn liên lụy Ân gia vậy thì đừng trách nàng động thủ.
Vân Sơ ăn điểm tâm, uống một ngụm trà rồi nói: “Nên truyền một số chuyện của Công Tôn gia ra ngoài rồi.”
Sở Dực vừa bước vào cửa đã nghe thấy mấy lời này, hắn lập tức ôm nàng vào lòng: “Nàng cứ việc dưỡng thai cho tốt đi, không cần lo lắng những chuyện này.”
“Được, vậy ta không nhọc lòng nữa.”
Vân Sơ nói không nhọc lòng vậy thôi chứ cũng không phải không lo tới thật.
Sở Dực nhìn nàng ngủ say rồi mới tới thư phòng xử lý công việc.
Hiện giờ Thái Tử giám quốc, Cung Hi Vương nắm giữ Hộ bộ, tam giáo cửu lưu trên phố cũng là thế lực của Cung Hi Vương.
Ngón tay lộ rõ khớp xương của nam nhân gõ gõ lên bàn, hắn lạnh lùng nói: “Thu mua mấy người tam giáo cửu lưu loan truyền chuyện của Công Tôn Ninh ra ngoài.”
Hoàng Hậu muốn kéo hắn vào để hình thành thế chân vạc, hắn càng muốn khiến Hoàng Hậu và Sở Mặc đối đầu như nước với lửa, không c.h.ế.t không ngừng.
Trình Tự lĩnh mệnh: “Vâng, Vương gia!”
“Việc nhỏ này không cần ngươi làm, để Trình Thất làm đi.” Sở Dực nhìn hắn: “Hôn sự có chỗ nào cần giúp đỡ thì cứ nói với ta.”
Mặt than của Trình Tự đỏ lên: “Cha ta đã lo xong rồi, Vương gia chờ uống rượu mừng là được.”
Chạng vạng cùng ngày, các quán trà trong kinh thành bắt đầu bàn tán chuyện của Công Tôn gia.
Kinh thành cũng không thiếu mấy chuyện thú vị này nhưng chuyện mới mẻ của nhà huân quý vẫn hiếm khi truyền tới tai dân chúng, do đó bây giờ khắp đầu đường cuối phố đều đang bàn tán chuyện này.
“Nghe nói chưa, trưởng tử Công Tôn gia, chậc chậc…”
“Công Tôn gia nào, hắn ta gây ra chuyện gì rồi?”
“Chính là nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu nương nương, đương kim quốc cữu Công Tôn Ninh đó, nghe nói hắn ta rất thích dòm ngó thê tử nhà người khác, đã chiếm đoạt rất nhiều nữ tử có chồng.”
“Trời ơi, còn có chuyện đó sao, là thê tử nhà nào bị c**ng bức?”
“Ta nào biết được, nhưng chắc chắn tám chín phần mười, Công Tôn Ninh này thật là tên cặn bã.”
“Ỷ bản thân là quốc cữu mà ép buộc quan viên thủ hạ dâng thê tử của người ta lên, có ai có thể làm ra được loại chuyện như thế này chứ?”
“Lúc Thái Tử đưa tang Thái Hậu, không phải cũng đem một nữ tử từ hoàng lăng về sủng hạnh đó sao, đúng là cùng chung một giuộc mà.”
“…”
Kinh thành ồn ào huyên náo, rất nhanh đã truyền đến hoàng cung.
“Choảng!”
Hoàng Hậu tức giận đến mức ném vỡ một bộ ấm trà quý giá.
“Tên ngu xuẩn Công Tôn Ninh!” Bà ta tức đến mức đau đầu: “Tại sao đại ca có thể dạy ra thứ khốn nạn như vậy, danh dự trăm năm của Công Tôn gia đều bị tên súc sinh này phá hỏng rồi! Còn liên luỵ đến thanh danh của bổn cung và Thái Tử!”