Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 378



Nguyên thị lấy một chung trà ra rồi nói: “Cũng nhờ lúc trước Sơ nhi mua cho Duy ca nhi một gã hầu, nếu không có hắn thì không biết ai sẽ làm những việc nặng nhọc này.”

Vân Sơ bưng ly trà nhưng không uống, cười hỏi: “Mấy ca nhi đâu?”

“An ca đi làm việc rồi, nói là đang làm phụ tá cho đại quan trong triều, mỗi tháng có thể kiếm được mấy trăm văn nên cả nhà mới không đến mức phải uống gió Tây Bắc.” Nguyên thị tiếp tục nói: “Duy ca nhi… ai dà, nó không biết cố gắng, nó vốn đã lười, trời vừa trở lạnh thì lại than đau chân, càng lười hơn trước, cả ngày chỉ nằm trên giường. Doãn ca nhi lại hiểu chuyện hơn, gần đây ngày nào cũng đọc sách, không hiểu sẽ tìm An ca nhi chỉ giáo.”

Đang nói thì lại thấy Tạ Thế Duy thọt chân từ hậu viện đi tới: “Mẫu thân… mẫu thân, con rất nhớ mẫu thân!”

“Duy ca nhi, con kêu loạn cái gì đó!” Nguyên thị xụ mặt: “Nhìn kỹ, đây là Vương phi, Bình Tây Vương phi, không phải mẫu thân con!”

“Con…” Tạ Thế Duy thật cẩn thận nhìn Vân Sơ, mím môi: “Trời lạnh như vậy mà Vương phi còn nguyện ý tới Tạ gia, nhất định là còn nhớ thương nhi tử này, con gọi một tiếng mẫu thân có gì sai sao?”

Vân Sơ lắc đầu: “Bất kính với người hoàng thất là tử tội.”

Tạ Thế Duy lập tức rùng mình.

“Vương, Vương phi…” Nó mở miệng: “Khi trước Vương phi Vương gia đại hôn, ta cố ý chuẩn bị lễ tân hôn, bây giờ mới có thể đưa cho ngài, hy vọng Vương phi không trách tội.”

Nó lấy một tượng gỗ từ trong n.g.ự.c áo ra.

Vân Sơ vừa nhìn đã nhận ra, lúc nàng vẫn còn là phụ nhân Tạ gia, Du ca nhi lén tới Tạ gia ở vài hôm, lúc rời đi cũng tặng nàng một tượng gỗ giống thế này.

Tượng gỗ của Du ca nhi vụng về đáng yêu, cái của Tạ Thế Duy tinh xảo hơn một chút, rõ ràng là thường xuyên cầm trong tay thưởng thức nên trong tượng gỗ vô cùng sáng bóng.

“Ta thành hôn đã hơn một năm, không cần lễ vật nữa.” Vân Sơ không mềm không cứng cự tuyệt.

Có thể cho một số hài tử một cơ hội khác, ví dụ như Tạ Thế Doãn, lực sát thương nhỏ như vậy, không có bất kỳ nguy hiểm gì, hai là vì nó còn muốn báo thù cho Thính Vũ, xem như trong lòng vẫn còn một chút tình người, cuối cùng là vì dưới tình huống như hiện tại mà nó vẫn còn cố gắng đọc sách, thật khiến nàng phải lau mắt mà nhìn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Còn Tạ Thế Duy, dù Tạ gia tốt hay xấu, giàu có hay bần cùng thì nó đều là thứ bùn nhão không thể trát tường, nói tóm lại, nó đã là một người hoàn toàn hư thối.

Tạ Thế Duy há mồm muốn nói thêm gì đó thì lại thấy Tạ Thế Doãn đi ra.

Nó nghe thấy tiếng nói chuyện ở tiền viện, tưởng đâu là Tạ Thế An đã về nên cố ý cầm sách tới nhờ hắn ta chỉ giáo, không ngờ lại nhìn thấy Vân Sơ.

Trái tim của nó vọt lên tận cuống họng.

Nó sợ Vân Sơ tới cảnh cáo nó không được tiếp xúc với tiểu quận chúa nữa.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa của Vân Sơ, nó lại có chút lo lắng, lo lắng Vân Sơ sẽ nhắc tới tiểu quận chúa trước mặt người Tạ gia.

Nó chưa bao giờ nói chuyện nó qua lại với tiểu quận chúa cho bất kỳ người nào ở Tạ gia, nó sợ Tạ Thế An và Tạ Thế Duy nổi lên ý đồ xấu…

“Bái kiến Vương phi.”

Tạ Thế Doãn lòng tràn đầy phức tạp hành lễ.

Vân Sơ nhàn nhạt gật đầu, vẫn không nói thêm gì.

Nó ngồi yên không một tiếng động, nhẹ nhàng thở ra.

Ngồi được một hồi thì lại nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa vọng vào cùng với tiếng của Tam Cửu: “Đại thiếu gia cẩn thận, tuyết tan, nền đất rất trơn.”

Nghe vậy, Vân Sơ buông chung trà, lập tức đứng lên: “Thái thái cứ bận rộn đi, ta đi trước.”

Nguyên thị lập tức giữ lại: “Cũng lâu rồi An ca nhi không gặp ngươi, thấy ngươi đến nhất định sẽ rất vui…”

Gió lạnh gào thét. Tạ Thế An đi bộ về nhà, mệt tới mức người đổ đầy mồ hôi.

Hắn ta vừa về đến cửa Tạ gia thì đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang dừng trước đại môn, chỉ cần liếc mắt một cái là hắn ta đã nhận ra đây là xe ngựa của phủ Bình Tây Vương.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Hắn ta không nhịn được bước nhân hơn, nhấc chân bước qua bậc cửa, hắn ta nhìn thấy Vân Sơ đang đứng trong sân.

Sân viện vốn tiêu điều hoang sơ bây giờ lại có chút cảnh sắc vì có nàng ở đó.

Trong một khoảnh khắc, hắn ta đã nảy sinh ảo giác rằng Tạ gia lúc này chính là Tạ gia của trước kia.

“Vương phi.”

Tạ Thế An cúi đầu chắp tay, hành lễ.

“Ngươi cứ làm việc đi, ta đi trước.”

Vân Sơ được nha hoàn đỡ đi ra ngoài.

“Vương phi xin dừng bước.” Tạ Thế An gọi nàng lại: “Trời lạnh như vậy, Vương phi còn đang có thai, hẳn là không phải chỉ đi ngang qua Tạ gia rồi vào ngồi thăm một lúc đơn giản như vậy đúng không?”

Nguyên thị kinh mấp máy môi: “Sơ nhi, ngươi có thai?”

Không phải lúc trước đại phu đã nói Sơ nhi sẽ không bao giờ mang thai được nữa sao, từ lúc thai đầu của nàng c.h.ế.t nàng, nàng ở Tạ gia nhiều năm như vậy nhưng vẫn mãi không mang thai.

Tại sao chỉ vừa mới gả đến vương phủ hơn nửa năm đã có thai rồi?

Nếu khi trước Sơ nhi và Cảnh Ngọc có đích trưởng tử của bọn họ thì Tạ gia hẳn sẽ không thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy đúng không?

Vân Sơ vờ lộ ra vẻ quẫn bách khi bị người ta vạch trần, nàng mím môi nói: “Ta chỉ đến thăm thôi, không có ý gì khác.”

“Vương phi có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.” Tạ Thế An nhìn già trẻ đang đứng trong sân: “Tổ mẫu, đưa bọn họ xuống dưới đi, ta và Vương phi có chính sự cần nói.”

Tạ Thế Duy há mồm muốn phản bác nhưng bây giờ ăn mặc ngủ nghỉ của nó đều nhờ vào bạc của đại ca, nó không dám đắc tội, sợ đại ca sẽ đối xử với nó giống như Tạ Thế Doãn, nó chỉ có thể không tình nguyện rời đi.

Chờ người ở tiền viện lui hết, lúc này Tạ Thế An mới nói: “Vương phi, mời nói.”

Hắn ta không tin Bình Tây Vương phi đang mang thai lại vô duyên vô cớ tới Tạ gia, một nữ nhân gả lần hai, nếu không có việc gì thì chắc chắn sẽ không đến nhà chồng trước, hơn nữa còn là một việc rất quan trọng nên mới khiến nàng đích thân đến đây một chuyến.

Tham Khảo Thêm:  Chương 607

“Ta quả thật là có việc nên mới về Tạ gia.” Vân Sơ thở dài: “Nhưng nhìn tình huống của Tạ gia bây giờ… ta nghĩ hay là thôi đi.”

Tạ Thế An siết chặt nắm tay.

Quả nhiên hắn ta đã đoán đúng.

Hắn ta mở miệng nói: “Cũng đã từng là mẫu tử, Vương phi lại nhiều lần che chở ta, bây giờ cũng nên đến lượt ta làm gì đó cho Vương phi, nếu Vương phi từ bỏ thì ngày sau ta sẽ sống rất bất an.”

Vân Sơ ra vẻ do dự rối rắm, một hồi lâu sau mới nói: “Ta tới đây là muốn cậy vào tình nghĩa mẫu tử khi trước nhờ ngươi điều tra việc Cung Hi Vương nhúng chàm khoa cử, ngươi yên tâm, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu, cần bao nhiêu bạc thì ngươi cứ mở miệng.”

Tạ Thế An đột nhiên trầm mặc.

Khoa cử là con đường tuyển chọn quan viên trọng yếu của triều đình, cũng là con đường duy nhất cho thường dân bá tánh dưới tầng chót trèo lên cao, nếu xuất hiện hành vi làm rối loạn kỷ cương thì đó chính là một cú tát mạnh vào hoàng quyền, vì thế mà Hoàng Thượng chắc chắn sẽ không cho phép chuyện này xảy ra, nếu đã xảy ra thì chắc chắn sẽ nghiêm trị người gây rối để răn đe cảnh cáo!

Cung Hi Vương lại tham gia vào chuyện này sao?

Nếu bị Bình Tây Vương tra ra rồi thượng tấu, e là Cung Hi Vương…

Trong lòng Tạ Thế An nổi lên vô số ý niệm nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ: “Có thể làm việc cho Vương phi là vinh hạnh của ta, sao có thể nói tới tiền tài chứ. Nếu Cung Hi Vương thật sự tham gia vào chuyện gian lận khoa cử thì đối với học sinh hàn môn giống như Tạ gia mà nói thì đó chính là một sự bất công to lớn, vô số học sinh học tập đọc sách gian khổ mười năm đều thành công cốc… Ta nhất định phải tra rõ chuyện này, không chỉ là giúp Vương phi mà còn là giúp tất cả học sinh hàn môn đòi lại công bằng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.