Khánh Hoa xoa xoa đầu mình.
Nàng ta tàu xe mệt nhọc tới đây, vốn dĩ đã rất mệt mỏi, trong một lúc phải tiếp nhận nhiều thông tin như vậy, đầu óc nàng ta sắp nổ tung rồi.
Nàng ta vô cùng lo lắng nhìn về phía trên hoàng đế đang nằm trên long sàng.
Đông tĩnh lớn như vậy mà phụ hoàng vẫn không hề phản ứng gì, thật giống như một… người chết.
Nàng ta khiếp sợ mở miệng nói: “Ta cũng ở lại Dưỡng Tâm Điện hầu bệnh.”
“Không cần nhiều người hầu bệnh như vậy đâu.” Vân Sơ nói: “Nhị tỷ mệt mỏi, dùng bữa trước, rửa mặt rồi ngủ một giấc đi, đúng rồi, Thâm ca nhi cứ nhắc nhi tỷ mãi.”
Vốn dĩ ban đầu nàng muốn Khánh Hoa tới phủ Bình Tây Vương ở, nhưng bây giờ sợ là không được nữa.
Sở Thụy sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Nàng lo lắng Khánh Hoa sẽ trở thành quân cờ của Sở Thụy.
Ở lại trong cung vẫn thỏa đáng hơn một chút.
Chỉ hy vọng hai ngày này có thể trôi qua không một chút nguy hiểm nào.
Khánh Hoa quả thật cũng nhớ nhi tử, bèn đi theo Vân Sơ tới Đông Cung.
Đám cung nhân lục tục dọn thức ăn lên, bày đầy một bàn, Mạnh Thâm dùng cơm cùng Khánh Hoa, Vân Sơ chăm sóc Giác ca nhi.
“Thâm ca nhi, con không cần nhọc lòng những biến cố xảy ra trên triều đình và ở hậu cung, cứ đọc sách cho tốt là được.” Khánh Hoa dặn dò nói: “Không lâu nữa là phải thi hội rồi, tuy tuổi con còn nhỏ nhưng có tài học, có thể thử một lần, phụ thân ký thác kỳ vọng rất cao vào con, con phải biết tranh đua một chút, sau này làm quan cũng có thể trợ giúp cữu cữu của con.”
Mạnh Thâm gật đầu: “Mẫu thân yên tâm, con đã biết.”
Dùng bữa xong, Khánh Hoa đã rất mệt mỏi.
Nàng ta đương nhiên sẽ không ở lại Đông Cung mà là đến Trường Thu Cung của Ân phi, ở đó có tẩm cung của nàng ta trước khi xuất giá.
Chủ điện Trường Thu Cung là nơi ở của Ân phi, một trong hai thiên điện chính là nơi ở của công chúa Khánh Hoa, cung tỳ hầu hạ cũng là người nàng ta quen thuộc.
Cung tỳ pha nước ấm, thả một chút trầm hương thư giãn vào nước, Khánh Hoa cởi bỏ y phục, ngồi vào bồn tắm, nhắm mắt dưỡng thần.
Sau khi tắm gội, toàn thân nàng ta đều được thả lỏng, nàng ta khoác áo ngoài, bước vào nội thất ngủ một giấc.
Trước khi ngủ nàng ta còn nghĩ nghỉ ngơi đủ rồi thì sẽ đến Dưỡng Tâm Điện đợi, không biết vì sao mà nàng ta lại cảm thấy rất lo lắng cho phụ hoàng…
Không biết ngủ bao lâu, nàng ta bỗng nhiên nghe thấy tiếng người văng vẳng bên tai, là giọng của một nam nhân.
“Công chúa Khánh Hoa, tỉnh rồi chứ.”
Nàng ta tức khắc mở mắt.
Một gương mặt thanh tú văn nhã lọt vào mắt nàng ta.
Nàng ta cả kinh: “Sở Thụy!”
Nàng ta ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện bản thân lại đang nằm dưới đất, bên trên là xà nhà mục nát, cửa sổ bốn phía đều hư hỏng, cũng chẳng biết đây là chỗ nào.
“Sở Thụy! Ngươi dám bắt cóc công chúa Đại Tấn! Ngươi không muốn sống nữa sao!” Khánh Hoa tức giận nói: “Tuy rằng ngươi có công cứu giá nhưng suy cho cùng người chỉ là nhi tử của tiền Thái Tử, chẳng là cái thá gì cả, ngươi mau thả ta, ta có thể thỉnh cầu phụ hoàng tha cho tội c.h.ế.t cho ngươi!”
“A.”
Sở Thụy lộ ra một nụ cười châm chọc.
Vốn tưởng rằng sau khi Tô Tử Nguyệt hạ cổ Ân phi thì tử cổ sẽ phát huy tác dụng thật lớn, ai ngờ tử cổ vừa vào người ký chủ đã bị g.i.ế.c chết.
Tử cổ trong thân thể hắn ta cũng ngày càng yếu đi, bởi vì —— cổ đực kia sắp chết, tử cổ cũng không thể phấn khích nổi nữa.
Hắn ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể bí quá hóa liều.
“Công chúa Khánh Hoa, giữa hai chúng ta không có quan hệ ngươi sống ta chết.” Sở Thụy tươi cười nói: “Chi bằng chúng ta hợp tác được không?”
Tuy bây giờ đã là mùa hạ nhưng nơi này vô cùng lạnh lẽo.
Khánh Hoa chỉ mặc một kiện xiêm y, từ đầu đến chân đều cảm nhận được hơi lạnh. Nàng ta nhìn trái nhìn phải, trong phòng này chỉ có nàng ta và Sở Thụy.
Sở Thụy là một con ma ốm, hẳn là nàng ta có thể thoát khỏi tay Sở Thụy.
Nàng ta yên lặng bò dậy, ngay khi nàng ta muốn xoay người thì một tiếng vút lao tới, như có thứ gì đó vừa xẹt qua tai nàng ta, xoạt, thứ đó dính lên cây cột trước mặt.
Nàng ta sờ lỗ tai, bàn tay dính đẫm máu.
Lỗ tai nàng ta bị cắt mất một miếng thịt, m.á.u không ngừng tuôn ra.
Máu nhỏ giọt trên vai, y phục dần bị nhiễm đỏ.
Sở Thụy mỉm cười mở miệng: “Công chúa Khánh Hoa, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện hợp tác được chưa?”
Khánh Hoa run rẩy xoay người, lúc này nàng ta mới phát hiện có một tiểu thái giám đang đứng trong góc tối.
Trong tay tiểu thái giám kia là mấy mũi d.a.o nhỏ.
Nàng ta chắc chắn nếu bản thân còn dám chạy trốn thì những mũi d.a.o nhỏ đó sẽ cắt qua yết hầu của nàng ta.
“Ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!”
Khánh Hoa gian nan thốt lên những lời này.
“Như vậy mới đúng chứ.” Sở Thụy tươi cười càng sâu: “Đứng làm gì, ngồi đi, vừa uống trà vừa nói.”
Tiểu thái giám kia mang một chiếc bàn tới, còn rót cho mỗi người một ly trà.
Hương trà lượn lờ, Khánh Hoa lại không động đậy một chút nào.
“Sao, trà không ngon à?”
Sở Thụy vừa dứt lời, Khánh Hoa lập tức run rẩy bưng ly trà lên.
Nàng ta phát hiện người trước mắt chính là một kẻ điên, sao phụ hoàng lại cho phép hắn ta tồn tại. Hắn ta phải nên c.h.ế.t cùng Thái Hậu từ lâu rồi!
Trong lòng nàng ta tràn ngập sợ hãi và phẫn nộ nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, run rẩy cầm chung trà nhưng không dám uống, nàng ta sợ bản thân cũng sẽ trúng cổ như mẫu phi.
Lúc này Sở Thụy mới mở miệng: “Tử cổ trong người Ân phi đã bị Vân Sơ giết, ta đành phải tìm ngươi hỗ trợ, ngươi muốn trách thì trách Vân Sơ đi, vốn dĩ ngươi không cần chịu kiếp nạn này.”
Khánh Hoa cắn chặt khớp hàm.
Nếu Vân Sơ không phát hiện mẫu phi trúng tử cổ thì không biết bây giờ phụ hoàng đã gặp phải chuyện gì… Nàng ta thầm thấy may mắn vì Vân Sơ là một người thông minh.
Chỉ là nàng ta quá mức ngu xuẩn, hoàn toàn không biết làm thế nào để thoát thân.
“Ta mời công chúa Khánh Hoa tới đây là muốn nhờ ngươi giúp một chuyện.” Sở Thụy bày ra thái độ hữu hảo: “Bây giờ ngươi viết một phong thư cho Mạnh Thâm, ta nói cái gì, ngươi viết cái đó.”
Đồng tử Khánh Hoa co chặt: “… Được.”
Mặc kệ là chuyện gì, cứ đồng ý đã rồi tính tiếp.
Công chúa mất tích, nhất định mọi người sẽ phát hiện rất nhanh, nhất định sẽ mau chóng có người tới cứu…
Tiểu thái giám mang giấy bút lên.
Sở Thụy không chút hoang mang nói: “Thâm nhi, vi nương bị bắt, ngươi đút thuốc này cho Hoàng Thượng, vi nương sẽ được an toàn.”
Hắn ta nói xong thì lấy một gói thuốc đặt lên tờ giấy.
Khánh Hoa chỉ mới viết hai chữ “Thâm nhi” thì đã không viết được nữa: “Đây là thuốc gì?”
“Đây không phải là chuyện công chúa nên hỏi.”
Sở Thụy vừa dứt lời thì Khánh Hoa đã buông bút: “Nếu đã nói chuyện hợp tác thì ta đây cũng có quyền được biết, ta… a!”
Tiểu thái giám cầm chung trà lạnh lùng hắt vào mặt nàng ta.
Tuy nước trà không còn nóng nhưng một công chúa lại bị hạ nhân đối đãi như thế, còn khó chịu nhục nhã hơn so với việc bị tát tay.
“Nói là hợp tác chỉ là cho công chúa chút mặt mũi thôi.” Tiểu thái giám cười lạnh: “Vương gia nhà ta cho công chúa thể diện, công chúa nên quý trọng mới phải.”
Khánh Hoa lau nước trà trên mặt, bả vai run rẩy: “Vậy ta không hợp tác nữa, Sở Thụy, ngươi c.h.ế.t tâm đi, ta tuyệt đối không thể làm chuyện mưu hại phụ hoàng… a!!”