Thân hậu nghe xong, chỉ biết tức giận mà không chỗ phát tiết.
Cơ Vô Cương không phải ngày trước đi theo Thịnh Diệp tướng quân rời khỏi vương đình rồi sao? Lần này hắn quay lại, không hiểu sao mọi chuyện đều tỏ thái độ đối nghịch với Thân gia.
Thân hậu đã đề phòng từ lâu, nhưng tới khi biết được chuyện thì Cơ Vô Cương đã an bài hai Tô Đát Kỷ bên cạnh Khương quốc quân, còn Cơ Vô Cương hắn thoát cái biến thành nịnh thần Phí Trọng, liên tục tính kế muốn phế bỏ vương hậu!
Trước kia Thân hậu nghĩ không ra, bây giờ vương tử vương nữ của tiên vương lưu lại tiến vào ở trạch viện của Cơ Vô Cương, Thân hậu mới chợt hiểu ra, Cơ Vô Cương không chỉ muốn làm Phí Trọng, mà còn muốn làm phụ tá cho tân quân!
Trách không hắn hết lòng lo lắng tiếp đón Khương Chi trở về Ba quốc, đây là vọng tưởng muốn Khương đại vương tử kế thừa ngôi vị quốc quân a!
Vậy mà hắn cũng nghĩ ra được? Khương Chi từ nhỏ tài học tầm thường, là kẻ chất phác cổ hủ, ngu hiếu, chính là tên đàng hoàng ngu xuẩn! Nào có thể bì được với nhi tử của bà?
Đáng hận nhất là Ba vương lại tin lời sàm ngôn, dùng tiểu nhi tử của mình đổi về tên Khương Chi ngu xuẩn kia.
Cơ Vô Cương chính là nhìn trúng Khương Chi dễ bị khống chế, liền muốn phù chính, sau đó bản thân trở thành kẻ nắm quyền phía sau sao?
Nghĩ đến chuyện này Thân hậu cố gắng đè nén lửa giận trong lòng xuống.
Năm đó bà có thể dụng tâm dùng xảo kế, đấu đổ tiên vương, thì hiện tại cũng có thể tìm cách đấu ngược lại Cơ Vô Cương, diệt trừ Khương Chi ngu xuẩn kia!
Ở Ba quốc hai huynh muội vừa trở về đã nhấc lên một phen sóng gió.
Còn Lạc An, trong phủ Thái tử… Chỉ có thể nói là như bị vòi rồng gió lốc càn quét một phen..
Lần này chàng xuất binh tới ba quận Bắc Hồ ngày đêm ác chiến, tiêu diệt hơn phân nửa quân địch. Phượng Vũ ở phía sau dùng kế bắt hổ, âm thành cùng Thiền Vu Bắc Hồ định ra minh ước, thu hồi được ba quận.
Hành động đó quả thực làm cho một đám hổ tướng của Phượng Phi Vũ tức giận chửi ầm lên.
Đúng lúc này, Phượng Phi Vũ nhận được mật tín từ quản sự phủ Thái tử gửi tới. Vừa nhận được còn đọc đi đọc lại năm lần, mới thực sự hiểu hết ý của quản sự. Huynh muội Khương thị phụng chiếu có thể rời Đại Tề về nước.
Phượng Phi Vũ đầu tiên nghĩ tới đây là gian kế của Đoan Khánh Đế. Ba quốc đối với Khương Lê là đầm rồng hang hổ, nếu như không bị bức bách nàng tuyệt đối không tình nguyện trở về.
Mà nàng là trắc phi của Thái tử, sao phụ hoàng mẫu hậu không thông qua sự đồng ý của chàng, liền bỏ trắc phi của mình!
Ngay lúc đó chàng không tiếp tục trì hoãn nữa, cũng lười để ý Phượng Vũ vượt trước quân đội của chàng thu được ba quận. Bản thân cả ngày lẫn đêm dùng khoái mã chạy về đô thành, muốn mời phụ vương thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra.
Mặt khác, chàng cũng liên lạc với mật thám theo dõi Khương Lê, lập tức giữ huynh đệ Khương thị đi tiếp, nhất định phải ngăn xe ngựa lại.
Đáng tiếc khi chàng đưa tin tới thì Khương Lê đã tiến vào biên cảnh Ba quốc, cho dù chàng có chạy về kinh thành cũng là uổng công.
Khi Phượng Phi Vũ đứng trong phủ, nhìn gian phòng trống rỗng của Khương Lê, mặt như ngưng sương, nhìn quản sự đang quỳ rạp trên đất:
– Đây là chuyện gì? Nói tỉ mỉ cho Cô.
Nếu nói trước khi hồi kinh, chàng vẫn cho rằng Khương Lê bị hai người đế hậu khi nhục, chèn ép khiến nàng phải rời kinh.
Nhưng giờ nghe quản sự thuật lại, hơn nữa mật thám báo về tình hình những ngày qua, chàng lập tức khẳng định được, tất cả mọi chuyện đều do vị thiếu phó chuyên vỗ m.ô.n.g ngựa của mình gây ra.
Không chỉ như vậy, thiếu phó của chàng còn trù tính chuyện này từ lâu, bỏ bao công sức cả tình hình chiến sự Bắc Hồ và ba quận vốn nên vào tay chàng.
Nghĩ tới điểm này, nếu như Khương Lê hiện tại đứng trước mặt chàng, Phượng Phi Vũ cảm thấy mình nhất định sẽ không nhịn được mà bóp c.h.ế.t nàng!
Thế nhưng… Nàng cũng không đứng ở đây, chất nữ Ba quốc Khương Lê đã giải trừ hôn ước, bỏ lại tên tuổi trắc phi của chàng, rời khỏi Đại Tề.
Tiếp theo quản sự sợ hãi chứng kiến sự mất khống chế chưa từng thể hiện ra trước mặt mọi người của Phượng Phi Vũ.
Gian phòng của Khương Hoà Nhuận bị đạp phá nát bét. Nhuyễn tháp ngày trước từng triền miên khiến người không nỡ đứng dậy nay cũng bị lật tung, phá thủng một lỗ to.
Sau khi cả gian phòng bị nện thành mảnh vụn, Phượng Phi Vũ dữ tợn hỏi quản sự:
– Nàng có lưu lại lời nào với ngươi?
Quản sự tay run run đưa hộp gỗ mà Khương Lê lưu lại dâng lên cho thái tử:
– Khi gần đi, trắc phi nói là không ở đây khi đại hôn Thái tử, liền lưu lại chiếc hộp này, nói là lễ vật tặng điện hạ.
Phượng Phi Vũ nhìn chằm chằm hộp gỗ nửa ngày, rốt cục đưa tay mở nắp.
Bên trong là một chồng hồ sơ rất dày, trên mặt Phượng Phi Vũ khôi phục giá lạnh, trong mắt mang theo hàn ý, hắc hắc cười lạnh hai tiếng, thầm nghĩ:
– Chẳng lẽ sợ tai họa ba quận mang lại chưa đủ, cho nên còn phải lưu thêm “kinh hỉ” gì cho chàng?
Chuyện cho tới bây giờ, xem như hắn nhìn lầm rồi, thương sai người, cho dù nàng làm ra chuyện gì nữa, chàng cũng không bất ngờ! Nhưng nghĩ vậy, chàng vẫn nghiến răng lật một phần hồ sơ trên cùng.
Hóa ra đây là hồ sơ thủy nông tư, bên trên đầy chữ nhỏ bé kín cả trang giấy, chữ viết xinh đẹp hữu lực, rõ ràng là do chính Khương Lê chắp bút.
Trên cuốn trục ghi lại rất nhiều chi tiết về quá trình xây dựng công trình thủy lợi, những điểm nào cần phải chú ý, nếu xảy ra vấn đề phải xử lý thế nào.
Ngoại trừ văn tự nhỏ xinh, trên hồ sơ còn có rất nhiều hình vẽ, trên hình vẽ đều có chú thích lại kích cỡ các vị trí, đặc điểm riêng biệt. Đây là một phần hồ sơ hoàn mỹ, chỉ cần đọc qua đã có thể mơ hồ nắm giữ được toàn bộ công trình, dù là mấy chục thậm chí cả trăm năm sau, công trình nếu cần tu bổ hoặc xây dựng thêm chỉ cần đối chiếu vào hồ sơ là được.
Phượng Phi Vũ khẽ cau mày, lại cầm lấy mấy phần hồ sơ khác, phát hiện nội dung cơ bản giống nhau, đều là những công trình thủy nông tư đã xay dựng hoặc muốn khởi công xây dựng, mỗi chi tiết đều tỉ mỉ hoàn mĩ vô cùng.
Chỉ cần nhìn đống hồ sơ, liền biết Khương Lê vì khởi công xây dựng những công trình này hao phí bao nhiêu tâm huyết. Mà bởi kích cỡ có hạn, cho nên chữ viết trên đó vô cùng nhỏ, từng chữ như những hạt đậu xanh lớn nhỏ xếp lại, cho dù chỉ để người ta chép lại một phần cũng sợ là mất một thời gian dài.
Cũng không biết Khương Lê từ khi nào âm thầm chuẩn bị xong đống hồ sơ này. Phượng Phi Vũ đánh giá một chút, chiếu theo số lượng chữ viết mà nói, thì từ khi chàng xuất binh tới Bắc Hồ, ngày nào Khương Lê cũng phải chong đèn tới giờ sửu mới có thể hoàn thành xong hết những thứ này.
Không biết vì sao, nhìn những chữ viết xinh đẹp này, chàng tựa hồ nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ như tia nước của nàng, trong vô số ngày đêm làm bạn bên tai chàng…
Trái tim bồn chồn nóng nảy, bất tri bất giác chậm lại. Phượng Phi Vũ ngồi giữa một mảnh bừa bộn, tay cầm từng quyển từng quyển một… Đọc tới trang cuối cùng, không còn những bản vẽ công trình thủy lợi, chỉ có một đoạn thư ngắn nàng viết cho mình:
– Người Hồ tính cách giống sói hoang, sống du mục, phong tục tập quán khác với người trung nguyên, không phảo trải qua mấy chục năm là có thể giáo hóa được. Ba quận có nhiều người Hồ, người Tề ít, trong vòng vài năm tới đều sẽ như vậy. Nếu không có Quân ra mặt bình định, sợ là không thể yên, ngài không cần chấp nhất chuyện này. Cho nên việc bình định Ba quận, sợ là mấy đời bối tử mới có thể thành. Không bằng cứ cố thủ Trung Nguyên, lấy bất biến ứng vạn biến… Đại hôn Quân, thiếp không thể tự tay dâng lên, duy nguyện Trung Thổ mưa thuận gió hoà, quân cùng tân phi trăm năm hảo hợp, lâu dài…
Quản sự thấy Điện hạ ngồi đọc hồ sơ, liền lui ra ngoài phòng, một mực yên lặng chờ đợi Điện hạ sau khi đọc xong lại lần nữa nổi trận lôi đình.
Thế nhưng là đợi đã lâu, trong phòng lại vang lên tiếng cười nhẹ, chỉ là tiếng cười như vọng lại từ nơi âm ty, lộ ra tà khí khiến quản sự run sợ.
Phượng Phi Vũ chậm rãi đứng dậy giữa một mảnh hỗn độn, tiểu Khương công tử mọi việc đều thuận lợi, quả thật là đáng bội phục! Ngươi đây là đánh cho Cô một gậy lại tặng thêm trái táo sao? Thử đoán xem Cô sẽ báo đáp lòng trung thành của ngươi thế nào?
Khương Lê, ngươi chờ đó!
Ở Ba quốc xa xôi Khương Lê giống như bị người nhắc tới, liên tiếp hắt xì hai cái, nàng dùng khăn lụa che mũi, chỉ vào bình hoa nói:
– Thiển nhi, dời cái bình hoa này đi, mùi nồng quá!
Cơ Vô Cương đang báo cáo với nàng tình hình Đại Tề thời gian gần đây tinh mắt, không đợi Thiển nhi tới, đã đem bình hoa rời ra ngoài thư phòng, sau đó lại kéo tay áo rót cho Khương Lê một chén trà nóng.
Khương Lê xuất thần ngồi nhìn ly trà, sâu kín thở dài một hơi.
Cơ Vô Cương ở một bên ngước mắt nhìn sắc mặt của nàng.
Mỹ nhân như vẽ, thay về trang phục vương nữ Ba quốc váy dài áo ngắn, càng lộ ra phong thái xinh đẹp. Thiên sinh lệ chất, làn da bị xạm đen chỉ qua vài ngày đã trắng trẻo trở lại, giống như dương chi mỹ ngọc mê người.
Chỉ là Cơ Vô Cương cảm thấy được vương nữ có vẻ buồn bã, nhưng không hề lộ ra dáng khóc lóc, liền tỉ tê nói:
– Vương nữ khi ngài ở trong thành Lạc An, vì hồ sơ nông tư mà vất vả ngày đêm, bây giờ phải nghi ngơi thật tốt. Sau đó lại nghe tình hình Đại Tề cũng được.
Khương Lê lắc đầu, nói:
– Ba quốc thế yếu, Tề quốc lớn mạnh. Hành động của Tề quốc tất ảnh hưởng đến Ba quốc ta, cho nên chuyện Tề quốc cũng chính là việc của Ba quốc. Nhất là khoảng thời gian này, càng không thể không thể chú ý tới hành động của Tề quốc, ta nghe một chút là được…
Thế nhưng nói được một nửa, Khương cơ tựa hồ lại thất thần, lần nữa lại thở dài một hơi.
Cơ Vô Cương hiểu tâm tư Khương Lê. Vô luận như thế nào chuyện vương nữ rời khỏi Tề quốc chính là cho Thái tử Phượng Phi Vũ một đao, còn buộc hắn phải chắp tay dâng ba quận Bắc Hồ cho kẻ thù chính trị là hoàng tử Phượng Vũ.
Vương nữ trước khi rời khỏi Tề quốc đã chuẩn bị xong hồ sơ nông tư, hi vọng co thể trấn an được Thái tử một chút.
Nhưng thù oán đã kết xuống, chân thực không biết Phượng Phi Vũ sẽ làm ra chuyện gì.
Đừng nói tới Khương Lê đã từng là trắc phi của Phượng Phi Vũ, liền ngay cả Cơ Vô Cương trong lòng cũng thấp thỏm lo âu, sợ Phượng Phi Vũ trong lúc nóng giận, làm ra hành động gì đó kinh người.
Hắn an bài mật thám chăm chú nhìn tình hình Tề quốc, nhất là hành động của Phượng Phi Vũ.
Nhưng chuyện Khương Lê phiền lòng ngược lại không giống với Cơ Vô Cương.
Lúc rời khỏi Lạc An, nàng liền lập ý không nghĩ thêm chút nào về chuyện ở Đại Tề.
Bây giờ chuyện khiến nàng phiền não, chính là cơm trưa rõ ràng đã ăn hai chiếc bánh, một con cá lớn, sau lại ăn thêm một bát mận ngào mật, sao mới ngủ một giấc tỉnh lại đã bắt đầu đói bụng rồi?
Mấy chuyện quốc sự phức tạp này, nghe khiến cho nàng không tĩnh tâm nổi, trong lòng chỉ nghĩ tới bánh kẹp thịt dê, gạch cua chưng, nhưng nào ai hiểu được?