Cao sơn lưu thủy, dùng rượu tâm sự nhân sinh, thâu đêm chong đèn bồi tri kỷ… Mọi thứ trong lòng Qúy Bỉnh Lầm tới giờ đều như thái sơn sụp đổ.
Mặc dù đã sớm biết tri kỷ của mình là một nữ tử. Vốn chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng hiện tại vẫn khó mà tiếp nhận được.
Về sau sao còn có cơ hội, cùng tiểu Khương công tử ngồi chung một bàn kê đầu gối nói chuyện, tâm sự nhân tình thế thái, đàm tiếu khuyến điểm nhân sinh?
Khương Lê thấy Quý đại nhân chậm chạp không bước lên trước, liền tiến lại mấy bước, mỉm cười, nói:
– Đặc sứ Tề quốc lần này tới tham gia hội minh, Ba quốc thật sự là bồng tất sinh huy, mau mời ngồi.
Nói rồi nghiêng người nhường đường.
Quý Bỉnh Lâm nhìn gương mặt có chín phần tương tự trong trí nhớ. Nhưng bây giờ lại vô cùng xinh đẹp, ly vàng chén ngọc nơi đây càng làm nổi bật ánh sáng của vương nữ Ba quốc, trong nội tâm nhất thời hoảng hốt, chân như đổ chì, ngây ngốc nhìn chằm chằm Khương Lê.
Sứ giả chư quốc tới tham gia đều có quốc lực tương xứng nhau, nhưng Tề triều là một quốc gia lớn mạnh, đội ngũ sứ thần tất nhiên phô trương hơn nhiều.
Phía sau Quý đặc sứ có hơn mười thị vệ kim giáp, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c hộ tống.
Bên cạnh Quý đặc sứ có một thị vệ mặc kim giáp thân hình cao lớn. Lưng hùm vai gấu, như một yêu vượn to lớn, bất động thanh sắc nhìn thoáng qua mấy kim vệ khác. Lập tức có một người bước tới gần Qúy Bỉnh Lâm, cúi đầu bên tai hắn nói nhỏ một câu. Quý Bỉnh Lâm như ở trong mộng mới tỉnh “A” một tiếng, liền vội vàng tiến lên mấy bước, đi đến hướng Khương Lê nhường đường, kim giáp thị vệ cũng cùng nhau bước theo phía sau hắn.
Mấy người thị vệ này trông như môn thần vậy, ai nấy cũng cao to uy nghiêm, đứng thẳng tắp mắt cũng không chớp một cái. Người thị vệ đứng cạnh Qúy Bỉnh Lâm có vẻ như người đứng đầu, thỉnh thoảng giương mắt nhìn Khương Lê và chư vị quốc quân, tựa hồ tùy thời phòng bị bất trắc.
Khương Lê trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, không biết thị vệ trưởng kia là người nơi nào tới. Nhìn thoáng qua, tư thế đứng thẳng của hắn liền toát ra phong thái không hề tầm thường. Nàng không khỏi nâng mắt nhìn thêm vài lần. Mà thị vệ kia rất mẫn cảm, trong nháy mắt khi nàng ngẩng lên nhìn hắn, hắn liền lập tức quét mắt lại. Khương Lê giật mình vội vàng dời mắt đi chỗ khác, quay ra nói chuyện với Qúy Bỉnh Lâm, nhưng nàng vẫn có cảm giác ánh mắt thị vệ gắn lên người nàng nửa ngày mới chịu rời đi.
Nàng không khỏi ngẩng lên nhìn hắn, bất quá khi đó thị vệ kia đã dời mắt đi hướng khác.
Lúc này chư vị quốc quân đã lần lượt rời tiệc, xúm đến gần Quý Bỉnh Lâm, ân cần chào hỏi đồng thời thám thính dự định tiếp theo của Tề quốc.
Quý Bỉnh Lâm cùng chư vị quốc quân lần lượt làm lễ, nói Tân quân Tề quốc Phượng Phi Vũ là đế quân nhân nghĩa hiếm có thế gian. Chân hưng Tề quốc, trừ hại cho thiên hạ, tôn trọng kiêm nhường, lời nói kín kẽ nửa điểm cũng không lọt.
Khương Lê cuối cùng vẫn lo lắng Phượng Phi Vũ không bỏ xuống được chuyện nàng trốn đi, rất để ý dự định kế tiếp của Phượng Phi Vũ. Bất quá nàng cũng biết trong chuyện này Qúy Bỉnh Lâm tuyệt đối không nói thật. Trong lòng vẫn không nhịn được âm thầm hỏi ý, thử xem dựa vào tình nghĩa cũ của hai người, Qúy đại nhân có thể nể mặt nói chút động tĩnh của Tề quốc.
Bởi vì Tề quốc đặc sứ đến đây, nên thái độ của chư quốc liền trở lên thân thiện hơn. Chư vương gặp gỡ không dễ, cũng muốn rút ra chút thời gian tán gẫu, mới không phụ lần gặp gỡ hiếm hoi này.
Vừa rồi Lương quốc đề xuất hội minh chư quốc cùng nhau trông coi, hỗ trợ lợi ích các quốc gia trong hội minh.
Lưu Bội lên tiếng đề nghị, lời lẽ khẳng khái lo nghĩ cho chư quốc thực khiến lòng người muốn rơi lệ.
Lương quốc nguyện ý bảo hộ cho chư quốc Tây Bắc, còn chư quốc tiến cống cho Lương quốc thì có thể kê cao gối yên tâm không lo lắng gì.
Trước kia Lương quốc ỷ vào binh lực của mình, cưỡng ép mấy tiểu quốc “cho mượn” lương thực tiền tài.
Chư quốc đã nếm qua trái đắng, nghe vậy đều biến sắc, trong lòng phẫn uất, ngay tại chỗ liền cùng Lương quốc ác ngôn. Nhưng cũng có nước không như vậy, trong lòng mừng rỡ, hỏi han xem mỗi năm cần tiến cống bao nhiêu. Cũng có nước trầm tư không lên tiếng, âm thầm quan sát tình thế, trong hội minh nhất thời náo loạn, mọi người bàn tán xôn xao.
Khương Lê vừa nghe là biết Lưu Bội có ý định gì, chỉ tĩnh tọa một bên, chờ bọn họ ồn ào ra kết quả cuối cùng rồi tính.
Nàng biết rõ Lương quốc dùng giá cao thu mua tơ tằm Tề quốc, giá lương thực bán ra lại cực thấp, kết quả tổn thất rất nhiều. Hơn nữa bởi vì Đại Tề kịp thời có chính sách ứng đối, cho nên kế sách của Lương quốc chưa thể tạo thành hao tổn cho Đại Tề. Hiện tại Lương quốc muốn dựa vào chuyện này kiếm lại trên thân của mấy quốc gia Tây bắc, muốn hạn chế thấp nhất hao tổn lúc trước bỏ ra mà thôi.
Bất quá sau khi đặc sứ Tề quốc đến, Lương quốc không muốn nói trước mặt Tề quốc. Chư quốc quân không có chủ đề lợi ích liên quan, cũng không tiếp tục giương cung bạt kiếm, bắt đầu thưởng rượu ăn tiệc. Khương Lê tuyên thị nữ tiến vào thêm rượu, ca múa tới biểu diễn. Trên đại điện tay áo vũ nữ bay lượn, hội minh biến thành cung yến thưởng ngoạn, cho tới tận khi mặt trời lặn về phía tây mới tan.
Mai thành chính là nơi nổi tiếng nhất Tây Bắc vì nơi đây có suối nước nóng trải rộng, chư quốc quân nghe danh đã lâu, sau khi hội minh xong tất nhiên muốn tới suối nước nóng nổi danh ngâm mình một phen.
Mai thành tuy nhiều suối nước nóng, nhưng cảnh đẹp và độ lớn nhỏ lại khác nhau. Các con suối khác nhau chất lượng nước cũng không đồng nhất, cho nên quốc quân nào tới suối nào cũng khiến Khương Lê đau đầu một phen. Chỉ cần một điểm không tốt, liền có khả năng đắc tội với một vị quốc quân.
Sau khi Khương Lê giúp huynh trưởng an bài xong xuôi đã là một canh giờ sau.
Nàng đầu tiên cho Bảo Lý ăn no, vuốt nhẹ lưng cho khỏi nấc, nhóc con liền chui vào trong n.g.ự.c nàng, duỗi chân nhỏ đạp nhẹ vào người mẫu thân, còn mình thì mút ngón tay cười.
Dỗ xong nhi tử nàng liền giao lại cho ma ma ôm xuống trông nom. Khương Lê mang theo Thiển nhi, Cơ Vô Cương và mấy thị vệ tiến về nơi Quý Bỉnh Lâm nghỉ lại, đợi thị vệ Tề quốc thông báo với đặc sứ rằng có vương nữ Ba quốc tới thăm.
Quý Bỉnh Lâm ngược lại nhiệt tình ra nghênh đón, tự mình mời Khương Lê vào trong phòng.
Chỉ là không còn bầu không khí tự nhiên hoà nhã như ngày xưa nữa. Chóp mũi Quý đại nhân tựa hồ còn toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Sau khi đón vương nữ vào trong, Quý đại nhân chỉ lưu lại hai ba thị vệ bên cạnh cùng một gã sai vặt pha trà rót nước, khoản đãi khách quý.
Mặc dù Quý đại nhân kín miệng, thế nhưng Khương Lê là một đối thủ giỏi giao tế. Chỉ mới vài câu liền khiến bầu không khí hoà hoãn lại. Sau khi hàn huyên chút chuyện liên quan tới kinh thành, tình hình gần đây của ân sư Mộc Phong, cũng nói về chuyện gần đây của Quý đại nhân.
Quý Bỉnh Lâm lại lên chức, sau khi tân đế lên ngôi, quyết đoán trọng dụng nhân tài mình bồi dưỡng ra, không cần thu liễm chèn ép đám đệ tử thế gia. Quý Bỉnh Lâm như cá gặp nước được trổ hết tài năng.
Thêm nữa hắn cùng Phượng Phi Vũ vạch kế sách khai cương khoách thổ trị quốc, vô cùng hợp ý, quân thần hài hoà, có tướng trung thành tận tâm cả đời.
Nhưng Khương Lê kỳ thật càng muốn thăm dò kế hoạch thống nhất thiên hạ của Phượng Phi Vũ, không biết trong đó có bao gồm những quốc gia vùng tây bắc nhỏ bé này không.
Đáng tiếc Quý đại nhân không chút nào nhớ tình xưa nghĩa cũ, giọt nước không lọt.
Khương Lê cảm thấy cần phải khơi thông đầu óc Quý đại nhân một chút, làm người không thể cứng nhắc như vậy được.
Thế là nàng thu liễm ý cười trực tiếp hỏi:
– Quý đại nhân bởi vì ta là nữ tử liền xem thường ta sao?
Quý Bỉnh Lâm không nghĩ tới Khương Lê nói trở mặt liền trở mặt, vội vã phủ nhận, xưng hô ngày trước bật thốt ra:
– Khương huynh sao lại nói vậy? Từ trong ra ngoài, dù là nam hay nữ, ngài đều là nhân trung chi long, cơ trí vô song, tính toán chu toàn, nhìn xa trông rộng, lại còn tinh thông tháo vát. Mấy năm nay ngoài vương thượng ra thì ngài là người ta kính nể nhất.
Khương Lê nhìn Quý Bỉnh Lâm gấp đến độ có chút nói lắp, cười nói:
– Đã như vậy, chúng ta riêng tư gặp nhau, Quý đại nhân sao lại câu nệ như vậy? Quan trường thế nào ta và huynh chẳng cần phải nói thẳng ra đều hiểu. Mặc dù Ba quốc nhỏ bé, nhưng thắng ở phong cảnh tú mỹ, chính là nơi thích hợp dưỡng người. Tương lai nếu có một ngày Quý đại nhân chán ghét đối với chuyện người lừa ta gạt trên quan trường, quân thượng khinh mạn xa lánh, cần phải rời đi. Xin nhớ kỹ bất luận thế nào, chỉ cần ta còn ở Ba quốc, nơi này chắc chắn có chỗ cho Quý đại nhân lưu bước.
Ám chỉ Quý đại nhân từ bỏ đại quốc đầu nhập vào viên đạn nhỏ Ba quốc, thực sự phải là người da mặt đủ dày mới nói ra được.
Quý Bỉnh Lâm không biết là thật là giả, mặt đỏ lên, ngang tiếng nói:
– Quân thượng lựa chọn đề bạt vi thần, tới nay đều hậu đãi thần, đời này chỉ vì vương mà rơi đầu, đến c.h.ế.t không từ, không dám tiếc thân bảo mạng mà ẩn cư.
Khương Lê có chút bị giọng điệu của Quý Bỉnh Lâm hù dọa. Nàng vừa rồi cũng là lời nói nửa đùa, không nghĩ tới Quý Bỉnh Lâm phản ứng gay gắt như vậy. Xem ra Quý đại nhân ở Tề quốc chức quan càng ngày càng lớn, nửa câu nói đùa cũng không được. Nếu với tình hình này có lẽ nàng có ở lại cũng chẳng thám thính được điều gì.
Nghĩ đến lúc này nhi tử hẳn cũng nên tỉnh, nàng liền không muốn tốn thời gian ở đây nữa, liền đứng dậy cáo từ.
Khi nàng đứng dậy, Quý Bỉnh Lâm tựa hồ nhớ tới cái gì, có chút chần chờ mở miệng hỏi:
– Tới Ba quốc, nghe nói Khương cơ có tin mừng, sinh được lân nhi, không biết…
Khương Lê không để hắn hỏi hết câu nhi tử có phải là của Phượng Phi Vũ không, liền c.h.é.m đinh chặt sắt nói:
– Ta lúc rời khỏi Đại Tề, chính là bởi vì nhập phủ một năm không hoài thai. Không dám trì hoãn thái tử kéo dài hương khói, mới rời khỏi Tề quốc. Không nghĩ sau khi trở về liền gặp được người hữu duyên, mới có hài tử hiện tại… Không biết bây giờ hậu cung Tề vương phải chăng càng thêm vui?
Quý Bỉnh Lâm nhất thời lúng ta lúng túng, từ khi Khương Lê rời khỏi, phủ thái tử vẫn không đón thêm người mới. Sau này đăng cơ làm đế, Phượng Phi Vũ cũng một mực mải mê chính sự, ngay cả tuyển tú sau khi đăng cơ cũng bãi bỏ. Cả ngày nếu không dấn thân vào sự vụ trên triều cũng đ.â.m đầu trong quân doanh, nào có thời gian sinh hạ con nối dòng.
Hai người nói thêm vài câu khách sáo, liền tiễn Khương Lê về. Sau đó Quý Bỉnh Lâm phịch người quỳ xuống, dập đầu nói với thị vệ đầu lĩnh:
– Thần tuyệt không hai lòng, chưa từng có tâm tư rời khỏi cố thổ Đại Tề, xin vương thượng minh giám.
Thị vệ kia từ sau lưng Quý Bỉnh Lâm bước ra, hai tay rủ xuống thật lâu, hiện mới bình tĩnh mở tay ra. Ra hiệu người bên cạnh gỡ kim giáp trên người xuống, lấy bông giả nhét ở bên trong ra, lúc này mới khôi phục thể hình như cũ. Nhận khăn nóng, lau hết lớp dầu trên mắt, lộ ra dung nhan tuấn mỹ.
Chỉ là trên khuôn mặt tuấn mỹ đều hằn lên vẻ tức giận. Thời gian một năm gần đây, chàng còn thường xuyên nằm mơ thấy nàng nhìn mình mỉm cười, ôn nhu cẩn thận dựa vào n.g.ự.c chàng. Thế mà nữ nhân bội bạc này quay người đã quên luôn, còn cùng kẻ khác dã hợp sinh con.
Mới vừa rồi dáng vẻ nàng phong tình bước qua, cánh tay rủ xuống của chàng nhẫn nhịn không vươn lên kéo nàng lại. Bản thân dịch dung tới Ba quốc vốn là chuyện tuỳ hứng làm bậy, không nên để lộ ra.
Thế nhưng chàng thực sự không ngờ tới, Khương Lê lại vô pháp vô thiên đến vậy. Ngay trước mặt chàng dụ dỗ thần tử đắc lực đầu hàng b*n n**c, còn triệt để quên sạch mình không còn một mảnh, dễ dàng có hài tử với nam nhân khác…