Thưởng tranh được một hồi, Khương Lê cũng từ xấu hổ ban đầu trở nên bình tĩnh lại.
Vừa rồi nàng chỉ coi mình là một nam tử bình thường mà trấn định thong dong thưởng thức, thế nhưng hậu tri hậu giác nàng mới nghĩ tới, mình là thiếu phó của Thái tử!
Thân là trũ quân một nước, nếu xem cung xuân đồ nam nữ thì cũng không có vấn đề gì, nhưng mình lại ở trước mặt Thái tử thưởng thức bức tranh điên loan đảo phượng kiểu này, làm gì còn có thể coi là hiền thần phụ tá?
Nghĩ đến cái này, khuôn mặt liền nghiêm lại, nàng lục tìm được hùng tâm của phụ tá trên người, lập tức ném bức tranh qua một bên, quỳ gối chắp tay khuyên can thái tử:
– Điện hạ là người chí lớn lòng mang thiên hạ, sao có thể sa vào tục vật như vậy? Còn nữa điện hạ, nam tử muốn học, thì cũng phải là học… học cùng nữ tử âm dương điều hòa, nhìn tướng hai nam nhân làm chuyện này là có đạo lý gì? Người hiến tranh là ai? Lòng dạ thực đáng chém!
Phượng Phi Vũ híp mắt, an tĩnh một hồi nói:
– Là cô lòng có suy nghĩ, lệnh cho người tìm tranh đến, nhìn có thể giải tỏa hoang mang trong lòng.
Khương Lê không nghĩ tới tranh này là do Phượng Phi Vũ chủ động lệnh thuộc hạ mang tới, nên cũng hiếu kì, hơi ngẩng đầu hỏi:
– Điện hạ vì sao lại vậy?
Phượng Phi Vũ nhìn thẳng về phía nàng nói:
– Trước kia cũng không từng nghĩ tới mấy thứ này, nhưng sau khi bị quân cưỡng hôn… đối với nữ tử không cảm thấy hứng thú… liền muốn thử xem hương vị của nam tử…
Câu chuyện này nếu chẳng liên quan gì tới Khương Lê, nàng uống trà chiều, cơm nước no nê, nghe kể chuyện bí ẩn về đời tư Thái tử quả thực là thú tiêu khiển không tồi.
Ở kiếp trước, Khương Lê vẫn cảm thấy vị trữ quân Đại Tề có chút không dính khói lửa trần gian, lãnh đạm với đám thê thếp, không có chút thú vị nào cả.
Nhưng kiếp này, nàng giả trang thành nam nhân ở cạnh hầu cận hắn, lại cảm thấy trước mặt như có một chậu nước lạnh bay qua…. Trữ quân Đại Tề hóa ra là kẻ đoạn tụ. Cái này… thông tin này quả thực khiến người ta không thể tin nổi.
Thật vất vả mới trấn định được, Khương thiếu phó lại cảm thấy đầu lưỡi muốn co giật!
– Điện… Điện hạ, tại hạ khi đó trúng mê được, ngài… ngài cũng biết, căn bản là không thể khống chế được bản thân… Thực… thực là tại hạ không cố ý mạo phạm điện hạ…
Phượng Phi Vũ gật đầu nói:
– Ngay cả Thái tử phi tương lai cũng dám mạo phạm, đích thực là dược tính bá đạo…
Ngẫm lại cảnh lúc đó nữ thiếu phó này cùng Điền cơ thân mật, mặt Phượng Phi Vũ lại đen một nửa.
Nếu là nữ tử, vì sao lúc trước lại thân mật với Điền cơ như thế? Có thể thấy được vô luận nam nữ, không có chút nào kiêng kị, cũng không bớt lo đi được!
Khương Lê lại chỉ coi thái tử ghen tuông, đau lòng thái tử phi tương lai. Nên nàng cũng không dám nói bừa, đành xấu hổ cúi gằm mặt xuống.
Thái tử cảm thấy hẳn là nên cho kẻ không thành thật này một chút hi vọng sống, lên lại chậm rãi nói:
– Kỳ thật đối với ngươi, từ trước đến nay Cô luôn rộng lượng tha thứ, dù sao ngươi từng cứu Cô một mạng trong lúc nguy nan, nếu có gì khó khăn, có thể nói thẳng mọi chuyện với Cô…
Nàng nếu như thẳng thắn nói với mình tình hình thực tế, Phượng Phi Vũ cảm thấy mình có thể tha nàng một mạng, dù sao nữ tử vừa ý thơm tho mềm mại như vậy, gặp được cũng tốt. Về chuyện bệnh đầy lời dối trá của nàng, theo mình từ từ dạy dỗ cũng được…
Khương Lê được Thái tử chỉ điểm, chỉ coi là lời nói đùa, nên cười làm lành nói:
– Thái tử đại nhân đại lượng, tại hạ cảm động rơi nước mắt, tại hạ sẽ trung thành cho dù m.á.u chảy đầu rơi, c.h.ế.t cũng không từ…
Lại là cái bộ dạng không tim không phổi nịnh nọt mình.
Phượng Phi Vũ càng nhìn càng tức giận, đúng lúc này, đột nhiên đưa tay kéo một phát, kéo nàng vào trong ngực, đối mặt với nàng hỏi:
– Quân nói thử xem, chẳng lẽ dược tính kia quá bá đạo, cũng cuốn cả vào trong miệng Cô? Nếu không phải tại sao từ sau ngày hôm đó, Cô luôn muốn hôn quân?
Cái này… dược tính vậy mà bá đạo như vậy?
Khương Lê thấy đầu Phượng Phi Vũ càng lúc càng thấp, thậm chí có thể đếm rõ được lông mi dài cong của hắn, trong lòng hốt hoảng, vội vàng đưa tay chống lên cằm hắn, ngón tay lại không cẩn thận chạm lên môi Phượng Phi Vũ, bị hắn ngậm vào miệng.
– Điện… Điện hạ, ta là nam tử! Há có thể… Há có thể cùng ngươi cẩu thả?
Tình hình như vậy, khó mà duy trì cái quái gì lễ quân thần, Khương Lê dưới tình thế cấp bách hét lớn.
Phượng Phi Vũ mười chín tuổi hiếm khi lộ ra bộ dáng mê loạn, hoang mang nhìn thẳng nàng nói:
– Chuyện này là quân khởi lên, tại sao có thể mặc kệ? Tóm lại lại để cho Cô hôn một cái, xem có phải hay không do mê dược khiến Cô mất đi bản tính?
Đầu lưỡi Khương Lê lần nữa thắt nút, trong đầu chỉ nghĩ làm sao để thái tử đừng làm rộn, thì môi của Phượng Phi Vũ lại đột nhiên đưa tới, ngậm lấy môi nàng.
Tính toán, đây là lần thứ hai hai người hôn nhau, chỉ là lần trước do Khương Lê chủ động, vì dược tính nên hành động cũng có chút như lang như hổ.
Mà lần này, Phượng Phi Vũ ngược lại như ngựa quen đường cũ, rất thành thạo dây dưa lôi kéo đầu lưỡi Khương Lê cái lưỡi, chịu đựng đã lâu, cuối cùng như mãnh hổ hạ sơn, giao long giữa biển…
Khương Lê đời này chưa từng nghĩ tới sẽ cùng nam tử dây dưa, càng chưa từng nghĩ, sẽ bị Thái tử lạnh băng kia hôn.
Bi thảm nhất chính là, thái tử thế mà cho rằng mình là nam tử? Chẳng lẽ hắn thực sự đoạn tụ?
Chiếc lưỡi hắn hung hăng càn quấy trong miệng nàng.
Thế nhưng Phượng Phi Vũ lại cơ linh, không chờ nàng dùng sức, liền lui lại, nhưng vẫn chưa thỏa mãn lau lau môi anh đào của nàng, nói:
– Kỳ quái, hôm nay không có thuốc mê, tại sao vẫn thơm ngọt như vậy?
Vẻ mặt mang chút tuổi trẻ ngây thơ lại có chút hoang mang, cho dù là thật sự vừa mới càn rỡ cũng chỉ vì giải thích nghi vấn trong lòng.
Khương Lê mặt đỏ lên, nén giận mới nói:
– Điện hạ! Ngài sao có thể làm như vậy? Ta là nam tử?
Phượng Phi Vũ cau mày nói:
– Không phải chính quân phi lễ Cô trước sao? Cô chưa trách quân thì thôi, quân sao phải hẹp hòi như vậy chứ?
Khương Lê tự nhận miệng lưỡi sắc bén, nhưng chưa từng nghĩ hôm nay bị Thái tử dùng lời lẽ hùng hồn đầy lý lẽ nói cho im bặt.
Nếu bàn về trước sau, đích thật là nàng chiếm tiện nghi của thái tử trước.
Nếu là dựa theo có qua có lại, hôm nay bị thái tử hôn một cái, cũng coi như cả gốc lẫn lãi đều trả hết.
So với việc Thái tử bị đội nón xanh, lại bị gian phu cưỡng hôn sỉ nhục, nàng hôm nay bị điện hạ thử dược tính một lần, đích thật cũng không có gì sai cả…
Nhưng thực có chút không ngờ, Thái tử còn nói nàng thơm ngọt. Hắn ta nếu như hôn tới nghiện, chẳng phải hằng ngày nàng đêu phải dâng môi lên cho Thái tử đã nghiền sao?
Thế nên nàng vội sửa lại sắc mặt, không dám lộ vẻ tức giận, chỉ thành khẩn nói:
– Điện hạ tuổi trẻ, huyết khí chính vượng, là thời điểm có nhu cầu cần thư giải, ngẫu nhiên da thịt cận kề, nên mới có cảm giác tốt. Đợi sau này Thái tử phi vào cửa, ngài và Thái tử phi thân cận, sẽ cảm thấy nữ tử mới là thế gian thơm mềm, thần một thân bẩn thối… chính là không ra gì.
Phượng Phi Vũ một mặt nghiêm nghị nghe, hòa hoãn nói:
– Quân nói có lý, đợi sau này Cô so sánh, sẽ nói tỉ mỉ với quân…
Khương Lê nơi nào muốn cùng điện hạ nói tỉ mỉ? Nàng hôm nay miệng lưỡi đã dùng cả, chỉ lấy cớ thân thể khó chịu, liền vội vội vàng về nội viện của mình.
Vừa vào phòng, liền ảo não cầm cả ấm trà súc miệng.
Đồng thời cũng nghiêm túc suy nghĩ, Phượng Phi Vũ có phải hay không thực sự thích nam sắc?
Nếu thật sự là như thế, mình lại không cẩn thận vướng vào pháp nhãn Thái tử. Ngày nào hắn nổi lên thú tính, nhất định tóm mình thư giải, sau đó lột y phục, mới phát hiện mình vốn là nữ tử… Nếu thế chẳng phải thẹn quá hóa giận, g.i.ế.c c.h.ế.t mình cho hả giận thì sao?
Nghĩ như vậy Khương Lê liền đứng ngồi không yên.
Nguyên lai tưởng rằng mình đã ôm cái đùi to nhất thành Lạc An, áo cơm không lo, tạm thời có thể giải quyết vây khốn của nàng cùng huynh trưởng.
Nào nghĩ tới trời xanh cảm thấy còn chưa chiếu cố đủ cho nàng, ai ngờ kiếp trước Thái tử dạng chó hình người lại có bệnh ẩn như vậy, cũng chẳng trách hắn từ trước đến nay đứng trước nữ sắc vẫn giữ được bình thản.
Có lẽ do nụ hôn kia giải tỏa được nội tâm trầm tích trong lòng, mấy ngày sau đó Khương Lê phát hiện vẻ mặt thái tử quả nhiên càng ôn hoà với mình.
Thậm chí thấy mấy ngày nay nàng một mực bị đè nén trong phủ, liền dẫn nàng cùng nhau xuất phủ giải sầu.
Khương Lê trong lòng không ngừng kêu khổ, hận không thể cùng người nói thẳng.
Biệt sủng kiểu này càng khiến cho đám phụ tá trong phủ ghen ghét.
Ngày hôm đó, mấy vị phụ tá ghé vào một quán rượu.
Người tên Lý Quyền là lão giả đánh rắm từ trước đến nay với Khương Lê không hòa hợp, kìm nén trức giận, thấy Thái tử mang theo Khương Hòa Nhuận xuất phủ, liền oán hận nói:
– Một tiểu tử miệng còn hôi sữa, cả ngày chỉ biết xúi giục Thái tử theo đuổi đạo ăn uống, bây giờ muội muội của hắn ngược lại còn muốn vào phủ, huynh muội cùng một giuộc, là muốn đem phủ thái tử quấy đến long trời lở đất!
Mấy khác phụ tá ngược lại cười ha ha, vừa ôm lấy chén rượu ấm vừa nói:
– Một tiểu tử không quyền không thế, lão tiên sinh ngài cùng hắn chấp nhặt làm gì? Đợi đến khi Điền cơ, Tào cơ vào phủ thái tử, phủ trạch liền có nữ chủ tử, hắn cùng muội muội của hắn sao có thể đắc thế được nữa, dù sao cũng không phải chính phi, không làm chủ phủ Thái tử được. Bây giờ Dao cơ danh tiếng đang vượng, ngươi nói Thái tử phi chưa vào cửa có thể tha cho nàng ta sao? Huynh muội họ rêu rao thì mặc, xem xem có thể tự tại được mấy ngày nữa?
Đám phụ tá thì người có chủ ý nhất là Công Tôn lại chưa nói gì.
Dựa vào sự thờ ơ lạnh nhạt của hắn, thì hắn thấy tiểu Khương công tử rất được lòng Thái tử. Hôm nay điện hạ xuất phủ, hắn trong lúc vô tình đi ngang qua đại môn, trông thấy tiểu Khương công tử lên xe ngựa lúc vô ý dẫm vào áo choàng, kéo tuột một sợi dây, Thái tử thế nhưng tự mình thắt lại cho hắn, còn kéo mũ trùm lên đầu cho hắn, cử chỉ quen thuộc, giống như đối đãi với đệ đệ ruột thịt của mình vậy.
Thử hỏi trong phủ có phụ tá nào, được thái tử quyến sủng như vậy?
Kỳ thật thời gian trước, phụ tá trong phủ đều cho là tiểu Khương công tử thất sủng.
Dù sao nhóm phụ tá trong phủ cũng biết nhiều hơn so với người bên ngoài. Tiểu Khương coong tử không hiểu sao biến mất khoảng chừng nửa tháng, hẳn là chạy trốn.
Trong âm thầm, bọn hắn đều nghĩ nếu Khương Hòa Nhuận bị bắt trở lại, nhất định kết cục sẽ giống như công tử Ngụy quốc, bị c.h.é.m đầu thị chúng.
Có ai nghĩ được, tiểu Khương công tử sau khi trở về, mặc dù bị thái tử lạnh nhạt một thời gian dài, nhưng lại kỳ tích khải tử hoàn sinh, thậm chí còn đưa được muội muội thanh danh không tốt nhét vào làm trắc phi của Thái tử.
Công Tôn không nói gì, hắn từ trước đến nay được người ta kính nể là kẻ có tài. Mà Khương thiếu phó miệng phun hoa sen, là người gần đây hắn bội phục nhất.
Xem ra không thể coi hắn như phụ tá bình thường quan sát, phải tìm cách kết thân với tiểu Khương công tử này, mới không bị thái tử thất sủng.
Nhóm phụ tá mỗi người đều mang tâm tư riêng.
Khương Lê trong xe ngựa liên tiếp hắt xì mấy cái.
Mấy ngày nay, nàng trong lòng lo lắng, nội tâm khô nóng, lúc ngủ nhịn không được đạp rớt chắn, cho nên không cẩn thận bị lạnh.
Vốn cho rằng hắt xì vài cái, thái tử sẽ đuổi nàng xuống xe.
Không nghĩ tới thái tử lại đưa khăn tay qua, rồi tự mình lau mũi cho nàng, còn nhỏ giọng trách mắng:
– Có phải đêm qua đi ngủ đạp chăn ra không, nếu không hôm nay cùng cô ngủ, miễn cho tướng ngủ không tốt, lại bị cảm lạnh.