Bởi vì Khương Lê buổi trưa xuất phát, đám thị vệ đều đang kiểm tra hành lý. Khương Lê chọn mua đồ một hồi, liền cảm thấy tẻ nhạt.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện Phượng Phi Vũ hạ lệnh cấm với nàng, Khương Lê đã cảm thấy không chút chờ mong nào quay lại thành Lạc An hết, quả thực quá buồn chán.
Nàng khi đi ngang qua một tiệm tạp hóa, trông thấy một bộ bài bằng đá đen vàng khắc hoa văn khá sống động, suy nghĩ muốn mua bộ về phủ Thái tử, rảnh rỗi lấy ra chơi với mấy thị thiếp trong phủ, giao tiếp tăng tình cảm một chút vẫn hơn.
Dù soa sau này đều bị vây trong hậu trạch, mỗi ngày đều dài mặt nhìn nhau, cũng không tốt cho lắm.
Đáng tiếc trước kia nàng không quá dụng tâm, cho nên ngoại từ Tĩnh cơ biểu thị trung tâm ra, không có người nào trong tay để dùng… Có thể thấy được ngày trước mình chỉ chú ý tới bài vở ở thư viện quả thực là sai lầm.
Trở lại trong viện, có người báo cho quản gia phủ Thái tử tới, cho nên quản gia đã sớm ở trong viện Thái tử đợi thiếu phó từ lâu.
Khương Lê trong lòng biết có chuyện lớn, vội vàng mời quản gia tới gặp.
Quản gia gặp thiếu phó, sau khi thỉnh an liền vội vàng hỏi hành tung cuả Thái tử. Biết được Thái tử đang ở biên cảnh Ngụy quốc, chẳng biết khi nào mới về, vẻ mặt càng trở lên lo lắng.
Khương Lê để thị vệ lui xuống, chỉ giữ lại Thiển nhi, sau đó hỏi quản gia tìm Thái tử là có chuyện gì, có phải trong kinh thành xảy ra chuyện lớn gì không?
Quản gia lòng như lửa thiêu đốt, nghe Khương Lê nói thái tử tiến về biên cảnh ngày về không định, gấp đến độ nước mắt tuôn đầy mặt, ngã nhào xuống đất, chỉ lôi vạt áo Khương Lê nói:
– Khương thiếu phó, ngài luôn có bản lĩnh, mau mau tìm Thái tử trở về, nếu không… nếu không trong kinh thành nháo lên trời mất.
Tuổi tác đã lớn mà quản sự lại còn tự mình từ kinh thành chạy tới đây, cho nên chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Khương Lê vô ý hỏi sự tình thế nào.
Quản sự sau khi do dự mãi, mới nói:
– Đại thể là có chuyện lớn rồi, tuyệt không thể để lọt vào tai người thứ ba, Thiếu phó ngài vẫn là tìm Thái tử trở về đi.
Khương Lê gọi Thiển nhi kêu thị vệ thiếp thân của Thái tử tới, lệnh hắn dùng bồ câu đưa thư liên lạc với Thái tử.
Thế nhưng thư gửi đi đã nửa ngày, vẫn không có chút động tĩnh. Lại phái người đi, thân binh của Phượng Phi Vũ vội vã trở về, chỉ nói Phượng Phi Vũ sau khi tiến vào biên cảnh vốn cho rằng chỉ bắt đạo phỉ là xong. Không ngờ đám đạo phỉ não ngắn đó nghĩ gì, lại thực sự phá đê, nhiều nơi còn đào bới, có vài đoạn đê đã bị phá hư.
Kỳ thật những đoạn đê bị phá hư cũng không phải chuyện lớn không thể sửa chữa, bởi vì phát hiện kịp thời nên rất nhanh đã sửa lại được.
Chỉ là dọc đường cầu gỗ bị nước sông xói lở, nhất thời xe ngựa không dùng được, cũng không biết phải trì hoãn mấy ngày mới có thể trở về.
Quản gia nghe vậy gấp gáp mồ hôi tuôn đầy trán. Như ông đã nói, có thể là chuyện lớn, thực sự không thể trì hõan được. Nhưng nếu Thái tử không trở về, hiện tại chỉ có thể tự mình xử lý chuyện này, nếu vì chuyện này mà xảy ra đại sự gì, cho dù c.h.ế.t ba lần cũng không đền hết tội.
Quản gia biết Thái tử trước nay đều rất tin tưởng Thiếu phó, có thể nói là sủng thần đứng đầu trong phủ Thái tử. Nếu Thái tử không có ở đây, chỉ có thể mong chờ vào Thiếu phó thôi.
Thế là quản gia ngước nhìn thiếu phó, há miệng nửa ngày, cảm thấy chuyện kia thật sự là không tốt nói ra, lúng ta lúng túng mãi, cũng chưa nói được điều gì, cuối cùng từ trong n.g.ự.c lấy ra một phong thư đưa cho Khương Lê, da đầu căng lên nói:
– Đây là thư Tào cơ viết cho Thái tử, mời thiếu phó xem qua liền biết tường tận.
Khương Lê do dự một lát, dù sao đây là thư Tào cơ viết cho thái tử, không được thái tử cho phép mình đã mở ra đọc, cho dù việc gấp có thể vượt quyền, thế nhưng Tào cơ chỉ là việc nhỏ, chỉ sợ Thái tử trong lòng vì việc này mà cho rằng mình ỷ sủng sinh kiêu.
Hiện tại Thái tử không có nói gì về mình, thế nhưng sau này Thái tử không thích mình cũng không cần tìm lý do, chỉ riêng chuyện hôm nay mình tự tiện đọc thư của Thái tử, đã đủ để Thái tử xử lý mình rồi, cho dù c.h.ặ.t đ.ầ.u cũng không quá đáng.
Nhưng nghĩ tới kinh thành không biết phát sinh chuyện gì, quản gia vốn trấn giữ ở kinh thành lại lo lắng như thế kia nhất định là chuyện có ảnh hưởng lớn với Thái tử, nếu mình không biết rõ tường tận sự tình để xử lý kịp thời, sợ ra sau Thái tử sẽ gặp rắc rối lớn.
Do dự mãi, nàng cuối cùng quyết định không đọc thư vẫn hơn.
Nào nghĩ tới quản sự thấy nàng như vậy, trong lòng càng nắm chắc, cảm thấy Khương Lê là một người đáng tin, trực tiếp mở thư lụa ra, đưa đến trước mặt Khương Lê, ép nàng không muốn cũng phải đọc.
Thư không ngắn, thế nhưng Khương Lê đọc nhanh như gió, rất nhanh đã đọc hết, sau khi đọc xong sắc mặt nàng trắng bệch, nhìn kỹ lại lần nữa, trầm ngâm nửa ngày không nói gì.
Đúng như lời quản gia nói, trong thành Lạc An quả thực xảy ra chuyện lớn rồi.
Sau khi Phượng Phi Vũ rời kinh, Tào Khê cực kỳ nhàm chán, ngược lại thường xuyên vào cung thỉnh an hoàng hậu.
Nhưng thời gian gần đây, hoàng hậu truyền lời thân thể mệt mỏi không muốn tiếp kiến nàng. Nhưng khi Tào Khê theo thông lệ vào cung thỉn an, có một cung nữ vụng trộm đưa cho Tào Khê một miếng vải.
Tào Khê hồi phủ mở mảnh vải ra, mới biết bên trong viết hoàng hậu mang thai, nhưng không phải cốt nhục Phượng gia.
Hoàng hậu giữ kín hết sức, nhưng vẫn phị Đoan Khánh đế biết được, hiện đang bị giảm trong cung cấm, không cho tiếp xúc với ai.
Hoàng hậu cũng liều mạng, thu mua cung nữ vẩy nước quét dọn bên ngoài cửa, tìm cơ hội báo cho Tào Khê. Đoan Khánh đế cũng không cố kỵ mặt mũi Đế vương hay hoàng hậu, chỉ đợi bụng hoàng hậu to lên, liền sẽ công bố chuyện này trên triều, phết truất hậu vị, để quân thần không có cách nào phản đối.
Mà có lẽ trong lòng hoàng hậu cũng biết, bản thân không thể cầu xin phụ thân giúp đỡ, nếu như phụ tộc biết được, chỉ sợ sẽ trăm phương ngàn kế thỉnh cầu Hoàng đế bí mật ban c.h.ế.t cho nữ nhi, thành toàn danh dự cho mẫu tộc của Thái tử.
Hoàng hậu hiện tại tứ khố vô thân, không dám cầu cứu phụ thân, chỉ có thể cầu xin Thái tử viện trợ.
Tào Khê sau khi biết tin cảm thấy trời cũng sắp sụp xuống.
Hoàng hậu là chỗ dựa lớn nhất của nàng, hiện tại Thái tử không thích mình, nếu Hoàng hậu lại rớt đài, vận mệnh của nàng tất nhiên sẽ vô cùng bi thảm.
Huống chi chiếu theo lời Hoàng hậu, mục đích cuối cùng của Đoan Khánh đế là bôi nhọ danh dự Thái tử, cuối cùng là phế truất ngài ấy.
Tào Khê càng cảm thấy mình đúng là mệnh khổ, sau khi khóc lóc mấy ngày, mới nghĩ tới chuyện viết thư cho Thái tử kể rõ sự tình.
Thế nhưng trước khi Phượng Phi Vũ rời phủ đã căn dặn qua, tất cả mọi tin tức trong phủ phải do quản gia tự mình viết, còn những cơ thiếp kia không bệnh muốn gửi tương tư qua thư từ, toàn bộ đều không được gửi đi.
Cho nên Tào phi bị quản sự giữ lại, đành phải nói rõ mọi chuyện cho quản sự biết.
Quản gia nghe xong quá sợ hãi, ông đi theo Phượng Phi Vũ đã lâu, đương nhiên biết đại sự như thế không thể chỉ bằng vào bức thư đã có thể kể rõ ràng, nếu người truyền tin trên đường gặp chuyện lại càng không ổn, cần phải ở trước mặt bẩm báo Thái tử. Thế là quản gia liền chọn mấy thị vệ, mang theo thư ngày đêm không dừng chạy tới biên cảnh tìm Thái tử.
Kỳ thực Khương Lê nhìn thấy thư, trong lòng đã biết chuyện này là thực, vì dù sao kiếp trước chuyện hoàng hậu mang thai nghiệt chủng đã lờ mờ truyền rộng trong giới quý tộc.
Thế nhưng Đoan Khánh đé khi đó không thể lấy chuyện này mưu đồ phế Thái tử, cho nên nhất định khi đó Phượng Phi Vũ đang ở kinh thành, nghĩ biện pháp che đậy cho mẫu hậu.
Không biết hoàng hậu với gian phu kia ngu ngốc thế nào, vậy mà khiến hoàng hậu châu thai ám kết, lại còn để Đoan Khánh đế tóm được, sao có thể bỏ qua cơ hội lợi dụng chuyện này chứ?
Khương Lê cũng không hoài nghi chuyện thật giả của bức thư, dù sao nàng đã biết trước mọi chuyện, lại có chút hối hận vừa rồi nàng thực sự không nên đọc phong thư này, cho nên không nhịn được liền hung hăng trừng lão quản sự một cái.
Nàng biết chuyện này đích thực không thể trì hoãn được. Ca ca và nàng đều bị buộc lên chiếc xe Thái tử, nếu Thái tử ngã xuống, chiếc tổ của nàng với huynh trưởng cũng không thể lành lặn.
Nàng chậm rãi ngồi xuống, chuyện này quá lớn, nàng không thể quyết định được. Thế nhưng sự tình cấp bách, Phượng Phi Vũ lại bị một đám thổ phỉ cuốn lấy, thực sự không giống trùng hợp.
Nàng hít sâu một hơi, hỏi quản sự:
– Ông có biết người trong cung kia… mấy tháng không?
Nàng nghĩ vị Lâm quản sự biết rõ nội tình, trước kia khi Thái tử thân ở lãnh cung, ông ta bất quá chỉ là thái giám phụ trách cầm đèn ở hành cung. Bởi vì thường xuyên đi ngang qua lãnh cung, cho nên vụng trộm đưa bánh bao mà mình giấu đi cho Phượng Phi Vũ ăn.
Sau này Phượng Phi Vũ được lập làm trữ quân, ông ta liền đi theo Thái tử xuất cung trở thành quản sự. Nhưng Khương Lê lại cảm thấy nếu chỉ dựa vào thiện tâm nhất thời, ông ta cũng không thể đi tới chức quản sự phủ Thái tử được.
Phượng Phi Vũ xưa nay không nuôi người rảnh rỗi.
Vị này là lão nhân trong cung, tất nhiên có phương pháp riêng của mình để biết được tin tức.
Quả nhiên, Lâm quản sự chần chừ một lúc, mở miệng nói:
– Tiểu sai người đi hỏi nội giám phủ cung ứng trong cung, vải trắng hoàng hậu dùng khi đến kỳ đã ba tháng không dùng tới rồi.
Thật không hổ là lão nhân tinh, đúng là không cần phải vất vả tìm hiểu, nếu hoàng hậu mang thai không có kinh nguyệt, cho nên vải trắng đương nhiên cũng không cần dùng tới.
Hỏi như vậy, cũng không hiển sơn lộ thủy, nghĩ đến Đoan Khánh đế chưa chắc đã nghĩ được tới chuyện này.
Khương Lê suy tính, nếu thật là mang ba tháng, vậy đến tháng thứ tư sẽ lộ bụng bầu.
Đoan Khánh đế cũng điên rồi, vứt bỏ mặt mũi đế vương không cần, nhất định muốn để hoàng hậu ôm bụng bầu bôi tro trát trấu vào mặt tổ tiên.
Cho dù Phượng Phi Vũ vô cùng xác thực là nhi tử của Đoan Khánh đế, nhưng có mẫu thân không tiết hạnh như vậy, sao còn có thể kham được ngôi vị quốc trữ?
Khương Lê vẫy tay về phía quản sự, ghé sát đầu lại gần chỗ nàng, Khương Lê trầm thấp hỏi:
– Bản ghi chép sinh hoạt thường ngày của hoàng hậu có ở đây không?
Quản sự cũng nhỏ giọng nói:
– Chuyện này có thể sắp xếp.
Khương Lê ngẫm nghĩ rồi nói:
– Nếu được, trước tiên hãy cho lệnh sử kia sửa lại bản ghi chép sinh hoạt thường ngày một chút, vạn tuế không phải thích uống rượu sao? Khi nửa tỉnh nửa say, cho thêm một nét ghi “Hoàng hậu tới Đế cung thăm ngài ấy một lát”.
Lâm quản sự lập tức hiếu ý tứ của Khương Lê, thế nhưng ông cảm thấy việc này không thể được, vội vàng nói:
– Nhưng hoàng hậu đã nhiều năm chưa từng tới đế cung nhận mưa móc, sổ sủng hạnh cũng phải được hoàng đế gật đầu mới ghi vào được, sao có thể lừa dối thánh nhan?
Khương Lê nói:
– Vấn trọng điểm không phải lừa dối thánh nhan, thánh thượng thế nhưng là xanh mây áp đỉnh không khom lưng… Hoàng hậu không vào đế cung, có thể viết thành ở hoa viên, ở hành lang, sau hòn giả sơn, Đế Hậu trong lúc vô tình bất ngờ gặp gỡ… Chủ yếu nhất là, nếu là có cái câu “Thăm viếng một lát” liền có thể nghe lọt chuyện hoàng hậu tại sao bụng lớn. Dù sao Hoàng đế có tâm tư muốn phế hậu cũng không phải một ngày hai ngày, đám quần thần đều hiểu hoàng đế chán ghét Hoàng hậu từ lâu. Nếu cứng rắn nói thánh thượng muốn thị tẩm, sẽ chẳng có ai tin. Mẫu tộc Hoàng hậu cũng không phải kẻ ăn chay, trước tiên ở trong kinh thành chống đỡ tạm đi đã, nhất định phải đợi Thái tử hồi kinh rồi tính tiếp! Nếu ô danh của hoàng hậu bị chứng thực, Thái tử trở về cũng không còn tác dụng gì nữa.