Cho nên đây chỉ là lời nói dối lừa gạt phụ nữ. Mặt trời sẽ lặn, con đường phía trước sẽ tối tăm.
Người phụ nữ ngốc nghếch trong tranh này, chính là tôi của kiếp trước.
Coi Thẩm Hạc Chi như mặt trời mà theo đuổi, coi Thẩm Như Cảnh như than trong sọt, là niềm hy vọng còn sót lại.
Luôn luôn, luôn luôn bị lừa dối bởi lời dối trá của bọn họ.
Đem theo gánh nặng đi về phía trước!
Tôi yên lặng nhìn bức tranh, đột nhiên xách thùng thuốc màu trên mặt đất lên, hất mạnh vào tấm vải canvas.
Màu b.ắ.n tung tóe.
Tôi tỉ mỉ vẽ tranh ba ngày, cứ như vậy biến thành một tấm màn đen dày đặc.
Tôi thương tiếc cho sự ngu ngốc và cố chấp của tôi trong kiếp trước.
“Tất cả đều là lừa dối, giống như anh vĩnh viễn sẽ không yêu tôi!”
Tôi đột nhiên hét lớn, vừa thở hổn hển vừa trừng mắt nhìn hắn.
“Giáo sư Thẩm, xin anh hãy đồng ý ly hôn đi, đừng đổi ý, Khương Ninh tôi trước giờ không phải không có lựa chọn khác!”
Vẻ mặt Thẩm Hạc Chi chấn động, trong kinh ngạc lại mang theo một tia sợ hãi.
“Lựa chọn khác, là nói Phó Duật Niên sao?”
Hắn mím môi, run rẩy hỏi.
Giờ khắc này, hắn cuối cùng cũng đã biết tôi thật sự quyết tâm ly hôn.
Hai ngày sau, Lục Nghiên Cảnh và người đại diện trực tiếp tìm tới nhà tôi.
Sau khi vào nhà, cô ta liền ngẩng đầu đánh giá bốn phía.
Vẻ mặt kia giống như là quan sát nơi ở của bản thân.
Lục Nghiên Cảnh hồi còn trẻ quả là vô cùng xinh đẹp.
Chỉ là cái vẻ mặt cao cao tại thượng, coi người khác chẳng đáng một xu kia, giống với lúc về già như đúc.
Từ vẻ mặt đó, có thể hình dung được cô ta đã có một cuộc đời suôn sẻ cỡ nào.
Thẩm Hạc Chi khách sáo mời ngồi xuống, chủ động giới thiệu hai bên.
Vị giáo sư vốn cao ngạo nay lại có thể vì người mình yêu mà cam chịu làm cầu nối hòa giải.
“Bà Thẩm, cô và Duật Niên có quan hệ gì?”
Lục Nghiên Cảnh dè dặt ngồi xuống, giọng điệu dường như muốn ám chỉ đến chuyện mờ ám nào đó.
Ồ, đến cầu xin người khác mà còn ra vẻ vậy sao?
“Anh ấy từng yêu tôi, ừm…đối với anh ấy, có lẽ tôi là mối tình đầu hoặc là người trong lòng cầu mà không được chăng?”
Vẻ mặt của cô ta khẽ biến đổi.
Bàn tay bưng trà của Thẩm Hạc Chi bỗng dừng lại, nhìn về phía tôi:
“Ninh Ninh, sao trước kia chưa từng nghe em nhắc tới?”
“Có câu nói người yêu cũ nếu biết ý thì đừng nên xuất hiện, đừng làm phiền đến cuộc sống của người kia nữa. Mấy năm nay, tôi làm rất tốt đúng không, Thẩm Hạc Chi?”
Chung quanh yên tĩnh, chỉ có người đại diện nghiến răng, khẽ rít lên một tiếng.
“Vậy tại sao cô lại liên lạc với anh ta, là muốn gây khó dễ cho chúng tôi à?”
Lục Nghiên Cảnh khó chịu, ném túi xách trong tay lên bàn trà, khóa kéo kim loại nặng nề đập vào mặt bàn thủy tinh.
Âm thanh vừa sắc bén lại chói tai.