Sau khi tuyết tan, thời tiết dần ấm áp, nhà Lâm Gia Đống xây cũng khai công.
Chỗ Thẩm Y Y gần, nhà lại không cách âm, mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng vang leng keng.
Thẩm Y Y không đọc sách được, sau khi Đại Bảo và Nhị Bảo ra ngoài chơi, cô bảo Lang Nha ở nhà trông nhà, cũng dẫn Tiểu Bảo chuẩn bị ra ngoài dạo một vòng.
Vừa ra ngoài, bên đường có một vũng bùn, Tiểu Bảo vươn tay tới: “Tay tay!”
Thẩm Y Y kéo tay cậu bé lại, cậu bé nóng lòng muốn thử, chân ngắn nhảy lên, Thẩm Y Y xách cậu bé lên, đợi lúc qua vũng nước đó mới thả cậu xuống. Một chân khác của cậu chạm đất, còn tưởng là mình nhảy qua, vô cùng vui vẻ, ngửa đầu cười khanh khách với mẹ mình: “Giỏi!”
“…” Thẩm Y Y buồn cười, ra hiệu trên đất: “Kẹo rơi rồi.”
Nhìn thấy một viên kẹo trái cây cứng rơi trên đất, cậu khom người nhặt lên, miệng nhỏ xị ra: “Bẩn rồi…”
Niên đại này, khăn giấy vẫn chưa phổ biến, Thẩm Y Y bèn mang theo khăn tay bên mình, lau giấy gói, lại lau tay nhỏ của cậu, sau đó gỡ giấy gói ra, lộ ra kẹo bên trong, đưa tới miệng Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo há miệng ăn, mắt cười cong cong.
Thẩm Y Y tức giận, chỉ chỉ vào trán cậu bé: “Ăn nhiều kẹo như thế, sâu răng mẹ xem con phải làm sao.”
“Sâu răng?” Tiểu Bảo nghi hoặc nghiêng đầu.
“Chính là răng hư rồi!”
“Đánh răng, đánh răng không hư!” Tiểu Bảo rất nghiêm túc đáp.
“Thằng nhóc lanh lợi.” Thẩm Y Y đứng dậy, kéo cậu bé đi.
“Mẹ.” Tiểu Bảo kéo gấu áo của cô, ra hiệu có người đang nhìn họ.
Thẩm Y Y thuận theo tầm mắt của cậu bé nhìn sang, họ đang đi ngang qua chỗ Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu xây nhà, công nhân đang tất bật chuyển đất chất gạch.
Lâm Gia Đống cũng đang phụ, Giang Uyển Nhu ở bên cạnh dịu dàng lau mồ hôi cho anh ta, nghe thấy động tĩnh nhìn về phía họ.
Giang Uyển Nhu vừa nhìn thấy cô liền nghĩ tới uất nhục phải chịu ở rạp chiếu phim, sắc mặt rất khó coi.
Thẩm Y Y xì một tiếng, dẫn Tiểu Bảo lên dốc, đi tìm Lâm Đại Nữu.
Giang Uyển Nhu bởi vì sắc mặt quá khó coi, Lâm Gia Đống phát giác được, lo lắng gọi một tiếng: “Nhu? Em sao vậy?”
Giang Uyển Nhu quay đầu, gương mặt phẫn nộ, giọng nói lại dịu đi: “Em chỉ là nhớ tới hôm ở rạp chiếu phim…”
“Hôm đó đã qua rồi, chúng ta không nhắc nữa…”
“Cái khác đều có thể qua, nhưng chuyện cô ta đập anh em không cho qua được.” Giang Uyển Nho đỏ hoe vành mắt.
Lâm Gia Đống mềm lòng, đập đập vào lưng mình như thể chứng minh: “Anh đã khỏi rồi, em xem anh dùng sức lớn như vậy cũng không đau!”
“Nhưng em đau lòng!”
Lâm Gia Đống cảm động muốn chết, ôm cô ta vào trong lòng: “Nhu ~”
Giang Uyển Nhu khẽ “shh” một tiếng, Lâm Gia Đống có chút căng thẳng, nhìn sang vai của cô ta: “Còn đau?”
“Một chút xíu.” Giang Uyển Nhu đáng thương.
Lâm Gia Đống lập tức tháo găng tay xuống: “Vụ xuân đập thả nước, có lẽ trong sông có không ít cá được thả xuống, anh đi bắt vài con về cho em bồi bổ!”
“Vậy anh cẩn thận một chút.” Giang Uyển Nhu lo lắng.
“Được.” Lâm Gia Đống rời đi.
Thẩm Y Y và Tiểu Bảo vừa lên dốc đã nhìn thấy Trần Giai Di trên dốc, gương mặt căm hận nhìn Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu bên dưới.
Cô ta nhìn thấy Thẩm Y Y đi lên, liếc cô một cái, thuận theo dốc đuổi theo Lâm Gia Đống.
Thẩm Y Y nhíu mày, nếu Trần Giai Di không xuất hiện, cô đã sắp quên nhân vật này rồi…
Cô ta cũng thích Lâm Gia Đống, có vẻ như sắp gây sự rồi.
“Mẹ?” Tiểu Bảo không biết vì sao mẹ cậu lại dừng lại.
Tâm trạng của Thẩm Y y rất tốt: “Đi thôi, chúng ta tới nhà chú Cường.”
Lâm Đại Nữu xa xa nhìn thấy họ, đi tới mở cửa cho họ.
Vừa mở cửa, Tiểu Bảo đã nhảy lên trước mặt, ngọt ngào gọi: “Thím!”
“Thím đây.” Lâm Đại Nữu xoa đầu Tiểu Bảo, nhìn sang Thẩm Y Y: “Mau vào đi.”
Thẩm Y Y theo cô ấy vào, không thấy Trần Cường ở nhà, bèn hỏi: “Cường Tử đi làm rồi?”
Tuy bây giờ vẫn chưa tới vụ xuân, nhưng công tác chuẩn bị đã bắt đầu.
“Đúng, đập bên trên xả nước, anh ấy đi đào rãnh dẫn nước vào ruộng.” Lâm Đại Nữu nói: “An An đang ngủ, Vượng Tài ra ngoài chơi với Đại Bảo và Nhị Bảo rồi.”
Thẩm Y Y gật đầu, hai người lại nói chuyện một lúc, Thẩm Y Y bèn dẫn Tiểu Bảo rời khỏi.
Lâm Đại Nữu đưa mắt tiễn Thẩm Y Y rời đi, nghe thấy mẹ chồng bên trong gọi cô ấy, vội vã chạy vào chăm sóc mẹ Trần.
Thẩm Y Y dạo một vòng trong thôn, không khí bây giờ cực kỳ tươi mới, trời cũng cực kỳ xanh, đồng ruộng và sườn núi bát ngát, đứng lác đác vài người chuẩn bị cho vụ xuân, hơi thở đồng quê mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi cực kỳ nồng đậm.
Lúc đi ngang qua nhà họ Hà, Vương Yến đang ngồi ở cổng bóc ngô, nét mặt có chút ủ rũ, nhìn thấy Thẩm Y Y, mắt lập tức phát ra hai luồng ánh sáng, “dô” một tiếng: “Vợ Lý Thâm, cuối cùng quý phụ…” khuê phòng như cô cũng lộ mặt rồi.
Nhìn thấy ánh mắt ngày càng nguy hiểm của Thẩm Y Y, vội vã thu hồi lời muốn nói, chuyển lời: “Cuối cùng đồng chí cách mạng như cô cũng chịu bước ra cửa lớn rồi!”
Thẩm Y Y cười khẽ một tiếng.
Thấy cô cười, Vương Yến thở phào một hơi, vội vỗ cái đòn bên cạnh, gọi Thẩm Y Y: “Đã ra ngoài rồi thì đừng vội về, tới đây ngồi!”
Thẩm Y Y nhàn rỗi nhàm chán, bèn dẫn Tiểu Bảo tới ngồi, nhìn thấy cái thúng bên chân cô ta, trêu đùa nói: “Rất siêng năng, đã sắp bóc được một thúng rồi!”
“Tôi nào có tiêu sái như cô.” Vương Yến u oán nhìn đôi bàn tay da mịn thịt mềm của Thẩm Y Y, muốn nói cùng người không cùng mệnh nhưng không dám, sợ Thẩm Y Y lại nói bị người có lòng nghe thấy sẽ thế nào thế nọ, sau đó lại uy h.i.ế.p cô ta muốn bắt cô ta đi gặp công an.
Nghĩ trước đây đã bị thiệt nhiều lần như thế ở chỗ Thẩm Y Y. Cô ta hung hăng lấy một cái bếp nhét vào trong tay cô, không khách sáo nói: “Mau, bóc cho tôi! Bóc không xong một thúng này, mẹ chồng tôi không cho tôi ăn cơm!”
Thẩm Y Y: “…” Cô không được ăn cơm liên quan gì tới tôi?
Nhưng cô vẫn cầm ngô lên bóc, lúc mới bóc là bóc từng hạt, sau khi bóc được một hàng, cô mới bắt đầu tách từng hàng, động tác nho nhã.
Vương Yến nhìn mình – đặt ngô lên ngô chà, giữ một đầu, tay chân đều dùng lực, nhe răng trợn mắt dùng lực — chà chà chà, hạt ngô rơi xuống ào ào, lại đổi đầu còn lại – chà chà chà…
So ra…
Vương Yến rất muốn cướp lấy ngô trên tay Thẩm Y Y, không cho cô bóc nữa.
Thế này khiến cô ta trông thô lỗ biết bao?
Đương nhiên, cô ta chỉ nghĩ vậy, yên tĩnh chưa tới mười giây, cô ta không nhịn được buôn chuyện: “Vợ Lý Thâm, sao cô lại ra ngoài?”
“Ra ngoài dạo.”
Vương Yến lại muốn nói gì, nghe thấy tiếng ầm ĩ – “Có người rơi xuống nước rồi!”
“Có người rơi xuống nước?” Mắt Vương Yến sáng lên, người không biết còn tưởng là chuyện gì đáng để vui sướng.
“Đi đi đi, chúng ta đi xem thử!” Vương Yến kéo tay Thẩm Y Y chạy.
Thẩm Y Y đang kéo Tiểu Bảo, suýt chút kéo tiểu Bảo lên đất, tức giận nói: “Chậm thôi!”
“Ây da, lắm chuyện thật.” Vương Yến không chậm nổi, không chạy nhanh chút cô ta không hóng được náo nhiệt mới mẻ.
Thế là bồng Tiểu Bảo lên, vác cậu bé lên cùng đám người xông lên trước.
Bác gái Hà nghe thấy tiếng đi ra, nhìn thấy ngô bị ném ở cổng, tức muốn chết, hét một tiếng: “Vương Yến, cô quay về cho tôi!”
“Mẹ, lát nữa con về!” Vương Yến không thèm quay đầu.
“Con đàn bà c.h.ế.t tiệt này, không hóng náo nhiệt cô sẽ c.h.ế.t sao? Chốc nữa cô cũng đừng về cho tôi!” Bác gái Hà nghiến răng nghiến lợi.
“Mẹ, không phải con muốn đi, là vợ Lý Thâm cố kéo con đi!” Vương Yến vội vã quay đầu giải thích một câu.
Thẩm Y Y đi phía sau cô ta: “…”
Bác gái Hà: “…” Cô ôm con trai người ta chạy đằng trước, tưởng tôi mù?