Ngày mở tiệc rượu chúc mừng lên đại học, Lương Quân và Vu Hồng cũng dẫn theo con gái mình Lương San San đến.
Lương Quân từ khi biết Thẩm Y Y là thủ khoa kì thi đại học, tâm tình có chút phức tạp, thế cho nên giờ phút này đứng trước mặt Thẩm Y Y, cả người có chút không được tự nhiên, vẫn luôn nói chuyện với Lý Thâm.
Thẩm Y Y tự nhiên nhận ra, kỳ quái nhìn ông ấy hai lần.
Vu Hồng đương nhiên là biết có chuyện gì xảy ra với người đàn ông nhà mình, tức giận trừng mắt nhìn ông ấy một cái, lôi kéo Thẩm Y Y đi sang một bên, “Đừng để ý tới ông ấy, ông ấy người này chính là có chút tật xấu.”
Thẩm Y Y: “…” Đây đúng thật là một đôi vợ chồng.
Khuôn mặt của Vu Hồng lộ vẻ hâm mộ nhìn cô, “Em thật sự quá giỏi…”
“Từ đã!” Thẩm Y Y vội vàng cắt ngang lời của bà ấy, mấy ngày nay cô đã nghe qua rất nhiều những lời nói như thế này, “Chị dâu, hai người chúng ta đừng nói những lời khách khí như vậy.”
Vu Hồng che miệng cười, nhìn về phía Lương San San phía sau bà ấy, “San San, con xem dì nhỏ của con khiêm tốn như thế nào? Nếu con thi đậu thủ khoa, mẹ ước gì tất cả mọi người khen đều đến khen con, dì nhỏ con thì ngược lại, còn không cho phép người ta khen mình!”
Lương San San là con gái của Lương Quân và Vu Hồng, lúc trước Thẩm Y Y được hai suất làm việc nhà máy dệt, đã đưa cho cô ấy một suất.
Lý Thâm, Thẩm Y Y gọi Lương Quân và Vu Hồng là anh trai và chị dâu, cô ấy vốn nên gọi là Lý Thâm là chú, gọi Thẩm Y Y là dì, nhưng bởi vì nhìn Thẩm Y Y quá trẻ, nhìn như chỉ lớn hơn cô ấy vài tuổi mà thôi, cho nên cô ấy thật sự cảm thấy rất ngượng ngùng khi gọi Thẩm Y Y là dì.
Mà bản thân Vu Hồng là một người phụ nữ yêu cái đẹp, rất để ý vấn đề tuổi tác, đặt mình vào bản thân người khác, bà cũng sợ con gái nhà mình gọi Thẩm Y Y là dì thì chưa chắc gì người ta đã vui, nhưng bối phận lại là thứ không xưng hô loạn xạ, dứt khoát bảo Lương San San khi xưng hô với Lý Thâm và Thẩm Y Y thì thêm một chữ “nhỏ” ở phía sau, như vậy lúc nghe cũng không cảm thấy quá già.
Lương San San thản nhiên cười, “Con không giỏi bằng dì nhỏ được.”
Thẩm Y Y cũng nhớ tới, “San San cũng tham gia thi đại học đi?”
“Ô, ” Vu Hồng vẻ mặt kiêu ngạo, “Đứng thứ tư thị trấn đấy, 300 điểm.”
Số điểm 300 này chênh lệch rất nhiều so với điểm của Thẩm Y Y và Đại Bảo, nhưng toàn bộ thị trấn thi được 300 điểm trở lên cũng chỉ có bốn người, Lương San San tuy rằng là người đứng cuối cùng, nhưng như vậy cũng rất giỏi rồi.
Dù sao không phải ai cũng có khả năng nghịch thiên như Thẩm Y Y và Đại Bảo.
“Rất giỏi!” Thẩm Y Y khen ngợi, lần thi đại học đầu tiên sau khi được khôi phục, có một số chuyên ngành của Bắc Đại, điểm trúng tuyển thấp nhất là 270 điểm, điểm này của Lương San San đều có thể đăng ký vào Thanh Bắc.
Tò mò nói: “Cháu đăng ký trường đại học nào?”
Hôm nay Vu Hồng tới đây ngoại trừ tới chúc mừng, chính là đến nói chuyện này với Thẩm Y Y, “Đăng ký vào Nhân Đại, Y Y, em nói Bắc Kinh cách chỗ chúng ta xa như vậy, con bé có chuyện gì anh chị cũng không đến kịp, đến lúc đó làm phiền em và Lý Thâm chiếu cố San San nhà anh chị một chút hay không…”
“Làm phiền gì chứ? San San, nếu cháu gặp chuyện gì khó khăn cứ nói cho dì nhỏ.” Thẩm Y Y nhanh chóng đồng ý.
Không nói cái gì khác, chỉ bằng sự chăm sóc của Lương Quân đối với Lý Thâm, Thẩm Y Y cũng không có khả năng từ chối yêu cầu này.
Vu Hồng vui vẻ, lôi kéo Lương San San, “San San, còn không mau cám ơn dì nhỏ.”
“Cảm ơn dì nhỏ”, Lương San San vội vàng nói.
Mấy người lại cười cười nói nói.
Bên kia, Lương Quân chú ý tới ánh mắt của Lý Thâm, nhìn theo ánh mắt của anh, nghẹn lời, “Vợ anh không bắt cóc vợ em đâu!”
Lý Thâm liếc ông ấy một cái, “Em nhìn vợ em một chút không được sao?”
Lương Quân: “…”
Được!
Lương Quân thầm mắng mình không biết cách nói chuyện, suy nghĩ một chút, ông ấy hỏi Lý Thâm, “Em thật sự muốn đi thủ đô với vợ sao?”
“Ừm, ” Lý Thâm đáp một tiếng.
“Nếu như em đi rồi, cũng không có biện pháp chuyển hộ khẩu qua đấy.” Lương Quân chần chờ nói, “Hay là em tìm được việc làm rồi?”
Lý Thâm: “Chưa.”
Nếu chưa tìm được việc làm thì đến thủ đô làm gì? Giặt giũ nấu cơm chăm sóc con cái làm một người đàn ông dựa vào vợ và nhà mẹ đẻ sao?
“Không tìm được việc làm?” Lương Quân nhìn Lý Thâm, thăm dò nói, “Bằng không để anh em xem có tìm được mối quan hệ nào ở đó hay không, tìm một công việc cho em?”
“Không cần, vợ con em đến lúc đó đều phải đi học, em phải ở nhà chăm sóc con gái, tạm thời không đi làm.” Lý Thâm nói.
Lương Quân: “…” Đừng nói em muốn trở thành người đàn ông ăn bám vợ đấy nhé?
Về phần “tạm thời” trong miệng Lý Thâm, ông ấy cảm thấy đây chỉ là lười nói mạnh miệng bảo vệ tên nghiêm của Lý Thâm.
Cho nên cũng không dám nói ra, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Lý Thâm, chỉ có thể uyển chuyển nói: “Em không có công việc, bố mẹ vợ em có ý kiến với em hay không?”
Lý Thâm biết, Lương Quân muốn nói là cha Thẩm có khinh thường anh hay không.
Anh đã gặp qua mẹ Thẩm, với hiểu biết của anh đối với mẹ Thẩm, khẳng định sẽ không.
Về phần ông Thẩm, tuy rằng anh chưa từng gặp qua, nhưng mà từ trong miệng vợ mình, anh cũng biết cha Thẩm là một phần tử tri thức cấp cao, làm người nho nhã lịch sự, cho nên anh cũng không lo lắng.
So sánh ra, điều anh càng cảm thấy lo lắng chính là, anh bắt cóc con gái rượu của cha Thẩm, cha Thẩm có khó anh hay không.
Chỉ là chuyện này không dễ nói với Lương Quân, anh có lệ nói: “Cái này anh không cần lo lắng, anh quên mất em còn có tiền tiết kiệm sao?”
Cũng là.
Lương Quân biết Lý Thâm ngoại trừ tiền lương, còn kinh doanh không ít thứ, cho nên không nói gì nữa.
Tất nhiên, ông ấy vẫn cảm thấy tiếc nuối, cảm thấy Thẩm Y Y liên lụy đến Lý Thâm.
Không thể phủ nhận, Thẩm Y Y quả thật rất ưu tú, nhưng Lý Thâm cũng là người rất ưu tú!
Nếu không có Thẩm Y Y, Lý Thâm cũng không đến mức buông bỏ nhiều thứ như vậy…
……
Sau khi ăn xong tiệc rượu mừng, Thẩm Y Y và Lý Thâm bắt đầu làm thủ tục chuyển hộ khẩu.
Chạy qua chạy lại hai ngày, mới làm xong việc chuyển hộ khẩu, ngoại trừ Lý Thâm, Thẩm Y Y và bọn nhỏ đều chuyển được.
Về phần Lý Thâm, chính sách hạn chế cũng không có biện pháp.
Chờ sau này điều kiện chính sách tốt hơn một chút, lại tìm cơ hội chuyển đi.
Chuyển hộ khẩu xong, Lý Thâm và Thẩm Y Y bắt đầu thu dọn đồ đạc… Nói là thu dọn đồ đạc, thật ra cũng chẳng có gì để thu dọn cả.
Mặc dù bọn họ sẽ rời đi và không trở lại thường xuyên được, nhưng đây là nhà của bọn họ, cũng là gốc rễ của bọn họ.
Ngoài ra, cha Lý và mẹ Lý vẫn còn ở đây.
Cho nên những thứ không cần thiết, những thứ cha Lý mẹ Lý có thể dùng, Thẩm Y Y đều để lại cho hai người.
Thẩm Y Y gọi cha Lý mẹ Lý lại đây, “Cha, mẹ, chờ đến khi bọn con đi rồi, hay là cha mẹ chuyển qua đây ở đi? Bên này rộng rãi hơn nhà cũ một chút, còn có nước, làm gì cũng thuận tiện.”
Mẹ Lý biết được nhà bọn họ không ở lại ăn tết, vô cùng luyến tiếc.
Nhưng mà bà cũng biết Thẩm Y Y đã hơn mười năm chưa về nhà, muốn sớm về nhà ăn tết với cha mẹ, đây cũng là điều dễ hiểu.
Lúc này vừa nghe Thẩm Y Y nói, vội vàng xua tay: “Không, nếu chúng ta ở lại đây, sau này nếu hai con trở về sẽ ở đâu chứ?”
Nói xong, bà dừng một chút, thật cẩn thận nhìn Thẩm Y Y, “Hay là nói, sau này hai con không trở về nữa?”
Thẩm Y Y thần sắc tự nhiên, “Vậy chờ bọn con trở lại rồi nói sau, sẽ có biện pháp.”
Ý muốn nói sau này bọn họ còn trở về.
Mẹ Lý thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà vẫn lắc đầu, “Cha mẹ sẽ không qua bên này ở, ở bên kia tuy rằng nhiều người hơn một chút, nhưng không chen hết chỗ của cha với mẹ được.”
Tam Hoa đều chuyển đến phòng của Lý Đại Nha, Lý Đại Bân và Hà Chiêu Đệ ở cùng một phòng với Thạch Đầu, cha Lý mẹ Lý ở một phòng, quả thật không tính là chen chúc, cảm thấy chen chúc là nhà thằng ba.
Nhưng mà, chuyện nhà thằng ba, có quan hệ gì với mẹ Lý?
Mẹ Lý cũng không muốn bọn họ chuyển tới đây, như vậy quá hời cho Giang Ái Linh.
Thẩm Y Y nghĩ cũng đúng, hơn nữa cha Lý mẹ Lý cũng lớn tuổi rồi, ở bên nhà cũ vẫn tốt hơn, buổi tối chút chuyện gì gọi Lý Đại Bân cũng thuận tiện.