Chớp mắt, đã khai giảng hai tuần rồi.
Hai tuần này Thẩm Y Y bề bộn nhiều việc, mặc dù trong nhà cũng không cần cô bận tâm, nhưng bởi vì cô là thủ khoa tỉnh, để cố vấn học tập nhớ kỹ cô, sau khai giảng đã giao phần lớn chuyện trong lớp vào tay cô. Nghiễm nhiên đã coi cô như là lớp trưởng.
Sau khi Thẩm Y Y bận rộn hai tuần, rất kiên định đi tìm cố vấn học tập, bảo giảng viên chọn một lớp trưởng.
“Lớp trưởng?” Cố vấn học tập là một người nữ trung niên, hơi mập, kinh ngạc quay đầu, tưởng là Thẩm Y Y đến đây là muốn có danh phận: “Không phải em là lớp trưởng sao?”
“Em không phải.” Thẩm Y Y kiên định lắc đầu: “Cố vấn học tập, cô nên tìm một người lớp trưởng khác đi.”
“Vì sao?” Cố vấn học tập hứng thú, quay đầu nhìn sinh viên nữ vừa khai giảng đã vang danh toàn bộ học viện…
Cố vấn học tập nhất thời không biết nên phân chia Thẩm Y Y đến hàng ngũ phụ nữ hay là hàng ngũ thiếu nữ, nói cô là con gái thì tư liệu của cô thể hiện cô đã kết hôn sinh con rồi, nhưng nói cô là phụ nữ…Gương mặt này, lại rất giống thiếu nữ!
Đương nhiên Thẩm Y Y sẽ không nói việc quá phức tạp quá mệt mỏi cô muốn làm một con lười, uyển chuyển nói: “Em có gia đình có con cái, muốn đặt càng nhiều sự chú tâm ở gia đình…”
Bây giờ kỳ thi đại học vừa mới khôi phục, là thời điểm quốc gia coi trọng giáo dục nhất, cho nên rất nhiều trường trung học phổ thông không cổ vũ học sinh yêu đương kết hôn sinh con trong lúc ở trường. Đặc biệt là khóa học sinh thứ nhất rất phức tạp, đã kết hôn sinh con đều là chiếm phần lớn, có vài trường học sẽ yêu cầu những học sinh này đặt càng nhiều khí lực ở việc học.
Nhưng cố vấn học tập này của Thẩm Y Y cũng là một người phụ nữ tri thức đã kết hôn, bà ấy biết hiện nay đã có rất nhiều vụ thi lên đại học vứt chồng bỏ con, vứt vợ bỏ con rồi, cũng ít nhiều có thể dự liệu được về sau sẽ có càng nhiều vụ việc này.
Bởi vì liên đới đến chức quyền, bà ấy ít nhiều hiểu rõ một ít việc liên quan tới lý lịch của Thẩm Y Y, biết cô là một thanh niên tri thức xuống nông thôn, đã kết hôn sinh con ở nông thôn. Sau khi về thành phố đã dẫn cả nhà về thủ đô, loại tinh thần trọng tình nghĩa chịu trách nhiệm này đã khiến cố vấn học tập rất thích, vui lòng thành toàn cho cô.
Đã đồng ý, sau đó nói chuyện tuyển lớp trưởng trong lớp.
Chu Nam nghe được tin tức này, hỏi Tần Mỹ Liên bên cạnh: “Không phải cậu muốn làm lớp trưởng sao? Mau nói với cố vấn học tập đi!”
Tần Mỹ Liên nghiêm mặt không nói chuyện, cố vấn học tập chú ý tới xì xào bên bọn họ, hỏi thẳng: “Tần Mỹ Liên, trước đây có phải em đã nói với cô là muốn làm lớp trưởng không? Vậy bây giờ chức lớp trưởng sẽ do em làm nhé!”
Tần Mỹ Liên bị gọi tên, đứng lên, há miệng, cuối cùng không từ chối.
Chờ cố vấn học tập đi rồi về sau, Chu Nam bắt đầu hỏi nàng: “Sao vậy? Sao mà lên làm trưởng lớp rồi mà trông mặt mày không vui thế? Đó không phải là chức mà cậu vẫn muốn làm…” Sao?
“Đó là trước kia!” Giọng điệu Tần Mỹ Liên không vui vẻ gì cho cam: “Hiện tại vị trí này là Thẩm Y Y từ bỏ, lại ném cho tôi là thế nào? Tôi là thùng rác sao? Chuyên thu nhận rác rưởi cô ta không muốn?”
Chu Nam nghẹn họng: “…” Liếc nhau với Tạ Hân Di một cái, không nói thêm gì nữa.
Tần Mỹ Liên không cần hai người họ nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Y Y, nhìn thấy Thẩm Y Y đang nói cười với Hoàng Mai, trong lòng càng ghét cô hơn.
Rốt cuộc Thẩm Y Y đã ném trọng trách ra ngoài, vốn định giữa trưa về nhà một chuyến, mấy ngày nay cô đang chỉnh lý hồ sơ của bạn cùng lớp, đã vài ngày không trở về lúc giữa trưa rồi. Nhưng buổi sáng hôm nay Lý Thâm nói với cô muốn đi một chuyến vào nội thành, chắc hẳn bây giờ đã không có ở nhà rồi, coi như thôi.
Cuối cùng chuông tan học đã vang lên, Thẩm Y Y đặt bút xuống, dựa vào ghế lười nhác đ.ấ.m bả vai, nhìn thấy Hoàng Mai đã thu dọn xong chuẩn bị đến nhà ăn ăn cơm, cô gọi cô ấy lại: “Hoàng Mai, chờ tôi chút, tôi đi ăn cơm chung với cậu.”
Hoàng Mai nghe vậy dừng bước quay đầu, kinh ngạc hỏi: “Khó khăn lắm mới được nhàn rỗi, hôm nay cậu không trở về nhà ăn cơm à?”
“Không trở về.” Thẩm Y Y đuổi theo, hai người sóng vai đi đến nhà ăn, vừa trò chuyện: “Chồng tôi mang con gái về nhà mẹ tôi rồi, bọn họ không ở nhà tôi cũng lười chạy tới chạy lui.”
“Thế đúng là phiền phức, dù sao cậu trở về còn phải nấu cơm.” Hoàng Mai gật gật đầu.
Hai người nói chuyện rôm rả, đến nhà ăn ăn cơm rồi mới trở lại ký túc xá.
Hai tuần này, giữa trưa Thẩm Y Y hoặc là về nhà hoặc là ở văn phòng giúp giảng viên chỉnh lý hồ sơ, chưa từng trở về ký túc xá, chỉ là không ngờ cô vừa tới cửa đã nghe được những tiếng bàn luận.
“Mọi người có nghe nói không, học viện y dược có một thần đồng, tên là Lý Yến Thanh, mười tuổi đã thi đậu vào trường học của chúng ta, nghe nói đề thi đại học tỉnh bọn họ chính là đề thi khó khăn nhất cả nước! Nhưng mà cậu bé đó vậy mà thi được ba trăm tám mươi hai điểm! Cách điểm tối đa chỉ còn mười tám điểm!”
“Thẩm Y Y cũng thuộc tỉnh bọn họ nhỉ? Cô ấy cũng rất giỏi, nghe nói là thủ khoa, ba trăm chín mươi lăm điểm đấy, đúng thật là giỏi quá!”
“Thẩm Y Y sắp bốn mươi tuổi nhỉ? Lý Yến Thanh mới mười tuổi, tuổi còn nhỏ đã thi điểm cao như vậy, nếu cậu bé đó đến cái tuổi của Thẩm Y Y, không chừng sẽ đạt điểm tối đa!” Nội dung câu nói này toàn là sự khinh thường Thẩm Y Y.
Bước chân Thẩm Y Y sững lại.
Hoàng Mai đang ôm sách cũng hơi ngượng, giọng nói này nghe là biết Tần Mỹ Liên.
Cô ấy ở túc xá, mỗi ngày sớm chiều ở chung với Tần Mỹ Liên, hiển nhiên biết Tần Mỹ Liên chán ghét Thẩm Y Y cỡ nào, cũng biết cô ta vẫn luôn muốn làm lớp trưởng, kết quả cố vấn học tập không có để cô ta làm. Bây giờ Thẩm Y Y không làm mới đến phiên cô ta, lòng không có oán giận mới là lạ.
“Y Y, cậu đừng để ý, cậu rất cừ khôi, lúc tôi biết cậu là thủ khoa cũng sợ ngây người…” Hoàng Mai thử an ủi Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y không cần an ủi, nở nụ cười, đi vào ký túc xá, Tần Mỹ Liên Chu Nam Tạ Hân Di trong phòng túc xá vừa làm chuyện của mình vừa nói chuyện phiếm.
Ánh mắt Thẩm Y Y đặt vào chỗ Tần Mỹ Liên đang ngồi…
Tần Mỹ Liên bên trong phòng đang chậm rãi trò chuyện không ngờ Thẩm Y Y lại đột nhiên trở về ký túc xá, chợt dừng lại.
“Nói tôi à?” Thẩm Y Y cười tủm tỉm nhìn mấy người bên trong phòng.
Tần Mỹ Liên lạnh nhạt nhìn sang một cái, bày tỏ khinh thường của cô ta.
Tạ Hân Di không có tham dự vào chuyện nói xấu của Tần Mỹ Liên, Thẩm Y Y hỏi cô ta cũng không nói chuyện.
Vừa mới đáp lời Tần Mỹ Liên chính là Chu Nam, cô ta nở nụ cười, nói: “Không phải, chúng tôi đang nói cậu bé thiên tài ở học viện y dược kia, chính là Lý Yến Thanh, cậu biết không, cậu bé đó mới mười tuổi, đã…”
“Biết.” Thẩm Y Y nhẹ gật đầu, ánh mắt lướt qua Tần Mỹ Liên, giọng điệu tự nhiên, thần thái tự nhiên: “Cậu bé đó là con trai tôi!”
!!!
Lời này tựa như là một quả bom, nổ cho người ở đây sững sờ tại chỗ, kinh ngạc nhìn Thẩm Y Y.
Khuôn mặt Thẩm Y Y cười tủm tỉm, lập tức làm một động tác tay với Tần Mỹ Liên: “Tôi không thích người khác ngồi trên giường của tôi, cảm ơn!”
Suy nghĩ của Tần Mỹ Liên vẫn đang dừng lại ở Lý Yến Thanh chính là con trai của Thẩm Y Y, đờ đẫn.
Thẩm Y Y đi qua, mang chăn mềm đặt lên giường của cô… trên giường của cô đã không còn ai. Bởi vì cô không tới đây ở cho nên đệm của cô chưa từng mở ra, chỉ việc ném lên giường, mở ra là có thể đi ngủ rồi.
Thẩm Y Y đi rửa mặt, sau đó bò lên giường, rất nhanh đã thiếp đi.
Tần Mỹ Liên hoài nghi tính chân thực trong lời nói của Thẩm Y Y, muốn nói gì đó nhưng thấy động tác bình tĩnh của Thẩm Y Y, cảm thấy như đang ghét bỏ mình, khó xử cực kỳ.
Những người khác liếc nhau một cái, yên lặng không nói gì, làm chuyện của mình.