Câu nói này của Giang Ái Linh đúng là đã xoáy vào điểm đau của Lý Tam Hoành. Mặc dù quan hệ giữa anh ta và Lý Thâm không thể so thân thiết bằng Trần Cường và Lý Thâm, nhưng giống như Giang Ái Linh nói, anh ta mới là anh em ruột của Lý Thâm, anh ta và Lý Thâm mới là người một nhà!
Ơn huệ nhỏ bình thường cũng thôi, hiện tại chuyện lớn như đi thủ đô, dựa vào cái gì dẫn Trần Cường chứ không dẫn anh ta đi?
Mấy năm này Lý Tam Hoành sống không như ý, dần dần đã hơi oán trời trách đất, bây giờ càng là mất cân bằng.
Đương nhiên, anh ta không dám giằng co trực diện với Lý Thâm, với tính cách của Lý Thâm, nếu anh ta dám đi giằng co, trừ phi anh ta muốn chết!
Thế là, Lý Tam Hoành cưỡng ép đợi ba ngày, chờ đến khi mẹ Lý và Lý Đại Bân dẫn Hà Chiêu Đệ đã sinh trở về.
Hà Chiêu Đệ sinh một đứa con trai, thêm cháu trai cho nhà họ Lý, mẹ Lý rất phấn khởi, sau khi trở về đã bận tíu tít chăm sóc Hà Chiêu Đệ và em bé vừa ra đời với Lý Đại Bân.
Hôm nay là ngày tết ông Táo, bên đội phân thịt, toàn thôn đều tràn đầy bầu không khí hân hoan. Mặc dù một nhà Thẩm Y Y không có công điểm, nhưng bởi vì chuyện cha Lý bị thương, Hà Chiêu Đệ sinh con, không có thời gian đi lĩnh thịt. Gia đình Thẩm Y Y làm đại biểu, những đứa trẻ đều phấn khích đi theo.
Trong nhà chỉ có cha Lý, mẹ Lý, Hà Chiêu Đệ, Lý Đại Bân và cặp vợ chồng nhà em ba đã sớm nhận thịt trở về.
Lúc này, mẹ Lý đang giặt tã cho đứa bé.
Lý Tam Hoành nhắm chuẩn thời cơ, đi đến bên người mẹ Lý, ngượng miệng kêu một tiếng: “Mẹ!”
Mẹ Lý vừa nhìn thấy Lý Tam Hoành, nụ cười trên mặt chợt tém lại, xen lẫn một chút lạnh lùng nói: “Việc gì?”
Khuôn mặt lạnh lùng của mẹ Lý khiến Lý Tam Hoành hoảng hốt nhớ tới, trước kia mẹ anh ta không phải đối xử với anh ta như vậy. Trước khi chưa ra riêng, mẹ anh ta gần như ngay cả một lời nói nặng với anh ta cũng không nỡ nói!
Điều này khiến Lý Tam Hoành vốn dĩ đã mất cân bằng càng thêm oán giận, rõ ràng anh ta cũng là con trai của cha mẹ, dựa vào cái gì hiện tại bọn họ chỉ thương anh cả và anh hai, muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh ta chứ?
Sắc mặt Lý Tam Hoành khó coi, nói chuyện cũng không khách khí: “Mẹ, mẹ với cha còn có anh cả và chị dâu cả muốn đến thủ đô?”
Giang Ái Linh một mực quan sát động tĩnh bên này, nghe giọng điệu Lý Tam Hoành lạnh lẽo cứng rắn, thầm kêu không ổn.
Cô ta bảo anh ta cúi đầu, lấy lòng cha Lý, mẹ Lý còn có Lý Thâm, Thẩm Y Y, không phải bảo anh ta đi chất vấn mẹ Lý, nổi nóng với mẹ Lý!
Khác biệt của Giang Ái Linh và Lý Tam Hoành chính là Giang Ái Linh còn nhớ rõ vì sao cha Lý, mẹ Lý đoạn tuyệt quan hệ với Lý Tam Hoành, nhưng Lý Tam Hoành đã bị “bất công” chiếm hết não.
Hiện tại trong lòng, trong mắt anh ta đều chỉ toàn cảm thấy cha Lý, mẹ Lý bất công, cảm thấy Lý Thâm xem thường anh ta, cảm thấy tất cả mọi người đều thiếu nợ anh ta! Cho nên thái độ của anh ta đặc biệt có lý chẳng sợ và thái độ giận dữ!
Lông mày mẹ Lý cau lại.
Lý Đại Bân bưng nước nóng vội vã chạy về phòng, nghe vậy kinh ngạc dừng bước chân, nhìn sang, thắc mắc nói: “Đi thủ đô? Anh không biết!”
Giang Ái Linh đang nghĩ ngợi làm sao cứu vãn tình huống nghe vậy, bật thốt: “Anh cả, anh không biết?”
“Anh hai, chị hai không có nói với anh chị chuyện để anh chị cùng đến thủ đô sao?” Giang Ái Linh lại hỏi tiếp.
Lý Đại Bân ngơ ngác lắc đầu.
“Nhưng cha mẹ nhất định biết nhỉ?” Vẻ mặt Lý Tam Hoành lạnh lùng hỏi.
Mẹ Lý nghe anh ta dùng giọng điệu này chất vấn thì lửa giận ngút trời, đây là thái độ một đứa con trai nên có dành cho mẹ mình sao?
“Làm sao? Anh hai, chị dâu hai con đón cha mẹ đi thủ đô dưỡng lão, không chịu nổi à?” Mẹ Lý đè nén phẫn nộ hỏi, liếc Giang Ái Linh một cái. Cái hôm vợ thằng hai trở về, cô ta đã chạy tới xum xoe, hiện tại thái độ Lý Tam Hoành khác thường là do đâu, ít nhiều bà cũng đoán được một ít, cười khẩy hỏi: “Làm sao? Hai đứa cũng muốn đi?”
“Con là em ruột của anh ấy!” Lý Tam Hoành kìm nén bực bội nói.
“Đến thủ đô không cần phải là em ruột của ai, bây giờ con muốn đi thì lập tức có thể đi, không ai ngăn cản con.” Vẻ mặt Mẹ Lý lộ vẻ trào phúng: “Nhưng muốn đi theo cả nhà anh hai, con nằm mơ đi!”
“Làm sao?” Mẹ Lý lạnh lùng nói tiếp: “Thấy nhà anh hai phát đạt, đĩa đòi đu chân vịt à? Con có là ông trời của nó thì đã sao?”
Mẹ Lý mắng, cảm thấy chưa đủ hung ác, lại thêm một câu: “Thằng hai có đứa em như con là thiếu nợ con à? Dòng thứ không biết nhục!”
Mặt Lý Tam Hoành đỏ lên, vừa ngượng vừa giận dữ: “Anh cả và anh hai là anh em, con và anh hai cũng là anh em, anh cả có thể đi thủ đô với anh hai, tại sao con lại không thể?”
“Anh không có đi thủ đô với em hai nhé!” Lý Đại Bân tranh thủ thời gian phủ nhận nói!
“Nhà anh cả không theo anh hai đi thủ đô?” Giang Ái Linh cất cao giọng.
“Không đi.” Lý Đại Bân lặp lại nói.
Lý Tam Hoành nhìn Giang Ái Linh, tưởng rằng cô ta nói dối anh ta, giận tím mặt, Giang Ái Linh không tin lắc đầu: “Không có khả năng, một nhà chị cả và anh rể cả cũng đi, thậm chí ngay cả một nhà Trần Cường cũng đi, anh cả, chị dâu cả hai người làm sao có thể không đi chứ?”
Lý Đại Bân có chút mù mờ, anh ấy thật sự không biết chuyện này!
Tiếng cãi vả của bọn họ rất lớn, cha Lý và Hà Chiêu Đệ trong phòng đã đi ra rồi, Hà Chiêu Đệ nghe được tin tức này, sắc mặt trắng nhợt.
Mẹ Lý cũng không biết một nhà Trần Cường cũng đi thủ đô, nhưng hai ngày này bởi vì Hà Chiêu Đệ nằm viện, bà và Lý Đại Bân ở bệnh viện thay phiên chăm sóc, ăn cơm và đi ngủ đều giải quyết ở chỗ Chu Phong Thu, Lý Đại Nha nơi đó giải quyết. Đương nhiên từ chỗ Chu Phong Thu, Lý Đại Nha biết Lý Thâm, Thẩm Y Y mời bọn họ đến thủ đô, chuyện tại sao mời bọn họ, lúc này khi biết Trần Cường cũng đi, phỏng chừng là một nhà Trần Cường đại khái cũng là đi đến hỗ trợ cho Lý Thâm giống như Chu Phong Thu.
Chỉ là bà tạm chưa giải thích, nhìn Lý Đại Bân, lại nhìn Hà Chiêu Đệ bao bọc mình cực kỳ chặt chẽ, vịn cửa. Giọng nói rất tỉnh táo: “Các con cũng cảm thấy cả nhà thằng hai không nên dẫn Cường và Phong Thu đi sao, nên dẫn theo mấy con mới đúng sao?”
Lý Đại Bân là một người thành thật, ít nói, mẹ Lý hỏi thẳng thắn thế, nhất thời anh ấy cũng không biết trả lời như thế nào, nhìn về phía Hà Chiêu Đệ.
Hà Chiêu Đệ vịn tường, cố gắng để mình đứng vững chút, biểu cảm do dự, giọng rụt rè: “Mẹ, con, chúng con chưa từng nghĩ sẽ đi theo em hai, em dâu hai đến thủ đô hưởng phúc, nhưng… nhưng hiện tại…”
Hà Chiêu Đệ nuốt một ngụm nước bọt, trong ánh mắt càng ngày càng lạnh của mẹ Lý, nói ra đáp án của cô ấy: “Chúng ta mới là người một nhà…”
Hiện nay mẹ Lý và rất nhiều người đều cảm thấy chuyện thu gom phế liệu này rất mất mặt!
Huống chi quốc gia vẫn chưa thừa nhận mua bán giao dịch tư nhân, hành vi này của Lý Thâm là lợi không bù được mất!
Chu Phong Thu và Trần Cường bằng lòng đi theo Lý Thâm đến thủ đô, theo nhận định của mẹ Lý, là Chu Phong Thu và Trần Cường với Lý Thâm tình như ruột thịt… Không, sâu sắc hơn cả ruột thịt!
Bởi vì bọn họ biết Lý Thâm ở thủ đô nhặt rác nhưng vẫn lựa chọn muốn đến thủ đô phấn đấu với Lý Thâm.
Mà “ruột thịt” của Lý Thâm không biết Lý Thâm đang nhặt rác, chỉ cảm thấy nhà mẹ đẻ Thẩm Y Y có tiền, Thẩm Y Y và Đại Bảo thi đậu đại học, Lý Thâm đang ở thủ đô là hưởng phúc.
Bọn chúng muốn ỷ vào thân phận “ruột thịt của Lý Thâm” từ đó kiếm một chén canh!
Bọn chúng không cân nhắc làm vậy liệu có thể kéo chân sau của Lý Thâm hay không, bọn chúng chỉ biết có bản thân mình!
Trái tim mẹ Lý thoáng chốc đã lạnh.