Ngày kế tiếp, sau khi Lý Thâm rời giường, Thẩm Y Y trong lúc ngủ mơ đột nhiên cảm thấy bên người lành lạnh, mơ mơ màng màng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Năm giờ.” Giọng Lý Thâm vang lên trong tiếng sột soạt, có lẽ là đang mặc quần áo.
“Sao anh dậy sớm như thế? Ngủ tiếp lát đi…”
“Không ngủ, công xưởng phế liệu còn có chút việc.” Lý Thâm cúi người hôn cô, giọng dịu dàng: “Hiện tại còn sớm, em ngủ thêm một lát!”
“Ừm.” Thẩm Y Y vô ý thức nói, cũng không quan tâm anh nữa, chìm vào mộng đẹp.
Lý Thâm rón rén đi ra.
Thẩm Y Y là bị Khoái Khoái, Lạc Lạc đánh thức, bọn nó đang khóc.
Thẩm Y Y lờ mờ nghe được là bởi vì Khoái Khoái, Lạc Lạc muốn xem ti vi, mẹ Lý và Lý Đại Nha không cho bọn nó xem, muốn kéo bọn nó ra ngoài, Khoái Khoái, Lạc Lạc không đồng ý, lập tức khóc lên.
Tiếng khóc của hai đứa bé rất chói tai, đám người cùng lên trận chăm bọn nó, tiếng ồn mồm năm miệng mười khiến tiếng Nhị Bảo đọc sách ở phòng sát vách cũng theo đó lớn hơn, bên tai Thẩm Y Y bị ồn ào chịu hết nổi.
Thẩm Y Y không cần nghĩ cô cũng biết nguyên nhân mẹ Lý không cho Khoái Khoái, Lạc Lạc xem ti vi là bởi vì cô còn đang ngủ, không muốn làm ồn đến cô, nhìn thử đồng hồ, sáu giờ rưỡi, cô cam chịu rời giường.
Tiểu Bối ôm con thú bông nhỏ mặc váy ngủ, mái tóc để trên ghế đẩu để anh út của cô bé tết tóc cho cô bé. Lúc trước Tiểu Bảo tết tóc cho Tiểu Bối, bị Tiểu Bối ghét bỏ, về sau để chứng minh bản thân, mỗi sáng sớm rời giường chuyện đầu tiên không phải là đi rửa mặt, mà là chạy đến phòng em gái, tết tóc cho cô gái!
Một khoảng thời gian sau đó, cậu bé đã luyện thành một tay tết tóc cừ khôi.
Tiểu Bối thấy mẹ cô bé ra, vẻ mặt mừng rỡ, ngửa đầu nói với mẹ Lý: “Bà nội, mẹ dậy rồi, có thể xem ti vi! Anh út, nhanh đi mở ti vi!”
“Được rồi!” Tiểu Bảo lập tức buông tóc Tiểu Bối xuống, nhảy qua đó mở ti vi.
Vượng Tài và An An đến phòng bếp bưng bữa sáng vừa khéo đã trở về, lập tức bưng chén chạy tới ngồi trên ghế đẩu nhỏ.
Tiếng khóc của Khoái Khoái và Lạc Lạc đều ngừng, vừa chùi nước mắt, vừa nhìn chằm chằm màn hình ti vi, Lý Đại Nha dở khóc dở cười cần khăn tay lau nước mắt và nước mũi cho bọn nó, đút bữa sáng cho bọn nó.
Thẩm Y Y: “…”
“Thì ra là sáng sớm hôm nay cả nhà cũng chỉ vì xem ti vi à?” Thẩm Y Y nói.
“Sáng sớm anh hai đọc sách cũng là vì sớm chút xem ti vi.” Tiểu Bảo không ngẩng đầu lên, kéo anh hai cậu bé xuống nước.
Tiểu Bối thì quay đầu, vẫy tay với cô: “Mẹ mau đi rửa mặt!”
Mẹ Lý bị bọn nó làm tức cười: “Còn không phải? Sáng sớm đã dậy, ở bên ngoài rì rà rì rầm nói chuyện mãi, mẹ còn tưởng rằng là mẹ ngủ quên mất rồi, xem đồng hồ mới năm giờ rưỡi! Thế mới biết được, bọn nó là muốn xem ti vi! Nói với bọn nó người lớn còn đang ngủ, xem ti vi sẽ ảnh hưởng đến người lớn bọn nó mới yên tĩnh.”
Chỉ có Khoái Khoái, Lạc Lạc nhỏ nhất không nghe lời, cứ khóc la mãi.
“Còn có.” Mẹ Lý cáo trạng với Thẩm Y Y: “Đêm qua bọn nó cũng thế này, xem tới mười một giờ, nếu không phải mẹ nói với bọn nó cha mẹ sắp trở về thì bọn họ sẽ không chịu ngủ đâu!”
Thẩm Y Y nghe vậy, tức tới cười, đi tới, chặn ti vi, nhìn một đám oắt con!
“Mẹ, không xem được!” Tiểu Bối nói.
“Bác gái, không xem được.” An An cũng theo sát phía sau.
Khoái Khoái và Lạc Lạc kêu a a hai tiếng, lảo đảo đi tới, gạt chân của cô xem ti vi.
Bọn nó còn nhỏ, nói cũng không hiểu, Thẩm Y Y mặc kệ bọn nó, nhìn Tiểu Bảo và Vượng Tài.
Ánh mắt Vượng Tài lấp lóe chột dạ, yên lặng bưng chén húp cháo.
Tiểu Bảo thì lanh lợi, nhận thấy không ổn, lấy lòng mà cười: “Mẹ, sao vậy? Có phải mẹ đói bụng không? Con đi mang đồ ăn sáng tới cho mẹ nhé?”
“Tự mẹ bưng.” Thẩm Y Y nói, cô không tiện dạy dỗ con của người khác, chỉ có thể nhìn Tiểu Bảo và Tiểu Bối, nhưng lời nói là dành cho tất cả mấy đứa nhỏ: “Xem ti vi quá nhiều không tốt cho mắt, từ hôm nay trở đi, các con mỗi ngày chỉ có thể xem hai tiếng, hơn nữa phải chia thời gian, một lần chỉ xem một tiếng, có biết chưa?”
“…” Tiểu Bảo không đáp, trong nhà vừa mua ti vi, cậu bé vẫn cảm thấy mới lạ. Bảo cậu bé một ngày chỉ có thể xem hai giờ, đương nhiên là cậu bé không chịu, suy tư làm như thế nào để cò kè mặc cả.
“Không chịu thì về sau không cho phép xem nữa.” Thẩm Y Y chặn đường lui của cậu bé: “Mẹ nói được thì làm được!”
“Vậy thì hai giờ, mẹ!” Tiểu Bảo lập tức nói, cậu bé khá hiểu mẹ của cậu bé, lúc mềm lòng rất mềm lòng, nhưng một khi quyết định thì sẽ rất khó tuỳ tiện thay đổi, lặp lại: “Mẹ, vậy thì hai giờ!”
Tiểu Bối và An An cũng không hiểu khái niệm thời gian lắm, thấy anh út đã đồng ý, các cô lập tức gật đầu.
Vượng Tài thì không cần nói, có lẽ là cậu bé bởi vì hoàn cảnh sinh sống từ nhỏ nên trưởng thành rất sớm rất hiểu chuyện, cậu bé không giống với An An là cảm thấy cha mẹ ở đâu thì nơi đó chính là nhà của cô bé, cậu bé biết rõ nhà bọn họ đang sống nhờ nhà Thẩm Y Y, đương nhiên cũng sẽ không nói cái gì.
Mà Khoái Khoái và Lạc Lạc chỉ cần thỏa mãn nhu cầu ngay lập tức của bọn nó là được, không biết tính toán chuyện sau này.
Thẩm Y Y chưa quên trong nhà còn có một Nhị Bảo nhìn chằm chằm vào ti vi, cất giọng nói: “Nhị Bảo, con đã nghe chưa?”
Vừa mới nghe tiếng mẹ cậu bé, Nhị Bảo vô ý thức giảm âm lượng để giảm cảm giác tồn tại: “Biết!”
“Biết là được, khoan đừng đọc sách nữa.” Thẩm Y Y nói thêm: “Ăn sáng xong rồi làm tiếp.”
Nhị Bảo cũng chỉ có thể đặt quyển sách xuống, đi ra từ trong nhà.
Mẹ Lý nhìn đám nhóc con ngoan giống như mèo con, chợt cảm thấy thoải mái!
Quả nhiên, chuyện bà không giải quyết được, vẫn nên cho Y Y nhà cô ra trận!
Thẩm Y Y còn chưa rửa mặt, muốn đi rửa mặt trước, Lâm Đại Nữu đang ở phòng bếp làm bữa sáng, thấy cô tới, cười lên: “Xem ra ti vi rất có sức hấp dẫn, Vượng Tài và An An nhà em sáng sớm đã dậy, đặc biệt là An An, cứ mãi dụi dụi em với cha nó đòi xem ti vi, không cho xem là khóc!”
“Bọn nó đều chưa từng xem ti vi, thấy thích thú cũng bình thường.” Thẩm Y Y nói: “Chỉ là bọn nó đều còn nhỏ, xem quá nhiều không chỉ có hại cho mắt còn dễ dàng làm say mê mất cả ý chí, nuôi riết thành quen.”
“Vâng, đặc biệt là mấy đứa bé ở tuổi Nhị Bảo, Tiểu Bảo, xem ti vi quá nhiều thành tích tụt dốc sẽ không tốt.” Lâm Đại Nữu cũng đồng ý, nghĩ đến cái gì, lại nói: “Đúng rồi, Y Y, chị có rảnh thì có thể giúp em xem bài tập của Vượng Tài không?”
Lâm Đại Nữu ưu sầu nói: “Từ khi tới thủ đô, thành tích của nó giảm xuống rất nhiều, lúc đi học trong thôn cậu bé đều có thể đứng ba hạng đầu, hiện tại chuyển tới thủ đô, đã lùi xuống hạng hai mươi có hơn, tháng chín là cậu bé sắp sửa lên tiểu học rồi, không biết có thể đạt được không!”
Lâm Đại Nữu nói khiêm tốn, Vượng Tài luôn luôn hiểu chuyện, học tập cũng rất nghiêm túc, cậu bé đồng tuổi với Đại Bảo, Nhị Bảo nhưng không học vượt giống Đại Bảo, Nhị Bảo, cho nên thành tích của cậu bé tới đâu vững tới đó, trong thôn gần như hàng năm đều giữ hạng nhất.