Thẩm Y Y đã một mình đi ra, chỉ là đi chưa được mấy bước đã nghe phía sau có người cao giọng gọi tên mình: “Thẩm Y Y!”
Thẩm Y Y quay đầu, nhìn thấy một cắt tóc ngắn gọn gàng, vóc người rất cao, cách ăn mặc trung tính, giọng nói khá thô đi tới, cởi mở nói: “Tớ không có gọi sai tên của cậu chứ?”
“Không có.” Thẩm Y Y nhướng mày nói: “Tớ nhớ cậu, cậu tên là Nhậm Hoa Thanh, là phụ nữ!”
Nhậm Hoa Thanh kêu “oa” một tiếng rồi nói: “Trí nhớ của cậu không tệ nhỉ!”
“Cái này không có liên quan đến trí nhớ.” Thẩm Y Y đi lên phía trước: “Mà tự giới thiệu của cậu quá đặc biệt, hẳn là không có ai không nhớ cậu!”
Nhậm Hoa Thanh không chỉ tên là Nhậm Hoa Thanh, trường đang theo học tập cũng là đại học Hoa Thanh, điều này khiến cho người ta khắc sâu ấn tượng, lại thêm cô ấy rõ ràng là một người phụ nữ, nhưng cách ăn mặc trung tính và giọng nói cho người ta một cảm giác ồm ồm khó phân nam nữ, muốn khiến người ta không nhớ cũng khó.
Nhậm Hoa Thanh nghe lời Thẩm Y Y nói, cười ha ha hai tiếng, những người khác thấy bề ngoài của cô ấy thì bình thường đều sẽ cảm thấy cô là người quái dị, nhưng rõ ràng Thẩm Y Y không có!.
Cô ấy nói: “Quả nhiên tớ không nhìn lầm cậu, cậu là người khác thường, tớ thích cậu!”
Thẩm Y Y: “…” Rốt cuộc là ai không khác thường?
“Bây giờ cậu muốn làm cái gì?” Thẩm Y Y hỏi.
“Cậu làm cái gì thì tớ làm cái đó!” Nhậm Hoa Thanh nói.
Thẩm Y Y: “…”
Hai người tùy tiện vào một phân xưởng tìm người hỏi tình huống liên quan về phân xưởng, mặc dù trưởng nhà máy Ngụy không cho các cô phương hướng, nhưng như lời ông ấy nói, người trong xưởng đều rất phối hợp với các cô, nhân viên được hỏi gần như biết gì nói nấy. Lại thêm Nhậm Hoa Thanh là người bạo dạn, chỉ cần Nhậm Hoa Thanh không xấu hổ thì người xấu hổ chính là người khác, cho nên chưa đến mấy ngày, Thẩm Y Y và Nhậm Hoa Thanh đã nắm rõ tình huống liên quan của nhà máy thực phẩm như lòng bàn tay.
Sau khi cải cách cởi mở, có công ty nước ngoài vừa ý nhân lực, vật lực giá rẻ của nước Trung Quốc, đề xuất đầu tư kiến thiết nhà máy thực phẩm số một tại thủ đô sản xuất mì ăn liền quốc gia mình bán chạy, nhưng không nghĩ rằng lúc đầu tư đến một nửa thì công ty người nước ngoài xuất hiện nguy cơ tài chính, rút vốn, đồng thời khi rút vốn còn gài bẫy nhà máy thực phẩm số một một lần, thay đổi phương pháp bí truyền làm mì ăn liền. Nhà máy thực phẩm số một có dụng cụ liên quan, khẩu vị mì ăn liền được sản xuất ra lại hoàn toàn khác biệt, không được người nước ngoài thích, khó có lối thoát, dây chuyền sản xuất này sắp bị vứt bỏ.
Mà lúc trước vì tiến cử dây chuyền sản xuất mì ăn liền, tạo ngoại hối xuất khẩu, nhà máy thực phẩm số một gần như đều đặt tất cả tính mệnh của họ hàng người thân vào trong này, hoặc dừng hết hoặc bán đi phần lớn dây chuyền sản xuất thực phẩm khác, chỉ còn lại mấy dây chuyền sản xuất mang lại lợi nhuận không cao nhưng thao tác đơn giản, bây giờ dừng cả dây chuyền sản xuất mì ăn liền thì tương đương với dừng lại toàn tuyến dây chuyền sản xuất của nhà máy thực phẩm số một. Hiện tại sở dĩ vẫn chưa tuyên bố đóng cửa, là bởi vì trong xưởng còn phải bổ cứu, xem xem có thể tìm được phương pháp bí truyền của mì ăn đã bị thay đổi hay không, hiện tại trong phòng thí nghiệm đang có đầu bếp tinh anh tới từ các nơi trên cả nước và người truyền thừa mỹ thực làm việc không ngừng bất kể ngày đêm.
Thẩm Y Y: “…” Mặc dù bây giờ cười hơi không được lễ phép cho lắm, nhưng cái này có vẻ như đối với cô cũng không phải là một chuyện rất khó giải quyết.
Trước kia cô là một người làm công tác xuyên việt, mỹ thực được nếm qua nhiều vô số kể, nếu cô muốn viết ra một phương pháp bí truyền của món ăn ngon thì có thể nói là hạ bút thành văn. Chớ nói chi là chỉ là một công thức mì ăn liền!
Nhậm Hoa Thanh ghi chép những chuyện đã hiểu vào trong vở không ngơi tay, khóe mắt nhìn thấy Thẩm Y Y bên cạnh không hề hạ bút, nhìn cô một hồi: “Cậu đang làm gì vậy? Đừng có trốn, nhanh viết bút ký đi, một hồi tôi sẽ không đưa bút ký của tôi cho cậu mượn… Không phải, cậu cười cái gì? Đây là chuyện đáng vui sao?”
Nhậm Hoa Thanh thấy rõ ràng khóe môi cô cong lên thì hoảng sợ hỏi.
Thẩm Y Y nói: “Nghĩ đến một vài chuyện vui vẻ.”
“Chuyện gì vui vẻ?” Đôi mắt Nhậm Hoa Thanh sáng lên, kéo Thẩm Y Y: “Nói đi cho tớ vui vẻ với?”
“Qua mấy ngày nữa sẽ nói cho cậu.” Thẩm Y Y thừa nước đục thả câu, mấy ngày nay hai người bọn họ đã rất quen thuộc, Nhậm Hoa Thanh là một người vừa thông minh vừa không câu nệ tiểu tiết, Thẩm Y Y ở chung với cô ấy rất thoải mái. Cô lại nghĩ tới cái gì, nói: “Hơn nữa, có phải nhà máy thực phẩm số một có hai kho hàng lớn bỏ trống tại vùng ngoại thành hay không?”
“Đúng, vì trả nợ, bên trên dự định đưa hai kho hàng đó cho nhà máy số hai thuê rồi.” Nhậm Hoa Thanh nói.
Đôi mắt Thẩm Y Y lóe lên tia sáng, nhẹ gật đầu, đeo giỏ dự định rời đi: “Tớ phải đi về, mấy ngày nay sẽ không đến đây.”
Nhà máy mặc kệ các cô, thời gian của các cô rất tự do.
“Hả? Tại sao? Người trong nhà có chuyện gì à?” Nhậm Hoa Thanh vội hỏi.
“Không phải trong nhà của tớ có việc, là tớ có việc.” Thẩm Y Y nói.
Nhậm Hoa Thanh nhìn điệu bộ của cô là biết hiện tại cô không muốn nói thật, thức thời không có hỏi nhiều: “Được, vậy mấy ngày này tớ nhớ kỹ bút ký của tôi chút, chờ cậu trở về xin mượn bút ký của tớ!”
“…” Thẩm Y Y nghiến răng nghiến lợi: “Cậu đó, để tớ xem đến lúc đó là tớ xin cậu hay là cậu xin tớ!”
Nhậm Hoa Thanh nhún vai: “Tuyệt đối không phải tớ xin cậu!”
Thẩm Y Y hừ một tiếng, xoay người rời đi, chạm mắt với người của trường học khác.
Sau khi Thẩm Y Y và Nhậm Hoa Thanh tách ra khỏi bọn họ, những người này đã làm vẻ “cậu không muốn hòa hảo với chúng tôi, chúng tôi không thèm hòa hảo với cậu”, không khí ở giữa hai nhóm người bỗng dưng rất kỳ lạ.
Chờ sau khi hai người Thẩm Y Y rời đi, bọn họ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thẩm Y Y và Nhậm Hoa Thanh, có người nói: “Hai người bọn họ quá khó chung đụng.”
“Không phải bọn họ khó chung đụng, bọn họ là sợ chúng ta chép bài tập của bọn họ.” Có người mỉa mai, đám người bọn họ mặc dù là đến từ trường học khác, nhưng vẫn có quan hệ cạnh tranh nhất định, bởi vì bình chọn thành tích cuối cùng chính là căn cứ thành tích tổng thể để kết luận.
Mấy ngày nay Thẩm Y Y và Nhậm Hoa Thanh cố gắng nghe ngóng chuyện trong nhà máy như vậy, không phải là sợ bọn họ sẽ đạo văn thành quả của bọn họ sao?
“Ai mà thèm bài tập của bọn họ chứ? Ai ưu tú hơn ai còn chưa chắc đâu.” Có người khẽ nói.
Xì xào, những người này sau trưởng nhà máy là lại bắt đầu thảo phạt Thẩm Y Y và Nhậm Hoa Thanh.
Mấy ngày sau đó, trong nhà Thẩm Y Y luôn luôn lan tỏa đủ loại mùi thơm, khiến hàng xóm tứ cận thèm không chịu được, đã không màng rụt rè nữa, nhao nhao chạy tới hỏi mẹ Lý: “Bà đang làm món ngon gì nữa đúng không?”
Mẹ Lý vuốt khóe miệng bám dầu, ra vẻ vô tội “tôi nghe không hiểu mọi người đang nói cái gì”, bảo: “Cái gì? Tôi làm món ngon gì á? Tôi đâu có làm đâu?”
Không phải tôi làm, là Y Y nhà tôi làm, tôi nói vậy không tính là nói dối!
Mẹ Lý bổ sung thêm ở trong lòng, trong đầu không tự chủ bay vào trong phòng bếp, mì sợi thơm ngào ngạt kia hiển hiện trong đầu, mẹ Lý lại nuốt một ngụm nước bọt.
Thứ gọi là mì ăn liền, đúng là ngon quá!
“Còn nói láo!” Dương Phương Mai vừa nuốt nước bọt một vừa chán ghét nói: “Nhìn dáng vẻ hồi tưởng dư vị của bà, còn nói không làm đồ ăn ngon, lừa gạt ai đây? Chúng tôi không có mù, mau nói! Chúng tôi không ăn chùa của bà, chúng tôi mua không được sao?”
“Nếu mua cũng không được thì bà nói cho chúng tôi biết thứ bà ăn là cái gì? Chúng tôi tự đi mua hoặc là tự mình làm!” có người phụ họa!