Mẹ Hứa thấy con đỏ mặt, chế nhạo nói: “Người ta khách khí thôi, con còn tưởng là thật à?”
Hứa Tiếu Di: “…”
Cô bé trừng mẹ cô bé một lát, mới nói: “Mẹ, Lý Yến Khải ở lớp chúng con có thành tích khá tốt, kết quả thi bình thường đều trên mười, yêu học tập, không đánh nhau gây sự, ấm áp nhiệt tình, mỗi học kỳ đều đạt học sinh ba tốt!”
“Thật sao?” Người phụ huynh kia giật mình, nói với Thẩm Y Y: “Đứa bé hiểu chuyện ưu tú như vậy, chị dạy thế nào thế?”
Thẩm Y Y há to miệng: “…” Sao cô biết cô dạy thế nào? Bởi vì người bạn học tên Lý Yến Khải trong miệng cô bé cô hoàn toàn không nhận ra!
Thẩm Y Y đang nghĩ ngợi làm sao để nói cho qua chuyện với đối phương, chợt nghe tiếng ồn ào truyền đến, cô nghe tiếng nhìn sang, lập tức thấy Nhị Bảo và người nào nảy sinh xung đột, trong đó, Lâm Gia Hân cũng ở đó?
Thẩm Y Y đổi sắc mặt, liền vội vàng đi tới.
Hôm nay hiển nhiên Lâm Gia Hân Lâm Gia Nhạc cũng tới, Dư Dĩnh và Lâm Gia Đống không có đến với bọn họ.
Lúc Lâm Gia Nhạc, Lâm Gia Hân ở nông trường không có thời gian và điều kiện học tập, bị trễ nãi quá lâu, đặc biệt là Lâm Gia Nhạc, thành tích vốn không tốt, sau khi trở về tay lại bị thương, việc thi đại học đã sớm không có gì để trông cậy vào. Thành tích Lâm Gia Hân thì có thể thi được trường cao đẳng, dưới hoàn cảnh như vậy, ngộ tính của cô bé rất tốt, chỉ không đạt được yêu cầu của Dư Dĩnh, Lâm Gia Đống, nên đã để bọn họ tự mình học. Lâm Gia Hân phỏng đoán xong điểm số, còn cao hơn điểm số cô bé dự đoán, vui vẻ muốn nhảy lên, chạy tới chia sẻ với Lâm Gia Nhạc, Lâm Gia Nhạc mừng thay cho cô bé. Ngay lúc hai người đang vui hứng khởi thì thấy Nhị Bảo đi qua mua nước, hai người liếc nhau một cái, biểu cảm thay đổi, trong nháy mắt bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm. Chờ Nhị Bảo mua xong nước ra, đã thấy hai người Lâm Gia Nhạc và Lâm Gia Hân đang tranh chấp cái gì dód, Lâm Gia Hân bỗng nhiên kích động, bị Lâm Gia Nhạc đẩy một cái. Lâm Gia Hân ngã xuống đất, Lâm Gia Nhạc mặc kệ cô bé, bước nhanh đi.
Chân Lâm Gia Hân bị quẹt bị thương rồi, chảy máu, cắn môi rưng rưng, muốn đứng lên lại không đứng dậy nổi, thấy Nhị Bảo, cắn môi khó xử vươn tay về phía cậu bé: “Lý Yến Khải, cậu có thể dìu tớ một lát không?”
Nhị Bảo đi qua.
Lâm Gia Hân nhìn thấy Nhị Bảo đi tới, trong lòng âm thầm mừng rỡ.
Lý Thâm và Thẩm Y Y hại anh cả của cô thảm như vậy, nhà bọn họ nhất định sẽ không thể dễ dàng buông tha cho gia đình bọn họ. Cho nên bọn ho mới muốn có một căn bất động sản gần nhà Lý Thâm, Thẩm Y Y, việc này anh cả cô bé không biết, sau khi biết được thì gây gỗ với mẹ một trận. Đặc biệt là sau khi trải qua trò cười lần trước, anh cả của cô bé càng không muốn báo thù, nói Lý Thâm và Thẩm Y Y không phải dễ đối phó như vậy. Mẹ của cô bé chỉ có thể nghe anh cả của cô bé, nhưng cô bé và Lâm Gia Nhạc không cam tâm, mới suy nghĩ một chiêu đê hèn này… ra tay từ Nhị Bảo. Chỉ cần cô bé lấy được tín nhiệm của Nhị Bảo, đồng thời khiến cậu bé yêu cô bé, trả thù Lý Thâm và Thẩm Y Y không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Trong lòng Lâm Gia Hân âm u nghĩ vậy, vươn tay chờ đợi, cô bé chắc ăn Nhị Bảo sẽ tới dìu cô bé, tựa như lần trước mượn bút của cô bé vậy.
Thời gian dần trôi qua, Nhị Bảo đến gần.
Trong lòng Lâm Gia Hân tiếng cười thầm càng lớn, vẻ mặt càng ấm ức, cô bé nức nở nói: “Anh tớ thi không tốt, tâm trạng không tốt, tớ an ủi anh đừng buồn, có thể học lại một năm rồi thi lại, nhưng anh tớ rất không vui, nên muốn đánh tớ, hu hu, hả?”
“Bạn gạt tôi?”
Lâm Gia Hân vừa định lên tiếng khóc lên, Nhị Bảo bất thình lình nói ba chữ, quả thực đã khiến cô bé bị dọa sợ, hả một tiếng, sững sờ nhìn Nhị Bảo.
Một giây sau Lâm Gia Hân đã phản ứng kịp, không thể tin nhìn Nhị Bảo, nước mắt còn chưa kịp khô đi vẫn đang chảy ròng ròng.
Ánh mắt tràn ngập trào phúng căm ghét của Nhị Bảo không nhìn thấy được chút vẻ thương tiếc nào, từ trên nhìn xuống cô bé, mưu toan xấu xa trong lòng Lâm Gia Hân đã không gì che đậy, cảm giác xấu hổ lan tràn trong lòng của cô bé.
Cậu bé thế mà nhìn thấu cô bé sao?
Lâm Gia Hân không biết là, thời điểm Nhị Bảo tiến đến quầy bán quà vặt đã thấy cô bé và Lâm Gia Nhạc rồi, lúc ấy hai anh em bọn họ đang nói giỡn, hoàn toàn không thấy cậu bé. Nhưng lúc đó cậu bé không nghĩ nhiều, chỉ là sau khi mua xong nước ra ngoài đã thấy hai người đổi sắc mặt, một chuỗi thao tác sau đó mới khiến cho cậu bé nhớ tới lời mẹ cậu bé, bắt đầu trở nên phòng bị.
Bây giờ nhìn vẻ mặt này của cô bé, cậu bé còn có cái gì không hiểu?
Nhị Bảo liên tưởng đến lúc Lâm Gia Hân lừa gạt mình hai cây bút, cũng giả vờ dáng vẻ điềm đạm đáng yêu như vậy, chợt cảm thấy tức giận: “Lâm Gia Hân, bạn bảo anh của bạn cẩn thận một chút, cẩn thận tôi đụng phải hắn…”
Lâm Gia Hân tưởng là Nhị Bảo nói muốn đánh anh của cô bé, đã nghe Nhị Bảo nói: “Thì sẽ bắt hắn đến đánh cậu!”
Sắc mặt Lâm Gia Hân thoáng cái hoảng sợ.
Nhị Bảo thấy đã trấn áp được cô bé, hừ một tiếng, quay người chuẩn bị rời đi, nào có thể đoán được quay người lại liền thấy phía sau cậu bé đang có bốn thiếu niên cà lơ phất phơ đứng đó, cầm đầu là người tóc húi cua, lông mày bị sượt, mắt sói, nhìn không phải là người dễ đối phó, vẻ mặt hung ác nhìn cậu bé: “Xin lỗi em ấy ngay!”
Nhị Bảo biết cậu ta, tên là Tiền Đại Vĩ, là “trùm trường” nổi danh của trường học bọn họ, cậu ta và đám anh em của cậu ta thường xuyên lấy việc ức h.i.ế.p các bạn học làm vui, kém cỏi vô học chơi bời lêu lổng, học kỳ này thường xuyên chơi bời với Lâm Gia Nhạc, nghe nói là bởi vì cậu ta thích Lâm Gia Hân. Nhị Bảo lúc tiểu học cũng đã làm “trùm trường”, nhưng cậu bé xưa nay sẽ không vô duyên vô cớ ức h.i.ế.p các bạn, cho nên cậu bé hết sức khinh bỉ dạng người như Tiền Đại Vĩ.
Lúc này Tiền Đại Vĩ đã đ.â.m vào họng s.ú.n.g của cậu bé, đương nhiên vẻ mặt sẽ không tốt, ngoài ra nhìn điệu bộ Tiền Đại Vĩ có anh em làm chỗ dựa càng thêm phách lối, cậu bé hất cái cằm nói: “Không xin lỗi thì mày làm được gì?”
Tiền Đại Vĩ híp mắt lại lỗ mũi phồng to, cậu ta ở trường học hoành hành bá đạo hai năm, chưa từng gặp ai dám phách lối thế với cậu ta, lập tức nổi giận, không riêng gì cậu ta nổi giận, “đám anh em” của cậu ta cũng nổi giận.
Một kẻ trong đó tiến lên, vươn tay chọt vào bả vai Nhị Bảo: “Thằng nhóc mày gan to… A!”
Nhị Bảo trở tay chế trụ tay của kẻ đó, uốn éo, kẻ đó hét thảm một tiếng, mấy người Tiền Đại Vĩ thấy thế, đồng loạt tức giận tiến lên, cả đám bắt đầu đánh nhau.
Mọi người đều hét lên những tiếng kêu kinh ngạc, vây quanh chỉ trỏ.
Thẩm Y Y vội vàng gạt đám người, mẹ Hứa và Hứa Tiếu Di cũng đến, Hứa Tiếu Di vừa đẩy đám người vừa nói với các bạn đang vây xem: “Mọi người đừng chỉ đứng nhìn mãi, hỗ trợ đi gọi giáo viên đi, nói Tiền Đại Vĩ lại đánh người rồi, sắp đánh c.h.ế.t Lý Yến Khải… rồi?”
Hứa Tiếu Di nhìn thấy tình cảnh bên trong, cưỡng ép từ câu khẳng định biến thành câu hỏi.
Lý Yến Khải một chọi bốn, lại còn đánh ngã hết mấy người Tiền Đại Vĩ?!
Ở trường học gần như không có ai không nhận ra trùm trường Tiền Đại Vĩ, rất nhiều người bởi vì từng bị cậu ta bắt nạt mà hận thấu xương cậu ta, nhìn thấy Nhị Bảo đánh ngã bọn người Tiền Đại Vĩ, đều vui như mở hội. Phụ huynh bên cạnh bọn họ mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng sau khi được con cái nhà mình giải thích thì cũng vui mừng khôn xiết.
Sau khi Thẩm Y Y nhìn thấy không phải Nhị Bảo rơi vào hạ phong, thở dài một hơi, lạnh nhạt đứng ở một bên, không có dự định ngăn cản.
Nhị Bảo không phải là một người bất phân thị phi, nếu như không phải đối phương chọc cậu bé, cậu bé sẽ không động thủ.
Nghĩ vậy, ánh mắt Thẩm Y Y lướt qua Lâm Gia Hân.