Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 108



Sau một nén nhang, Tưởng Tín Chi mang theo Tưởng Nguyễn không có chút hao tổn nào trở về, để lại Tưởng Quyền tức giận không chịu được. Nhưng hôm nay Tưởng Tín Chi lại đã lập được công lao, tính tình cũng thay đổi cực lớn, không phải có thể dễ dàng gây khó dễ như ngày trước nữa. Tưởng Tố Tố còn muốn thêm một mồi lửa. “Cha, người xem đại tỷ…”

“Câm miệng!” Tưởng Quyền đang trong cơn tức giận, nhìn bộ dạng yếu đuối không thắng nổi của Tưởng Tố Tố chỉ càng cảm thấy thêm bực dọc, nói. “Trên người mang theo khí tức dơ bẩn thì đừng chạy loạn khắp nơi, trở về viện của con đi!” Dứt lời lại hung ác trợn mắt liếc nhìn Tưởng Siêu, phẩy tay áo bỏ đi.

Tưởng Tố Tố ngạc nhiên nhìn Tưởng Quyền rời đi, trong mắt Tưởng Siêu nhanh chóng lóe lên sự hận ý. Hai huynh muội yên lặng không nói lời nào, nhưng ngay tại lúc đó đều là căm hận cùng cực Tưởng Tín Chi với Tưởng Nguyễn.

Sau một đêm bình yên không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, Lộ Châu bưng bánh hoa hồng từ bên ngoài đi tới, vừa đi vừa nói. “Mưa nhỏ hơn một chút rồi, nhìn có vẻ là sắp ngừng rồi.”

Trên mặt nàng có chút lo âu, việc Tưởng Nguyễn muốn làm nàng cũng biết chút ít, hôm nay mưa ngừng lại, chuyện đó làm sao có thể tốt được.

Tưởng Nguyễn mỉm cười, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, nước mưa li ti nối thành như sợi tơ, giọt nước trút xuống từ trên mái hiên cũng chậm hơn rất nhiều, không khí trở nên nhu hòa, vậy mà những ngày trước đây trôi qua lại là dáng vẻ mây đen trùng trùng. Dường như qua thêm vài ngày nữa, mưa sẽ ngừng, trời sẽ trở nên trong xanh quang đãng.

Liên Kiều đem chè tuyết yến đã nấu xong đưa cho Tưởng Nguyễn. “Vẫn chưa đến lúc, đợi thêm một chút nữa.”

Tưởng Nguyễn nhận chè tuyết yến nếm thử một ngụm nhỏ, ngón tay vô thức gõ lên bàn.

Nhìn vào thì có vẻ như sắp trời quang mây tạnh rồi, nhưng thật ra. Mưa to sắp tới, gió sẽ đầy trời.

Bên bờ đê của đập Ba Xương, người trông coi đập chứa nước lau mồ hôi, ân cần chạy tới chạy lui, không ngừng nịnh nọt người cao quý như ngọc trước mặt. “Thế nước đã được khống chế, đê đập cũng rất vững chắc, nhìn mấy ngày nay có lẽ mưa cũng sắp dừng, qua không bao lâu nữa trời sẽ tạnh ráo. Chuyện trị thủy này, tất cả đều là công lao của Bát điện hạ và Lý thiếu gia.”

Tuyên Ly cười ôn hòa nói. “Chẳng qua cũng chỉ là việc mà ta nên làm thôi.”

Khuôn mặt tươi cười của người trông coi đập chứa nước như một bông hoa cúc nghe nói thế lại càng thêm xán lạn. “Điện hạ khiêm tốn, tính mạng của lê dân bách tính quanh đập chứa nước đều nằm trong tay điện hạ, Đại Cẩm triều có một vị đại nhân một lòng vì dân như điện hạ, thật sự là phúc của trăm họ. Đợi chuyện này qua đi, hạ quan nhất định sẽ báo với triều đình công trạng của điện hạ không thiếu một chữ.” Lòng dạ của hắn vô cùng linh hoạt, ai cũng biết đương kim Thái tử không được sủng ái, hôm nay người trong nội cung có năng lực tranh đoạt vị trí kia nhất chính là Bát Hoàng tử và Ngũ hoàng tử, mặc dù Ngũ hoàng tử không tồi, nhưng không thể bằng được với quyền thế của mẹ đẻ Bát hoàng tử trước mặt bệ hạ.

Càng nghĩ, vẫn là phần thắng của Bát hoàng tử lớn hơn một chút. Hôm nay Tuyên Ly lập công ở việc này, hắn nhân cơ hội lấy lòng, nếu như được coi trọng, con đường làm quan ngày sau há không phải thuận buồm xuôi gió. Nghĩ đến đây, nụ cười của hắn càng thêm thật lòng thật dạ.

Tuyên Ly cười như tắm gió xuân, vừa không phủ nhận, cũng không đáp lời. Trên đập nước có rất nhiều dân chúng đến xem náo nhiệt, những ngày này trị thủy ở hồ chứa nước, Tuyên Ly ra sức, bách tính trăm họ đều nhìn thấy ở trong mắt. Đối với vị ở trên cao tự hạ mình làm việc này, bọn họ vừa sợ hãi vừa cảm kích. Nhân dân lúc nào cũng là người dễ thỏa mãn nhất. Cộng thêm người trông coi quản lý đập nước tâng bốc công đức của Tuyên Ly đến mức khoe khoang phóng đại, vì vậy bách tính càng thêm cảm thấy mang ơn đối với Tuyên Ly.

Tiếp nhận ánh mắt kính yêu của nhân dân trăm họ, khóe miệng Tuyên Ly nhếch lên càng cao hơn, trong mắt nhanh chóng lướt qua một chút đắc ý. Không hiểu vì sao nụ cười này qua ánh mắt dân chúng lại trở thành càng thêm thân thiết, lại nhìn vị Bát điện hạ ôn hòa tuấn mỹ được dân gian tán dương tài nghệ song toàn này, diện mạo cao quý, càng thêm rối rít ca ngợi công lao của hắn.

Lý An đi bên người Tuyên Ly vẫn mang một vẻ mặt u ám âm trầm như cũ, nhưng chính vì vẻ mặt này, lại càng làm nổi bật sự bình dị gần gũi của Tuyên Ly.

Đang lúc mọi người trên hồ chứa nước rối rít khen ngợi, lại có một thanh âm không thích hợp với hoàn cảnh vang lên. “Tai họa! Tai họa!”

âm thanh này ở trong một khung cảnh tràn ngập lời tán tụng cũng không chói tai, lại hết sức rõ ràng, chân mày Tuyên Ly hiếm khi thấy mà nhíu lại, quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng nói trên đê.

Mọi người nghe thấy lời này cũng dần dần dừng lại, chỉ thấy trong đám người có một tăng nhân mặc áo bào màu vàng chậm rãi đi tới. Mặt mũi hắn hiền lành, áo bào sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, trong lúc hành động phảng phất như một đóa bạch liên mà Phật tổ ngồi lên, có một sự thần thánh và thiêng liêng ẩn hiện trong đó.

Trong đám người có người nhận ra hắn, nói. “Đây không phải là đại sư Tuệ Giác sao? Sao đại sư Tuệ Giác lại tới nơi này?”

Tham Khảo Thêm:  Quyển 6 - Chương 16: Sát hiền nhân

“Quả thật là đại sư Tuệ Giác! Chính là vị thánh tăng trong kinh thành, tiên đoán cực kỳ chuẩn xác. đại sư Tuệ Giác!”

“Lời đại sư Tuệ Giác vừa mới nói là ý gì?”

Tuyên Ly cùng Lý An nhìn chằm chằm vị khách không mời mà đến đột ngột xuất hiện này, hiện nay thanh danh của Tuệ Giác là người chạm tay có thể bỏng trong giới quý tộc toàn kinh thành, nhất là những người tin Phật, đều biết vị tăng nhân này quả thật có vài phần bản lĩnh. Nhưng Tuyên Ly cùng với Lý An đều là người không tin Thần Phật, đối với quỷ thần vốn cũng không hề có sự sợ hãi, ánh mắt nhìn Tuệ Giác cũng giống như nhìn những tên lừa gạt bình thường.

Tuệ Giác chắp tay trước ngực, nói. “A di đà phật, đêm qua bần tăng bói một quẻ, trong quẻ thể hiện long khí ở hướng Tây bị va chạm, rồng nước ngẩng đầu, e rằng có mưa lớn sắp xảy ra, nguy càng thêm nguy, đê đập e rằng có nguy cơ bị sụp đổ.’’

“Cái gì?” Người đàn bà ôm con trong ngực nhất thời hoảng loạn nói. “Đại sư nói thật?”

Tuệ Giác chắp tay trước ngực, gật đầu.

Tuyên Ly mang theo Lý An chậm rãi đi tới phía Tuệ Giác, đợi lúc đi tới, Tuyên Ly ôn hòa cười cười. “Những lời đại sư vừa nói là thật?”

“Người xuất gia không nói dối.” Tuệ Giác thản nhiên nói.

Tuyên Ly cùng Lý An liếc nhìn nhau, Lý An đột nhiên nhìn chằm chằm Tuệ Giác nói. “Đại sư, vậy ngài nói tiếp theo nên làm gì?”

“Tai hoạ đã tới, lửa sém lông mày, tính mạng hơn ngàn bách tính ở hạ lưu đập chứa nước không phải trò đùa, trong đêm nay xin hãy đem người dân ở hạ lưu rời khỏi, tìm nơi có địa thế cao, tránh chịu nỗi khổ bị nước cuốn trôi.’’

Lý An phì cười.

Tuyên Ly vừa thấy Lý An cười, trong lòng cũng ổn định lại, biểu cảm vẫn ôn hòa như cũ, trong lời nói lại khiến người ta cảm giác rét lạnh. “Đại sư cũng biết, kết cục của việc nhiễu loạn dân tâm chứ?”

Tuệ Giác nhàn nhạt đáp trả lại ánh mắt của hắn, không tránh không nhường, lại có vài phần tinh khiết xuất trần như một đóa bạch liên.

Ban đầu Tuyên Ly cho rằng đây là một tên lừa gạt bình thường, lúc này đây thấy hòa thượng này khí chất bất phàm, lại luôn miệng nói phải dẫn dân chúng rời khỏi hạ lưu, trong nội tâm không khỏi nảy sinh nghi ngờ. Trong vô thức đã cho rằng là người của Ngũ hoàng tử phái tới, mục đích chính là cướp công lao của hắn, di dời nơi ở của bách tính không phải là chuyện nhỏ, nếu thật sự làm như vậy rồi, đến lúc đó lại không có chuyện gì xảy ra, không chỉ uổng phí hết công sức thuyết phục người dân, còn sẽ bị người trong thiên hạ cười nhạo, nói hắn vành tai mềm, lại tin lời sàm ngôn của yêu tăng.

Hắn nhìn chằm chằm gương mặt kia của Tuệ Giác, càng cảm thấy mặt mũi khó ưa, khâm thiên giám (giữ trọng trách tư vấn triều đình về các vấn đề địa lý và phong thủy) cũng đã nói, có điềm báo mưa sẽ ngừng. Công lao đang ở ngay trước mắt, Ngũ hoàng tử muốn nhúng tay? Xem người bên cạnh hắn đều là heo sao?

“Đại sư Tuệ Giác nói như vậy, có chứng cứ gì để chứng minh không?” Tuyên Ly bình tĩnh nói.

Tuệ Giác cúi đầu. “A di đà phật, chuyện bói toán này, quẻ tượng đã lộ ra, bần tăng cũng không có chứng cứ.”

“Không có chứng cứ, hay là đang dùng lời lẽ quái đản để mê hoặc người khác.” Tuyên Ly nói. Thủ pháp của Ngũ hoàng tử quá vụng về, căn bản không cần tốn quá nhiều tâm tư.

“Đại sư không phải là người như vậy!”

“Đúng vậy, tất cả lời nói của đại sư đều thành hiện thực rồi!”

“Lời đại sư nói chắc chắn là thật!”

Vượt ngoài dự đoán của Tuyên Ly, trong đám đông đa phần đều ủng hộ Tuệ Giác, hắn không nói gì mà chỉ nhíu mày, Ngũ hoàng tử lại mời được một người như vậy, dùng danh vọng của Tuệ Giác buộc hắn nhất định phải hạ mệnh lệnh này sao?

Trong lòng hắn cười lạnh, nhưng đáng tiếc, từ trước đến giờ Tuyên Ly hắn chưa từng bị người khác sắp đặt!

“Không có chứng cứ đã dám ở đây phát ngôn bừa bãi, đại sư, họa là từ miệng mà ra.” Tuyên Ly vẫn muốn nhẹ nhàng giải quyết việc này, bảo toàn hình tượng người tốt của hắn.

Tuệ Giác lại thở dài thật dài. “Người đời đều khen thí chủ anh minh quyết đoán, thiện tâm vì dân, tính mạng của mấy ngàn dân chúng dưới đập Ba Xương, chẳng lẽ không đáng để thí chủ mạo hiểm một lần sao?”

Tuyên Ly biến sắc, ánh mắt đám người chung quanh đã không còn tràn ngập kính yêu như lúc ban đầu, mà lại chuyển thành, một loại biểu cảm hoài nghi, phẫn nộ, nghi ngờ.

Hòa thượng này đang kích động lòng dân, đang khích bác người ủng hộ hắn!

Không đợi hắn mở miệng, Lý An đã hạ lệnh. “Yêu tăng đến từ nơi nào, lại dám nói năng lỗ mãng với điện hạ, người đâu, đem tên yêu tăng này bắt lại cho ta!”

Khóe môi Tuyên Ly vẽ ra nụ cười, rất nhiều chuyện hắn không tiện làm, Lý An lại có thể làm, giữ lại Lý An, không chỉ bởi vì tài trí khó có được của hắn, càng là vì hắn là một cao thủ nhận biết lòng người.

Tinh thần đám đông xúc động, Tuyên Ly đúng lúc mở miệng nói. “Đại sư là người xuất gia, ta sẽ không vô lễ đối với người xuất gia. Chẳng qua đại sư nói xằng nói bậy như vậy, đối với trị an kinh thành có nhiều ảnh hưởng, ta sẽ tìm cho đại sư một nơi ở, trước tiên nghỉ ngơi vài ngày, chờ mưa tạnh, đại sư trở ra cũng không muộn.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tuệ Giác cúi đầu. “A di đà phật, bần tăng chỉ là một người trần mắt thịt, dù chết cũng không tiếc, chẳng qua mấy ngàn bách tính dưới hạ du, tốt nhất là đêm nay rời khỏi đây, nếu không ắt sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Trong mắt Tuyên Ly lóe lên chút ánh sáng sắc bén, ôn hòa mở miệng nói. “Bổn điện hạ hạ lệnh, từ hôm nay, dân chúng ở hạ lưu đập chứa nước không được phép rời đi dù chỉ một bước. Người rời khỏi, xem như là làm loạn, chém.”

Hoàn toàn không cho phép người khác chống lại.

Đến nay thế nước đã ổn định, nếu như những lời nói xằng xiên của hòa thượng này làm nhiễu loạn lòng dân đang yên ổn, đối với những “công đức” mà hắn đã cố đắp nặn ra, cũng là vô cùng bất lợi.

Tuệ Giác nhàn nhạt nhìn hắn, không người nào thấy được sống lưng tràn đầy mồ hôi lạnh bên dưới tăng bào rộng rãi.

Vừa mới trôi qua một đêm trằn trọc suy xét, trước khi bình minh xuất hiện, rốt cuộc hắn vẫn đưa ra quyết định.

Điều kiện Tưởng Nguyễn đưa ra quá mê người, tất cả mọi người trong thiên hạ bận rộn ngược xuôi chung quy cũng đều vì lợi ích. Nếu như thật sự vì chuyện này mà có thể chữa khỏi bệnh cho con trai của hắn, chính là kiếm được một khoản lợi lớn.

Mặc dù không biết rốt cuộc sau lưng Tưởng Nguyễn là ai, nhưng dựa vào chuyện xảy ra lúc trước, tiểu cô nương này đã lợi hại như thế, vậy thì người sau lưng nhất định không hề tầm thường. Cho dù đối thủ là Bát hoàng tử, nhưng từ trước đến nay phú quý đều là từ nguy hiểm mà có được, huống chi, đây lại là sự phú quý cực kỳ to lớn.

Tuệ Giác từ nơi nhỏ bé như Du Châu đó, một đường đi đến kinh thành, lừa gạt đã mấy chục năm đều chưa từng xảy ra sai sót. Thứ nhất là vì hắn vốn hiểu một ít kinh Phật, thứ hai là vì mánh khóe bịp người cao minh. Quan trọng nhất vẫn là to gan và thận trọng. Thật thật giả giả, giả giả thật thật, cho dù là người cùng nghề vô cùng tinh thông cũng rất khó phát hiện ra sơ hở của hắn.

Nhưng hôm nay khi trực tiếp gặp người trong hoàng tộc, trong lòng của hắn, vẫn không nhịn được xuất hiện một chút lo sợ nghi hoặc. Nhưng kinh nghiệm nhiều năm cuối cùng vẫn khiến trên mặt hắn không biểu hiện ra nửa phần. Hắn nói càng nhân từ, Tuyên Ly càng cảm thấy trong lòng hắn có quỷ, Tuyên Ly không chấp nhận đề nghị của hắn, mục đích cũng đã đạt được.

Tưởng Nguyễn đã từng nhắc nhở hắn, Tuyên Ly là người chú ý thanh danh, bất cứ chuyện gì cũng theo đuổi sự hoàn mỹ, trước mắt bao người bắt hắn lại, tất nhiên sẽ không dùng hình pháp gì đó với hắn, nếu không sẽ khiến cho bách tính phẫn nộ. Cho dù thật sự muốn trừng phạt hắn, cũng là chuyện của ba ngày sau, nhưng mà sau ba ngày nữa, Tuyên Ly còn có cơ hội trừng phạt đó hay không?

Thành bại chỉ ở một chỗ này, Tuệ Giác lắc đầu, thở dài một tiếng, chắp tay trước ngực, không nói thêm lời nào nữa, theo thị vệ của Lý An rời đi.

Bây giờ, trong mắt đám đông vây chung quanh đập chứa nước đã không còn chút kính yêu nào nữa, chỉ còn lại khủng hoảng, rối rít nghị luận khả năng ba ngày sau đập chứa sẽ sụp xuống, nhất thời lòng người đều hoang mang. Trong lòng Tuyên Ly phiền muộn, chẳng biết tại sao, một loại dự cảm bất thường mơ hồ xuất hiện, nhìn thoáng qua Lý An. Lý An hiểu ý, trầm mặt xuống nói. “Không nghe thấy lời điện hạ vừa nói sao? Chớ có nghe lời đồn mà gây chuyện, trong vòng ba ngày, ai dám rời đi một bước, trừng trị như nhau!”

Lý An không bày ra một bộ mặt ôn hòa nhã nhặn giống như Tuyên Ly, vốn là vẻ mặt u ám lại cộng thêm giọng nói âm u, càng có vài phần giống với hung thần hơn, nhất thời dân chúng câm như hến. Tuyên Ly khoát khoát tay áo, nói. “Quay về thôi.”

Vốn người trông coi quản lý đập nước đứng bên cạnh đã bị dọa đến mặt như màu đất vội vàng đi theo, một đường cúi đầu khom lưng đưa tiễn.

Mặc dù đám người vẫn còn cảm thấy rối bời, nhưng bởi vì mệnh lệnh của Lý An, xung quanh lại có binh sĩ canh gác, trong lòng bất an, rất nhanh đã ai đi đường nấy. Đợi sau khi mọi người tản ra hết, có hai người vẫn đứng nguyên tại chỗ. Một người mặc áo đen, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc nhìn đập chứa như có điều suy nghĩ.

Người bên cạnh có dáng vẻ thị vệ mở miệng nói. “Chủ tử, Cẩm Nhất Cẩm Nhị đã điều tra, đê đập không có vấn đề.”

Tiêu Thiều nói. “Cẩn thận động tĩnh bên này.” Đê đập không có vấn đề, cũng không phải do người làm ra, còn nói mưa sẽ đột nhiên trở nên lớn hơn. Hắn nhìn xa xa, lông mi thật dài buông xuống, che đi thâm ý trong mắt.

‘‘Đi thôi.’’

Bên trong Tưởng phủ, Lộ Châu báo cho Tưởng Nguyễn tin tức mới vừa thăm dò được, hưng phấn nói. “Đại sư Tuệ Giác ra mặt, Bát hoàng tử đã đưa hắn đi, hắn có khai ra chúng ta hay không?”

“Sẽ không.” Tưởng Nguyễn nói.

Mắt Liên Kiều cùng Bạch Chỉ lộ ra lo lắng, chỉ nghe Tưởng Nguyễn nói. “Tuyên Ly người này sâu không lường được, lại có tính đa nghi, sẽ không xử lý Tuệ Giác nhanh như vậy. Cho dù thật sự muốn xử lý, Tuệ Giác cũng biết phân nặng nhẹ, chịu đựng không được, thì chính là một bộ xác mục nát, chịu đựng được, thì chính là phú quý ngập trời. Hắn là người thông minh, tự nhiên biết lựa chọn như thế nào.” Trên thực tế, ở kiếp trước Tuyên Ly khống chế Tuệ Giác tiến vào triều đình, địa vị của Tuệ Giác cũng không phải thuận buồm xuôi gió, đa phần người trong triều đều phản đối, trong lúc đó cũng có vô số đả kích dù ngấm ngầm hay công khai, nhưng sau cùng Tuệ Giác vẫn làm được vị trí quốc sư.

Tham Khảo Thêm:  Chương 27: Chương 27

Người như vậy, hôm nay chỉ là thiếu sự gan dạ, tâm tính lại kiên cường không hề tầm thường.

Ở kiếp này, dùng mũi tên của Tuyên Ly nhắm tới chính hắn, chẳng phải sẽ càng tốt hơn hay sao?

Ánh mắt của nàng bỗng nhiên chuyển lạnh, Lộ Châu chú ý tới, nói. “Tiểu thư, còn có một chuyện, trên đường nô tỳ có gặp Ngũ di nương, nàng nói hôm nay lão gia nhận được một phong thư, nói là muốn gả tiểu thư vào phủ Tể tướng… Gả cho Lý đại thiếu gia. Hình như lão gia đang chuẩn bị gửi bái thiếp qua bên đó.”

“Hoang đường!” Liên Kiều nhịn không được nói. “Bây giờ Tiểu thư mới mười một tuổi, phàm là gia đình quan lại bình thường, cũng chắc chắn sẽ không gả tiểu thư con vợ cả ra ngoài sớm như vậy đâu!”

Tưởng Nguyễn mỉm cười, Tưởng Quyền nhận được thư mới đưa ra quyết định này, Lý An yêu thích chậm rãi tra tấn, tất nhiên không phải chủ ý của hắn, có lẽ là Lý đại thiếu gia bị bệnh nằm liệt giường đã tỉnh, chuẩn bị báo thù.

Người phải gánh tai họa đã trở thành người khác, mẹ con Tưởng Tố Tố sợ là cầu còn không được.

“Tiểu thư, tuyệt đối không được.” Bạch Chỉ lo lắng nói. “Không bằng đi hỏi đại thiếu gia, không, hỏi lão thái gia một chút xem sao?”

“Gấp gì chứ?” Tưởng Nguyễn không nhanh không chậm nói. “Dù sao hắn muốn ta vào cửa của Lý gia, cũng phải nhìn xem hắn có cái mệnh đó hay không.”

“Bái thiếp đều sắp đưa qua bên đó rồi.” Bạch Chỉ vội la lên. “Lão gia vốn có lòng dạ độc ác như thế, hận không thể để tiểu thư thay nhị tiểu thư nhảy vào chỗ chết kia, người của Nghiên Hoa uyển thì càng vui vẻ, tiểu thư phải tính toán một chút cho bản thân chứ!”

Tưởng Nguyễn nhìn bộ dáng lo lắng của nàng, đột nhiên cười nhạt một tiếng. “Không tin sao? Đánh cược một ván thì sao.”

Bạch Chỉ sững sờ.

“Cược ba ngày sau, Tưởng Quyền sẽ khóc lóc cầu xin muốn đem bái thiếp thu về.” Nàng nói.

Giờ phút này ở bên trong Nghiên Hoa uyển, không khí ảm đạm của mấy ngày trước đây biến mất, ngược lại hòa thuận vui vẻ khác với ngày thường.

Tưởng Tố Tố rúc vào trong ngực Hạ Nghiên, nói. “Nói như vậy, Tưởng Nguyễn sẽ lập tức gả cho tên phế nhân Lý Dương kia?”

Hạ Nghiên trách cứ nhìn nàng một cái. “Con nhỏ giọng một chút.’’ Mặc dù nói như vậy, trên mặt cũng không nhịn được lộ ra một chút vui vẻ. ‘‘Đúng vậy, Lý gia cũng không phải là một nơi đơn giản, nếu như nàng bước chân vào, không có gì khác biệt so với kỹ nữ thanh lâu, Lý Đống kia…” Ý thức được cái gì, bà ta đột nhiên ngừng nói, nhìn thoáng qua Tưởng Tố Tố.

Mặc dù Tưởng Tố Tố không hiểu chuyện nam nữ, đến cùng cũng đoán được vài phần từ trong câu nói của Hạ Nghiên, chẳng những không hề e lệ, ngược lại lộ ra một nụ cười mãn nguyện. “Thật sao? Nàng ta hại con và ca ca thành như vậy, khiến cho ngoại tổ phụ nảy sinh hiềm khích với chúng ta, còn hung hăng càn quấy trong phủ, giữ cho nàng ta một mạng, há không phải quá lợi cho nàng ta rồi sao?”

“Nàng vào phủ Tể tướng rồi, sẽ sống không bằng chết.” Hạ Nghiên lạnh lùng nói. “Lý Dương đối với nàng hận thấu xương, nàng làm sao có thể chiếm được chỗ tốt? Đến lúc đó cho dù con dẫm nàng ta ở dưới chân, cũng không ai dám nói một chữ không.”

Đôi mắt xinh đẹp của Tưởng Tố Tố lóe lên, dường như cực kỳ thoải mái, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nói. “Vậy Tưởng Tín Chi thì sao? Nếu như hắn biết chuyện này, nhất định sẽ không chịu để yên.”

“Ta và phụ thân con quyết định trước tiên gạt hắn chuyện này, chờ thu thập cái tiểu tiện nhân đó xong, lại trừng trị hắn cũng không muộn.” Hạ Nghiên vuốt ve đầu của Tưởng Tố Tố. “Tố nhi, người nào làm thương tổn con, nhất định nương sẽ khiến kẻ đó phải trả cái giá gấp trăm lần nghìn lần.’’

Tưởng Tố Tố ngoan ngoãn gật đầu, dựa vào trong ngực Hạ Nghiên, trong mắt lóe lên sự ác độc rồi biến mất.

Hai huynh muội Tưởng Nguyễn có tỏ vẻ như thế nào đi chăng nữa, hôm nay đương gia chủ mẫu của Tưởng phủ vẫn là mẫu thân của nàng, bên trên còn có một Tưởng Quyền. Phó tướng thì như thế nào, quân công thì sao chứ, phụ thân muốn Tưởng Nguyễn gả cho phế nhân, nàng ta sẽ không gả không được! Để cho nàng vào phủ tể tướng vẫn là thành toàn cho nàng ta, hôm nay bái thiếp đã đưa cho phủ Tể tướng. Tưởng Quyền quyết tâm phải dùng Tưởng Nguyễn để đổi lấy sự giao hảo cùng Lý gia. Tưởng Nguyễn lúc này đây, chạy trời không khỏi nắng!

“Nương, bây giờ con rất muốn nhìn thấy bộ dáng bi thảm gả vào phủ Tể tướng của Tưởng Nguyễn.” Tưởng Tố Tố nói.

“Nhanh thôi.” Bên môi Hạ Nghiên xuất hiện một nụ cười âm trầm. “Bái thiếp đã đưa qua, thời gian cũng do phụ thân con và Lý tể tướng sắp đặt. Lý Dương hận Tưởng Nguyễn thấu xương, nguyện vọng trong lòng là tra tấn nàng ta có lẽ sẽ càng thêm mãnh liệt. Theo ta thấy, hắn sẽ nhanh chóng cưới Tưởng Nguyễn về trong phủ, ta cũng sẽ nhân cơ hội này nói chuyện một chút với phụ thân con, để tránh đêm dài lắm mộng.” Giọng nói bà ta từ tốn mà âm u. “Chẳng qua, lệnh của cha mẹ lời của bà mai, đêm nay dù dài như thế nào đi nữa, cũng nhất định sẽ là một đêm không mộng không mị.’’


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.