Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 111



Trong kinh thành đã lặng lẽ truyền đi một lời đồn, con đập kia ban đầu vốn là một thủ hạ mà tể tướng Lý Đống đề bạt phụ trách thi công, thủ hạ kia tham ô rất nhiều tiền xây dựng đê đập, một bộ phận lớn số tiền tham ô đó cũng đã rơi vào phủ tể tướng. Nhị thiếu gia Lý An của phủ tể tướng sợ chuyện này bại lộ, mới hết sức che đậy chuyện này, thậm chí không tiếc phải hy sinh tính mạng của hàng ngàn bách tính ở hạ du. Gần đây Bát hoàng tử cùng với Lý An có mối quan hệ tốt, vì vậy cũng che dấu cho hắn.

Nước quá trong ắt không có cá, chủ nhân của sông núi trong thiên hạ cũng hiểu được đạo lý này, trong triều quan lớn quan nhỏ, tham ô một chút cũng không sao. Nhưng đập Ba Xương vốn là con đập lớn nhất kinh thành của Đại Cẩm triều, là thứ liên quan đến việc uống nước dùng nước của dân chúng trong kinh thành, cũng là nguồn nước tưới tiêu của hơn một ngàn mẫu ruộng phì nhiêu. Nếu như là tham ô nhỏ thì thôi, nhưng tham ô quá nhiều, thì chính là sâu mọt của quốc gia.

Nhất là vào giờ phút quan trọng này, cách làm của Lý An, không khác gì giết người diệt khẩu, hơn nữa vừa ra tay chính là tính mạng của bách tính. Nhấc lên sự chấn động trong triều, hoàng đế giận dữ, không nói hai lời đã hạ chỉ, phủ tể tướng ăn hối lộ trái với pháp luật, tội trạng tổn hại đê đập không thể tha thứ, giải vào trong đại lao đợi thẩm vấn.

Lúc đó Lý An đang ở phủ Bát hoàng tử nói chuyện với Tuyên Ly. Tuyên Ly tức giận nói. “Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lời hòa thượng kia nói tại sao lại là sự thật?”

Lý An cũng là lần đầu có chút không hiểu được, nghĩ nghĩ, nói. “Tất nhiên là có người ra tay chuẩn bị, chuyện này khẳng định không thoát khỏi có liên quan đến Triệu gia. Đêm qua toàn bộ thị vệ của điện hạ đều biến mất không còn tung tích, có lẽ toàn bộ đều đã tàn trong tay của Triệu gia và Quan Lương Hàn. Chỉ là những người này đến cùng cũng là người trong quân, như thế nào một chút dấu vết cũng không hề để lại?”

“Để lại dấu vết thì có lợi ích gì?” Tuyên Ly nói. “Ta tất nhiên không thể nói việc này cho người khác nghe, cũng chỉ có thể ngậm miệng chịu thiệt. Huống hồ đối phương đã dám không kiêng nể gì mà giết người, thì nhất định sẽ có biện pháp đối phó.” Hắn siết chặt nắm đấm. “Triệu gia? Vậy mà cũng đầu quân vào phe lão Ngũ.”

“Điện hạ, ta vẫn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, chưa chắc đã do Ngũ điện hạ làm ra.” Lý An nói.

Ánh mắt Tuyên Ly bất thiện nhìn hắn. “Lý An, bổn điện đã đã tin tưởng ngươi rất nhiều lần, lần này lại ngã xuống rồi.”

“Nhận sự trách phạt của điện hạ.” Lý An vội vàng quỳ xuống tạ tội, vào lúc cúi đầu trong mắt lướt qua một tia trào phúng.

“Thôi.” Tuyên Ly khoát khoát tay. “Lúc này đây, tất nhiên phụ hoàng sẽ giận dữ, chi bằng ta đi tạ tội, nếu không càng không có đường ra.”

Đang nói, một gã thị vệ đột nhiên từ bên ngoài gấp gáp chạy vào, thấy Tuyên Ly, vội vàng quỳ xuống nói. “Điện hạ, đã xảy ra chuyện.”

Tuyên Ly chau mày. “Làm sao vậy?”

Thị vệ kia liếc nhìn Lý An, Tuyên Ly nói. “Nói đi.”

“Bệ hạ hạ chỉ bắt người trong phủ tể tướng nhốt vào đại lao chờ thẩm vấn.”

“Cái gì?” Lý An chợt đứng lên.

Thị vệ kia vội vàng đem đầu đuôi mọi việc nói hết một lượt, Tuyên Ly nhíu chặt lông mày, chuyện này nhìn vào là phủ tể tướng không may, nhưng cũng có quan hệ chặt chẽ đến phủ Bát hoàng tử hắn, trước mắt mặc dù hoàng đế chưa nói gì, nhưng trong lòng sợ rằng đã không thích hắn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 105

Lý An sững sờ trong nháy mắt, không biết tại sao, trong lòng đột nhiên nổi lên một tầng dự cảm bất thường. Những năm này phủ tể tướng ở trong kinh thành như thế nào, hoàng đế không phải không biết, toàn bộ đều mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua, đơn giản là vì thế cục trong triều cần sự cân bằng, phủ tể tướng cần phải tồn tại, một khi phá vỡ sự cân bằng này, cục diện tốt đẹp hôm nay sẽ bị phá vỡ. Hoàng đế biết như thế, phủ tể tướng cũng biết rằng như thế, chỉ cần làm đúng mực thì sẽ không phải lo sợ gì hết, càng không có trở ngại.

Nhưng hôm nay, hoàng đế lại muốn nhốt toàn bộ người của phủ tể tướng vào trong lao, đối với người vinh quang vô hạn, bị nhốt vào đại lao có ý nghĩa như thế nào, có nghĩa là vĩnh viễn không có khả năng khôi phục vị trí lúc trước. Rõ ràng là Hoàng đế đã quyết tâm phải xử lý phủ tể tướng, tiếp theo nên làm gì?

Tuyên Ly nhíu nhíu mày. “Chuyện hoang đường như thế, phụ thân cũng tin sao?’’

“Bên ngoài đồn đãi rất mãnh liệt.” Thị vệ thận trọng nói. “Nói đến vô cùng đáng tin. Người hoàng đế phái đi tra xét niêm phong phủ tể tướng, đúng là tìm được vô số châu báu trong phủ.”

Lý An trực tiếp sững sờ đứng tại chỗ.

Đập Ba Xương quả thật là người Lý Đống đề bạt xây dựng, đến cùng có tham ô hay không, tất nhiên là có, nhưng cũng không đến mức đụng một cái liền sụp, ít nhất nền móng cũng đạt đến mức ổn định nhất định. Trong triều đối với ngân lượng của những công trình này cũng là ngầm hiểu lẫn nhau, đê đập đột nhiên sụp đổ vốn là chuyện ngoài dự đoán, nhưng vào lúc này lại xuất hiện vô số lời đồn.

Huống chi lại còn tìm được nhiều vàng bạc châu báu trong phủ tể tướng như vậy.

Mặc dù những thứ châu báu này, phần lớn đều không có liên quan đến tiền bạc của công trình đập chứa nước. Nhưng cục diện trước mắt, nhất định sẽ gán những tiền bạc châu báu này lên đầu chuyện đập chứa nước.

Trước đó vài ngày Tuyên Ly vẫn còn ở trước mặt hoàng đế ám chỉ nói quốc khố trống rỗng, có thể nghĩ biện pháp từ phủ những đại thần giàu có. Vốn định đem mũi nhọn nhắm vào Triệu gia, nhưng Triệu gia lại đột nhiên bắt đầu phát cháo miễn phí, khiến hoàng đế không có cách nào để ra tay. Hôm nay vô số châu báu trong phủ tể tướng, há không phải đem thức ăn đã làm xong chủ động đưa đến trước mặt hoàng đế.

Một món tiền lớn như vậy, hoàng đế làm sao có thể không động tâm, huống chi nạn lụt tràn lan, quốc khố càng cần được lấp đầy.

Từng tầng từng tầng như vậy đ.è xuống, phủ tể tướng, đâu còn một chút cơ hội nào.

Mà chuyện phủ tể tướng bị lật đổ, thế lực của Bát hoàng tử bị hao tổn, nhìn vào thì người thu lợi nhiều nhất chính là Ngũ hoàng tử, nhưng Triệu gia cũng được lợi không ít.

Phủ tướng quân một mực không tranh quyền thế, luôn luôn ở thế trung lập tìm kiếm sự an bình tại sao lại có thái độ khác thường như vậy. Chuyện mấy trăm tinh binh tối qua biến mất không một dấu vết tất nhiên có bàn tay của bọn hắn nhúng vào. Từ khi nào mà thủ đoạn của phủ tướng quân trở nên tàn nhẫn như vậy?

Còn có Quan Lương Hàn, Quan Lương Hàn vì sao lại tham gia vào chuyện này?

Trong đầu Lý An xâu chuỗi những chuyện này lại thật nhanh, phủ tướng quân, Quan Lương Hàn… Đột nhiên, trong đầu của hắn hiện lên một cái tên, Tưởng Tín Chi.

Phủ tướng quân là nhà mẹ đẻ của mẹ ruột Tưởng Tín Chi, Tưởng Tín Chi là phó tướng của Quan Lương Hàn.

Trước mắt của hắn hiện lên nụ cười nhạt của thiếu nữ, hai mắt dễ thương nhưng lại rét lạnh, ánh mắt cười mà như không cười.

Tham Khảo Thêm:  Chương 157

Hắn đột nhiên nghĩ tới lời hôm qua Lý Đống nói với hắn. “Đại ca ngươi muốn kết hôn với tiện nhân Tưởng Nguyễn kia, Tưởng gia đã chuẩn bị đưa thiếp canh qua đây.’’

Lúc đó hắn vội vàng kiểm tra xung quanh đê đập có gì không ổn, nên cũng lười tranh chấp với ông.

Hôm nay nghĩ tới, lời này giống như sấm sét giữa trời quang, hung hăng nện vào lòng hắn.

Lý Dương muốn kết hôn với Tưởng Nguyễn, tất nhiên vì muốn tra tấn Tưởng Nguyễn, bởi vì Tưởng Nguyễn thiến hắn.

Mà thiếp canh còn chưa đưa tới, phủ tể tướng đã bị xét nhà rồi.

Trong lòng của hắn hiện lên một phỏng đoán đáng sợ, vì sao tác phong của phủ tướng quân vẫn luôn không nóng không lạnh bây giờ trở nên tàn nhẫn như vậy, vì điều gì mà quân Quan gia lại ở đó, có phải hay không, tất cả đều có liên quan đến Tưởng Nguyễn?

Khi hắn đang chờ đợi đem con mồi nuốt vào trong bụng, thứ mà con mồi nhắm đến, lại là hậu phương của hắn.

Giương đông kích tây, hay cho một chiêu giương đông kích tây!

Lý An đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy trong lồ.ng ngực uất khí không thể chịu nổi, chợt vọt thẳng lên cổ, “phụt” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

“Lý thiếu gia!” Thị vệ kinh hãi.

Tuyên Ly cũng khiếp sợ nhìn hắn, Lý An người này lòng dạ cực kỳ thâm sâu, lại thông minh tuyệt đỉnh, khi nào thì lại có lúc thất hồn lạc phách như vậy? Hắn nhíu nhíu mày nói. “Ngươi trước…”

“Điện hạ, ta còn có một số việc phải làm.” Lý An đột nhiên chắp tay với hắn. “Lý An đi trước một bước.” Dứt lời cơ thể nhảy lên, lại từ cửa sổ nhảy ra ngoài, biến mất không còn tung tích.

“Điện hạ có muốn đuổi theo hay không?” Thị vệ hỏi.

Tuyên Ly khoát tay. “Không cần, hắn là người thông minh, có lẽ sẽ không làm chuyện không cần thiết.’’ Hắn vuốt vuốt trán, đột nhiên xuất hiện những chuyện này làm hắn mệt mỏi vô cùng. Thật sự nghĩ không ra, đã là chuyện gần ngay trước mắt, tại sao lại biến thành như thế này? Hôm nay phủ tể tướng như vậy, thật sự khiến hắn tiến thoái lưỡng nan.

Thí xe giữ tướng, nhưng mà xe này, lại là một trong những quân cờ quan trọng nhất của hắn, sao có thể cam tâm.

“Sao còn chưa mang tên hòa thượng kia đến?” Tuyên Ly phiền não hỏi. Chuyện đê đập sụp đổ có thể là do người làm, nhưng mưa đột nhiên trở nên lớn hơn lại không phải chuyện con người làm được, chẳng lẽ hòa thượng kia thật sự có chút bản lĩnh? Nếu thật sự là như vậy, có thể tiến hành lợi dụng, đoạt hắn từ tay Ngũ hoàng tử, coi như là bồi thường toàn bộ chuyện trước đó.

Đang nói, một tên thị vệ đột nhiên vội vàng chạy vào, kinh hoảng nói. “Điện hạ, không hay rồi, hòa thượng kia bị người cướp đi rồi!”

Trong Quan phủ.

Quan Lương Hàn đi đi lại trong phủ, như có điều suy nghĩ nhìn Tiêu Thiều, nhịn không được nói. “Mẹ nó, ta sắp không nhịn được rồi, tại sao không để cho ta đi hỏi Tưởng Tín Chi chuyện tối hôm qua. Dám trộm binh phù của ông đây! Còn nữa, tối hôm qua sao đệ lại đột nhiên điều người? Không sợ tên tiểu tử Tuyên Ly kia nhận ra Cẩm Y vệ của đệ?”

“Hắn sẽ không nói.” Tiêu Thiều ngồi xuống trước bàn sách. “Huynh nhìn cho rõ, có người muốn đối phó với Lý gia.”

“Phủ tể tướng?” Quan Lương Hàn đột nhiên ha ha cười nói. “Phủ tể tướng đều bị đóng chặt lại rồi, thật là quá sảng khoái! Lão thất phu Lý Đống kia, ông đây sớm đã nhìn hắn không vừa mắt rồi, nhiều năm như vậy lấy cái lớp da tể tướng cố làm ra vẻ, lần này thì thảm rồi! Đệ vừa mới nói cái gì, có người muốn đối phó với Lý gia? Ai vậy? Tưởng Tín Chi?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 14

“Tưởng Tín Chi cái gì cũng không biết, hỏi hắn cũng vô dụng.’’ Tiêu Thiều thản nhiên nói.

“Này cũng không nói, kia cũng không nói, thật là tức chết ông đây!” Quan Lương Hàn nói. “Triệu gia như thế nào cũng chen vào rồi? Còn nữa, hòa thượng cách vách kia thật sự có khả năng như vậy, một câu thế nước tăng lên, đập chứa nước sụp đổ của hắn, các ngươi đã vội vàng tới chuyển hết người lên núi? Chuyện này mẹ nó cũng quá thần kì rồi!”

“Coi chừng Tuệ Giác, tìm mấy người bảo vệ hắn.” Tiêu Thiều nhắc nhở. “Tuyên Ly nhất định sẽ nghe ngóng khắp nơi tung tích của hắn, thậm chí giết người diệt khẩu.”

“Biết!” Quan Lương Hàn xoa xoa hai tay. “Kẻ thù của Tuyên Ly chính là bạn của ta, hòa thượng này thú vị như vậy, thoáng một cái đã khiến công lao trị thủy trước đó của Tuyên Ly một phát bị cuốn trôi, cho dù vì để tăng thêm chướng ngại cho Tuyên Ly, ta cũng sẽ bảo vệ hắn thật tốt.”

Tiêu Thiều gật gật đầu. “Đa tạ.”

“Khách sáo gì chứ.” Quan Lương Hàn nhìn Tiêu Thiều thở dài. “Không biết rốt cuộc đệ đang thần thần bí bí làm cái gì, lão Tam, huynh vẫn là khuyên đệ một câu, đừng dính vào nhóm người thường làm hỏng chuyện trong triều đình kia, tránh cho bản thân bị lẫn lộn vào đó.” Sư huynh đồng môn nhiều năm như vậy, tất nhiên hắn hiểu được tính tình của Tiêu Thiều, chuyện mà hắn không muốn nói đến thì dù gác đao ngang cổ cũng sẽ không nói, tối hôm qua đột nhiên gấp gáp muốn hắn đến phủ Cẩm Anh vương, điều đi hơn mấy trăm Cẩm Y vệ, nhưng lại cứ phải đóng giả làm quân Quan gia, giết hết toàn bộ thị vệ đóng giữ ở đập chứa nước của Tuyên Ly không còn một mảnh, Cẩm Y vệ cho tới bây giờ đều là bồi dưỡng để làm nhiệm vụ bí mật, giết người diệt khẩu thì tuyệt đối là một chút dấu vết cũng không để lại. Mặc dù không biết Tiêu Thiêu làm như vậy là có ý gì, nhưng Quan Lương Hàn cũng không hỏi nhiều.

“Ta chỉ muốn xác nhận một việc.” Tiêu Thiều buông mắt nói.

Một trận mưa lớn, thứ sụp đổ không chỉ là đập chứa nước, còn có triều cục an ổn mấy chục năm nay của Đại Cẩm triều. Trong kinh là một mảnh hỗn loạn, nhất là người có dính dáng đến phủ tể tướng, tất cả mọi người đều cảm thấy bất an, phàm là người có lui tới với phủ tể tướng, nếu không phải là đóng cửa không ra khỏi nhà, thì cũng là thu gọn gia sản, chuẩn bị chạy trốn trong đêm.

Phủ tể tướng bị lột bỏ đi lớp áo vinh hoa lúc trước, còn lại chính là một đống bùn nát, người nào dính lên thì người đó xui xẻo.

Mà trong Tưởng phủ, Tưởng Quyền bực tức vội vàng nói với Hạ Nghiên. “Lấy thiếp canh của Nguyễn nương ra đây!”

Cho dù Hạ Nghiên cực kì không muốn, cũng đành phải nở một nụ cười ôn hòa trên mặt, thuận theo lấy thiếp canh chuẩn bị đưa đi phủ tể tướng của Tưởng Nguyễn trả lại vào tay Tưởng Quyền, cười nói. “Đứa nhỏ Nguyễn nương này thật là may mắn, may mà kịp, chậm một ngày, nếu không thì đã gả vào Lý gia, trở thành gia quyến của tội thần rồi.” Nhưng trong lòng lại vô cùng căm tức, vì sao nàng ta lại may mắn như vậy, chỉ kém một ngày, chỉ kém một ngày! Tưởng Nguyễn sẽ giống những người trong phủ tể tướng bị đưa vào đại lao! Nàng ta vì sao lại may mắn như vậy chứ, tránh được một kiếp!

Tưởng Quyền nhận lấy thiếp canh trên tay Hạ Nghiên, trầm trầm khiển trách một câu. “Ý kiến của phu nhân, thật sự là ngu dốt hơn người!” Lại nhìn về phía thiếp canh trong tay, thở phào một hơi. ‘‘May mà còn kịp.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.